Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 191



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 191: Kịch bản của nam thần

Khi Tả Xuân Như còn chưa cầm chắc điện thoại trong tay thì đột nhiên Lâm Thúy Vân lao tới và giật lấy cái điện thoại nói: “Nam thần, anh thật sự khiến tôi thất vọng tồi. Sao anh có thể cho một người như cô ta số điện thoại chứ?”

Sau khi Lâm Thúy Vân nói xong, cô ấy còn hùng hùng hổ hổ quay đầu lại trừng mắt với Tả Xuân Như, cô ấy hỏi: “Còn cô nữa, tại sao cô lại xin số điện thoại của nam thần?”

Lâm Thúy Vân trợn trừng mắt lên: “Không phải…”

Không phải anh đã có Kim Thư rồi sao?

Sao anh lại có thể đưa số điện thoại của anh cho cô gái khác trước mặt Kim Thư chứ?

Tô Kim Thư duỗi tay ra kéo cánh tay của Lâm Thúy Vân, cô bất ngờ nói chuyện: “

Hữu Tuấn nói không sai, không ai có quyền quản chuyện anh ấy đưa số điện thoại cho người khác được. Cậu trả điện thoại lại cho Tả Xuân Như đi, chúng mình đi thôi”

Lúc này Tả Xuân Như càng thêm đắc ý, cô ta nở một nụ cười châm chọc, sau đó khinh bỉ nhìn Lâm Thúy Vân nói: “Cô nghe chưa Lâm Thúy Vân, cô đừng có ở đây tự biên tự diễn nữa. Đừng bảo cô thật sự cho rằng đường này cũng do nhà cô mở, cô còn không trả thoại lại cho tôi?”

Lâm Thúy Vân nhìn thái độ ương ngạnh tự cho mình là đúng của Tả Xuân Như thì lập tức nổi nóng. Cô ấy tức giận đến nỗi cứ như thể mình mới là người bị phản bội: “Được rồi, hai người đều muốn trao đổi số điện thoại chứ gì? Vậy thì tôi càng muốn xóa nó đi, để tôi xem hai người liên lạc với nhau bằng cách nào.

Nói xong cô ấy lập tức xóa số điện thoại trên di động của Tả Xuân Như.

“Lâm Thúy Vân, nếu cô không buông tay ra thì tôi thật sự sẽ dùng bạo lực.”

“Cô… từ từ, bình tĩnh lại đã” Lâm Thúy Vân đột nhiên mở miệng, cô ấy giơ chiếc điện thoại lên thật cao.

Tả Xuân Như sau một hồi xô xát thì thở hồng hộc, khi cô ta nhìn thấy chiếc điện thoại thì lập tức cảm thấy không ổn: “Lâm Thúy Vân, tôi cảnh cáo cô lần cuối. Cô mau trả chiếc điện thoại lại cho tôi ngay lập tức”

Tô Kim Thư vừa rồi vì bảo vệ cho Lâm Thúy Vân nên đã bị Tả Xuân Như cào lấy mấy cái, cô nói với Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu trả lại điện thoại cho người ta đi, đừng có nghịch nữa.”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng đảo mắt nhìn qua màn hình điện thoại. Sau khi đọc được nội dung có trong điện thoại thì mặt cô ấy đanh lại.

Tả Xuân Như hoảng loạn đến mức mặt cô ta đỏ bừng cả lên: “Lâm Thúy Vân”

“Rồi rồi tôi nghe rồi, tôi không tranh với cô nữa, trả điện thoại lại cho cô” Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lúc này vô cùng ngộ nghĩnh, đã vậy cô ấy còn ngoan ngoãn trả chiếc điện thoại lại cho Tả Xuân Như.

Tả Xuân Như giơ tay giật lấy chiếc điện thoại rồi vội vàng nhét vào túi xách. Cô ta sợ người phụ nữ Lâm Thúy Vân này suy nghĩ lại rồi tiếp tục đứng đây tranh giành với cô ta.

Tả Xuân Như chỉnh trang lại tóc tai, cô ta nhìn Lệ Hữu Tuấn và nói: “Lệ Hữu Tuấn, em xin phép về trước nhé, hôm khác mình gặp nhau sau.”

Lệ Hữu Tuấn nhướng mày từ chối tiếp lời.

Nhưng trong mắt Tả Xuân Như, hành động đó của anh lại là đang tán tỉnh cô ta.

