Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 182



Chương 182: Nếu người đàn ông đêm qua không phải là tôi

Tô Kim Thư nhanh chóng đứng dậy.

Cô dùng một chiếc mền quấn cơ thể mình lại, sau đó cô bước từng bước một cẩn thận từng li từng tí di chuyển ra ngoài Chắc là bởi vì do cô quá cuống cuồng rời đi nên vừa bước đi được vài bước cô đã giảm lên cái mền đó.

“Bùm!”

Cô trực tiếp bị ngã sống soài thẳng ra khỏi phòng ngủ và năm trên thảm phòng khách.

Khăn trải giường trên người trượt xuống trải ra.

Tô Kim Thư nằm trên mặt đất với tư thế kỳ quặc Khi cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một đôi giày da thủ công, từ đãng xa tiến lại gần, cuối cùng đôi giày đó dừng lại ở trước mặt cô.

Tô Kim Thư chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.

Xong rồi, thực sự là một người đàn ông rồi.

Cô thực sự đã cùng với một người đàn ông làm bậy sau khi uống rượu rồi “Mới sáng ngày ra mà đã phục vụ món khai vị như thế này, lẽ nào em không biết buổi sáng đàn ông có khẩu vị tốt hơn sao?”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói bảy phần lạnh nhạt ba phần tức giận.

Giọng nói này…

Tô Kim Thư nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Sau khi phát hiện ra người đàn ông đứng trước mặt mình là Lệ Hữu Tuấn, cô gần như đã khóc thầm vì sung sướng.

€ô như một con hổ đói lao đến vồ mồi, lại một con hổ khác lên núi sao.

Cô nhào thẳng vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cậu Lệ, hóa ra là anh hải! Tôi còn tưởng, tôi còn tưởng…

“Em còn tưởng cái gì?”

Gương mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn từ sớm đã biến thành đen như đít nồi rồi.

Nhưng bàn tay anh vẫn nhanh chóng giữ lấy eo cô sợ cô bị tuột khỏi người anh Tô Kim Thư cong môi ủy khuất: “Tôi còn nghĩ đó là một người khác cơ.

“Người đàn ông khác sao?”

Phải tới tận lúc này, Tô Kim Thư mới nghe thấy trong giọng nói của Lệ Hữu Tuấn có gì đó hơi không thích hợp.

Hỏng rồi, vừa rồi cô lại quá phấn khích tồi Vì thế cho nên cô quên mất rằng bản thân cô ở Diệp Sắc, cái loại địa điểm như nơi đó mà say xin, lại còn bị Lệ Hữu Tuấn bắt gặp thì sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng gì.

Cô lẩm bà lẩm bẩm như vậy rồi trượt xuống khỏi người anh, nhận thấy quần áo.

của mình bị xộc xệch cô hét lên một tiếng.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, rồi nhanh chóng dùng chiếc mền quấn lấy cơ thể mình.

Khuôn mặt cô đỏ ửng trông giống như con tôm đã nấu chín.

Cô xong rồi. Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy bản thân cô như thế này, anh ta nhất định sẽ xé xác cô.

©ô còn chưa quên rằng điều anh ta ghét nhất chính là phụ nữ uống rượu.

Ấy thế mà đêm qua cô không chỉ uống rượu mà còn say đến mức bất tỉnh.

Điều đáng sợ hơn là cô bị anh ta tận tay tóm về Tô Kim Thư cảm thấy rùng mình.

Loại chuyện như thế này chỉ cần nghĩ đến thôi là đã cảm thấy kinh hãi rồi.

Lệ Hữu Tuấn đút hai tay vào túi quần, anh quỳ một gối xuống và nhìn cô chằm chäm Tô Kim Thư vùi sâu cái đầu kiêu ngạo.

của mình, cô thật sự không có gan đối diện với anh.

Tay người đàn ông nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn lại chính mình: “Tối hôm qua em rất nhiệt tình đó!”

“Nhiệt… Cái gì?”

“Đúng như em nghĩ đấy”

Giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi vừa mừng vừa giận: “Hôn anh khi nhìn thấy anh, lên xe thì ngồi vào lòng anh, sờ từ cơ ngực tới cơ bụng của anh nữa…”

“AI”

Tô Kim Thư hét lên chói tai trực tiếp cắt ngang lời nói của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã biến thành màu gan lợn, cô căng thắng đến mức cổ cũng đỏ bừng rồi “Làm sao có thể như thế chứ, tôi, tôi làm sao có thể…”

Không thể nào như vậy được!

Cô là một cô gái có ăn có học, dịu dàng, đứng đắn, đúng mực nên sẽ không làm ra những chuyện không thể miêu tả như thế nào thế được.

Lệ Hữu Tuấn chắc chắn là cố tình nhân lúc bản thân cô say rượu không biết gì mới ý vu oan cho cô thôi!

“Anh biết em sẽ không thừa nhận điều đó, vì vậy anh đã ghi lại toàn bộ quá trình.

Nếu em đã không tin, hay là anh phát lại nó một lần cho em xem nhé?”

