Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 197



Chương 197: Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt

Tô Kim Thư đột nhiên có chút sợ hãi, lần đầu tiên cô nhìn thấy chuyện như vậy.

“Tốt lắm.”

Cơn thịnh nộ gần như bùng nổ đột nhiên giảm xuống.

Ngọn lửa cũng dập tắt.

Đáy mắt Lệ Hữu Tuấn đột nhiên chỉ còn lại một khoảng trống trải và sự lạnh lùng Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

“Như vậy là được rồi, dù sao anh cũng chưa bao giờ thích phiền phức.”

Nói xong lời này, anh lạnh lùng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

“Âm, âm”

Cửa bị đập mạnh.

Tối nay, Tô Kim Thư ngủ không yên.

Cô lật qua lật lại đến khoảng hai giờ sáng vẫn nửa mê, nửa tỉnh.

Bình thường Lệ Hữu Tuấn có bận rộn hơn nữa nhưng vẫn sẽ trở lại phòng ngủ chính ở bên này nghỉ ngơi Tô Kim Thư cảm thấy hơi khát nước, dứt khoát đứng dậy đi xuống phòng khách rót nước.

Đèn phòng làm việc không sáng, Lệ Hữu Tuấn không ở đây.

Cũng đúng.

Hình như Lê Duyệt Tư cũng không hạnh phúc như cô tưởng tượng Lúc đó, không phải là cô ấy đi tìm Lục.

Mặc Thâm gây phiền toái đó chứ?

Lúc trước nếu như cô ấy không rời đi, Lục Mặc Thâm chắc chắn không dễ dàng kết hôn với Lê Duyệt Tư.

Gặp mặt tại Thế Hòa.

Hai tay Thẩm Tư Huy vòng trước ngực, nhìn bảy tám bình rượu vang đỏ đã trống rỗng trước mặt, nhíu mày.

“Anh hai, anh đã uống nhiều như vậy rồi.

Em nghỉ ngờ anh giả vờ tâm trạng xuống dốc để uống hết rượu vang của em đấy”

Đối diện anh ta, Lệ Hữu Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, xung quanh thân thể tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Đặc biệt là khuôn mặt đó, sa sầm cứ như: ai nợ anh mấy triệu.

“Ngày mai Lục Anh Khoa sẽ tới đây.

thanh toán.”

Lệ Hữu Tuấn phiên não cởi bỏ hai nút áo.

trước ngực, một ly rượu trong nháy mắt đã hết sạch Lúc anh chuẩn bị rót thêm một ly nữa thì bị Thẩm Tư Huy ngăn lại.

“Rượu này cũng giống như phụ nữ, cần phải từ từ nếm thử. Loại này gọi là ngưu ẩm, quả thực là phí của trời”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng ngước mắt lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái Ánh mắt lạnh như băng này khiến da đầu Thẩm Tư Huy tê dại, trong nháy mắt bại trận dưới Lệ Hữu Tuấn.

“Được rồi, em không nói, em không nói nữa, được chưa?”

Thẩm Tư Huy xoay người, tiến đến bên cạnh anh ngồi xuống.

“Anh hai, nghe nói ngày mai anh phải đi biển hả?”

“Có chuyện gì vậy? Em có muốn đi với anh không?”

Mặc dù uống không ít rượu nhưng đầu Lệ Hữu Tuấn còn rất tỉnh táo, không hề say rượu.

Thẩm Tư Huy vội vàng lắc đầu: “Không, em hoàn toàn không có ý này”

Nhưng mà sau khi suy nghĩ một chú: anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là nếu chuyện đi biển đó thật sự do nhà họ Lê động tay động chân thì sẽ có chút phiên phức, anh nhất định phải cẩn thận hơn.”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu nhà họ Lê thật sự định trở mặt với nhà họ Lệ, anh càng không có gì phải sợ. Lý do cứu mạng đã được sử dụng trong nhiều thập kỷ, nên dừng lại được rồi”

Thẩm Tư Huy nở nụ cười: “Vậy chưa chắc, dù sao ông cụ Lê bây giờ còn sống, mà ông của anh lại là một người trọng tình trọng nghĩa.”

“Anh biết tự có chừng mực.”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, rõ ràng đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

“Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh uống rượu buồn bực.

như vậy.”

Lệ Hữu Tuấn không để ý tới anh ta.

“Em nghe nói Lê Duyệt Tư và Lục Mặc Thâm đến nhà anh làm ầm lên. Lục Mặc Thâm có phải có người phụ nữ bên ngoài không?”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn chăm chăm anh ta.

“Em muốn nói gì?”