Cô ta hưng phấn đến mức mặt đỏ lên và vui vẻ xoay người chạy đi.

Lệ Hữu Tuấn đút hai tay trong túi quần, anh lạnh lùng liếc nhẹ qua chỗ Tô Kim Thư và nói: “Anh đi lấy xe, em đợi một lát rồi hãy xuống dưới”

Tô Kim Thư không trả lời anh, rõ ràng là cô đang không vui. Nhưng Lâm Thúy Vân lại ngược với cô, cô ấy quàng vai Tô Kim Thư và cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi nam thần, tôi đảm bảo với anh là sẽ dẫn cô ấy xuống.”

Mãi đến khi bóng dáng Lệ Hữu Tuấn biến mất ở cuối hành lang thì Tô Kim Thư mới giận dỗi trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân: “Lâm Thúy Vân cậu lại bày trò gì nữa thế?”

“Ha ha ha..”

Lâm Thúy Vân đột nhiên ôm bụng cười nói: “Buồn cười quá đi mất, Kim Thư, cậu không biết đâu, chiêu này của Lệ Hữu Tuấn thật sự quá độc ác.”

Tô Kim Thư thật sự không hiểu gì cả: “Cậu đang nói cái gì thế?”

Lâm Thúy Vân lau đi nước mắt do cười quá nhiều: “Cậu có biết Lệ Hữu Tuấn đã nhắn gì trong điện thoại của Tả Xuân Như không?”

Tô Kim Thư nhíu mày, cô thực sự tức giận và trả lời: “Không phải là số điện thoại à? Còn có thể là gì khác chứ?”

“Kịch bản này cũ quá rồi, hai chúng ta quả nhiên vẫn còn non lắm” Nói rồi Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng ghé sát vào tai Tô Kim Thư nhỏ giọng nói ra hai chữ.

“Cái gì?” Tô Kim Thư thật sự vô cùng ngạc nhiên.

“Đây gọi là gừng càng già càng cay.”

Cùng lúc đó, Tả Xuân Như vừa mới ngồi lên xe taxi. Cô ta hưng phấn lấy điện thoại ra khỏi túi xách, tt im cô ta đập liên hồi. Cuối cùng thì cô ta cũng đã có được số điện thoại của Lệ Hữu Tuấn.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng mở máy, chỉ là hai chữ đang hiển thị trước mắt lại có thể khiến cô ta thiếu chút nữa mà phun ra một ngụm máu lên chiếc điện thoại.

“Xấu, rớt”

Cái gì cơ. Tại sao lại chỉ có có hai chữ “xấu, rớt”?

Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn không muốn cho cô ta số điện thoại. Anh còn thấy cô ta xấu quá nên phá luôn hy vọng của cô ta Tô Kim Thư tưởng tượng ra cảnh Tả Xuân Như sau khi nhìn thấy hai chữ “xấu, rớt” thì không khỏi buồn cười.

“Xem ra là đã hiểu lầm nam thần nhà chúng ta rồi”

Lâm Thúy Vân ở bên cạnh cô phê bình kịch liệt: “Kim Thư, lát nữa khi cậu gặp lại nam thần thì cậu hãy chuyển giúp mình một câu cho anh ấy nhé. Chuyện xảy ra khi nấy đều là tôi hiểu lầm, anh vẫn là nam thần hoàn hảo nhất trong lòng tôi như cũ, lòng thành kính tôi dành cho anh cuồn cuộn như nước dâng, mãi mãi không hết”

“Rồi rồi, cậu có biết bộ dạng của cậu bây giờ nhìn ngốc lắm không?”

Lâm Thúy Vân nhếch miệng cười: “Cậu vui vẻ là được, mau xuống lầu đi, đừng để nam thần của mình phải chờ lâu”

“Vậy cậu cũng chú ý an toàn nhé” Tô Kim Thư gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lâm Thúy Vân vui vẻ chuẩn bị xoay người rời đi thì lại nhìn thấy một khuôn mặt âm u. Đây không phải Lục Mặc Thâm sao?

Nét cười trên mặt cô ấy nháy mắt đã biến mất. Nếu ai hỏi cô ấy thế nào gọi là âm hồn không tan, thì cô ấy nhất định sẽ trả lời là Lục Mặc Thâm.

Lâm Thúy Vân liếc mắt khinh thường sau đó nhẹ xoay người đi vòng qua anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.