Lệ Hữu Tuấn vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi.

“A a a, tôi không muốn, tôi không muốn.”

Tô Kim Thư hét lên tiếng chói tai, cô nằm lấy tay Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, tôi sai rồi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ tái diễn loại chuyện này nữ: Cô nhận sai rồi là được chứ gì?

Nhìn thấy thái độ của cô, sự lạnh lùng trong mắt Lệ Hữu Tuấn tăng lên rõ rệt.

Anh nâng cằm cô lên và nhìn chằm chăm vào khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Anh cho em một phút để em bình tĩnh lại Tô Kim Thư rõ là khóc không ra nước mắt: “Cậu Lệ… Tôi…”

Lệ Hữu Tuấn hờ hững liếc nhìn cô, giọng điệu không có chút thông cảm: “Em còn năm mươi lăm giây.”

Tô Kim Thư cố gắng giải thích: “… Ngày hôm qua tôi thực sự chỉ uống hai ly nhỏ thôi, sau đó tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó mọi việc lại thành ra thế này.”

Sau khi nghe được điều này, Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô: “Có bao giờ em nghĩ, nếu người đàn ông xuất hiện trước mặt em hôm nay không phải là tôi, vậy thì em sẽ làm gì không?”

Những lời này của Lệ Hữu Tuấn khiến cơ thể Tô Kim Thư cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên thảm thương.

Lo lắng, hoảng loạn, sợ hãi, và tội lỗi…

Khi cô tỉnh dậy, tất cả cảm xúc đó đều chen chúc mà xuất hiện vào lúc đó.

Tuy nhiên, sâu xa và sâu thẳm nhất là cảm giác tội lỗi Đó là cảm giác tội lỗi do cô phản bội Lệ Hữu Tuấn.

Có trời mới biết cô đã hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình là Lệ Hữu Tuấn.

“Tôi biết, tôi biết bây giờ bất kể tôi có nói gì thì cũng đã muộn rồi…”

Tô Kim Thư cúi đầu, hai tay đan vào nhau căng thẳng: “Nếu cậu Lệ cảm thấy thực sự tức giận không thể tha thứ cho tôi, tôi, tôi sẽ…”

“Thì em sẽ làm sao?”

Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên trở nên ảm đạm.

Bàn tay vốn dĩ đang giữ cảm cô lại đột nhiên tăng sức mạnh: “Em sẽ ly hôn với anh phải không?”

Cằm bị siết chặt khiến Tô Kim Thư rất đau đớn.

Cô hoang mang và rối loạn nhìn Lệ Hữu Tuấn, có chút không biết phải làm sao để trả lời anh.

Sao tự nhiên anh lại tức giận như vậy?

Anh thực sự là đã nói với cô, dù thế nào cũng sẽ không đề cập đến chuyện chia tay.

Nhưng mà anh cũng nói rằng điều anh ghét nhất là người khác chạm vào điểm mấu chốt của anh.

Anh ghét phụ nữ uống rượu, nhưng cô lại vi phạm điều đó hết lần này đến lần khác.

Anh ghét cô đi gặp Nhan Thế Khải, nhưng cô lại bí mật gặp anh ấy vào đêm hôm qua…

Anh ghét sự xấu xí của phụ nữ khi họ say xỉn, nhưng cô thì…

Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư muốn tìm một chỗ hở trên đất mà chui xuống.

“Ha”

Hữu Tuấn lạnh lùng cười chế nhạo ở trên đầu cô: “Anh luôn nghĩ sẽ chiều chuộng em như.

thế này, cho dù em có là cục đá, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nào đó hòn đá cũng trở nên ấm áp.”

Tô Kim Thư sững người mất một lúc, nhất thời cô không hiểu được ý của anh là gì.

“Em nói cho anh biết tại sao em lại một mình đi đến Diệp Sắc, em đã đi gặp ai, tại sao em lại uống rượu mạnh như vậy…”

Lệ Hữu Tuấn nhìn chăm chằm vào cô, mọi lời nói như bị anh ép ra khỏi kẽ răng: “Những thứ này em không cho anh một lời giải thích hay sao?”

Tô Kim Thư hoảng hốt, và đột nhiên cảm thấy không còn nơi nào để trốn: “Tôi, tôi đi gặp… Nhan Thế Khải…”

Lời cô còn chưa nói xong, cơn giận của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nổi lên: “Tô Kim Thư, anh rất muốn mổ bụng em ra để xem trái tim em có làm bằng đá không đấy.”

Nói xong, anh nới lỏng quai hàm của cô.

Đứng dậy, rời đi, dứt khoát và lưu loát.

“Cậu Lệ…”

Tô Kim Thư hoảng sợ mở miệng, nhưng đáng tiếc là câu sau cô vẫn chưa kịp nói ra.

Thì cửa phòng đã bị đập thật mạnh.

Khi nấy, trong khoảnh khảc đó, cô đã rất muốn nói ly hôn, nói những lời này.

Nhưng ngay khi lời nói đến cổ họng, thì cô đã hối hận rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.