“Em có thể nói gì? Không phải là tin đồn sao? Cách nhau lâu như vậy, anh chắc sẽ không còn gì với cô ấy…

“Tin vịt như vậy, em cứ đi làm phóng viên săn tin vịt thì hơn.”

Lệ Hữu Tuấn dựa phía sau, hai chân vắt chéo tao nhã, ánh mắt tối sầm lại có chút không hiểu.

“Ai bảo chúng ta là anh em vào sinh ra tử, em chỉ là quan tâm anh thôi.”

“Em chắc chắn là mình đang quan tâm anh chứ, không phải em đang moi tin sao?”

“Nghe anh nói kìa, em đâu phải Tân Tấn Tài.”

Lệ Hữu Tuấn đưa tay gõ lên bàn: “Rượu hết rồi…”

“Em lập tức đi lấy thứ quý giá của mình mang đến đây.”

Nhìn chén rượu trống rỗng trước mặt, trong mắt Lệ Hữu Tuấn bao phủ một tia lạnh lão.

Trong đầu còn hiện lên khuôn mặt nhỏ bé quật cường vô cùng của Tô Kim Thư.

Còn có dáng vẻ cô tủi thân cắn môi, tự lừa gạt chính mình.

Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này…

Anh nhíu mày, buồn phiền đứng lên, đi đến nhà vệ sinh bên cạnh.

Trên chiếc ghế trong phòng, có năm nam năm nữ đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Nội dung trò chuyện của họ mơ hồ đề cập đến “Đại Đường Vô Song”.

Đây là một bộ phim truyền hình mà nhà họ Lục và nhà họ Lệ hợp tác chuẩn bị ra mắt.

Lục Mặc Thâm vốn định dùng Đại Đường Vô Song để nâng đỡ Lê Duyệt Tư, giúp cô ấy phát triển ở thị trường trong nước.

Tâm trạng Lệ Hữu Tuấn bây giờ rất tệ, anh lạnh lùng đi đến chỗ ngồi.

“Ba Ba và Tiểu Y là những người phục vụ xinh đẹp nhất trong này, để hai người này phục vụ anh”

Một nhà sản xuất lớn nhìn bạn bè của mình, mỗi người ôm một người phụ nữ xinh đẹp trong lòng, không khỏi ngứa ngáy khó chịu.

Anh di chuyển sang bên trái, đưa tay ôm cô gái bên cạnh.

Cô gái này là một người mới đến công ty truyền thông Buff của Tập đoàn nhà họ Lục.

Tuy rằng không được xem là cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng đơn thuần đáng yêu.

Điều quan trọng là Buff đã ký hợp đồng với cô ta vì hai lý do khác.

Đầu tiên là bởi vì cô ta có giọng nói đáng yêu như em bé.

Thứ hai, chính là vì cô ta xinh đẹp lanh lợi lại có bộ ngực lớn Khuôn mặt trẻ con và bộ ngực này chính là thứ tốt nhất để rao bán một chút Hôm nay vì nhà sản xuất coi trọng cô ta nên mới dùng mọi cách để đưa cô ta đến.

“Bảo Lan, mau đến đây uống với tôi một ly Nhà sản xuất ôm lấy vai Nguyễn Bảo.

Lan, giơ ly rượu lên đưa đến bên miệng cô ta.

Nguyễn Bảo Lan không biết uống rượu, tửu lượng cũng không tốt.

“Tôi xin lỗi. Tổng giám đốc Hồ, tôi thực sự không thể uống rượu.”

“Nếu cô không uống thì không nể mặt tổng giám đốc Hồ. Uống đi, cô xem, bạn cô hào phóng như vậy mà”

Tổng giám đốc Hồ xoa xoa vai cô ta Giọng nói của Nguyễn Bảo Lan thật sự rất đáng yêu, nếu ở trên giường.

Tổng giám đốc Hồ nghĩ đến đây đã nhịn không được mà rạo rực.

Nguyễn Bảo Lan cắn môi, cô ta miễn cưỡng uống một ngụm.

Cô ta giấy giụa muốn né tránh sự đụng chạm của Tổng giám đốc Hồ.

“Tổng giám đốc Hồ, chẳng phải ông nói dẫn tôi đi thử giọng sao? Bây giờ thời gian không còn sớm, nếu ông có tiệc, tôi đi trước vậy. Việc thử giọng, ngày mai chúng ta sẽ nói.”

Nói xong, cô ta chuẩn bị đứng lên.

Tổng giám đốc Hồ quay đầu lại, nhìn thấy bạn bè của mình giống như đang chiếm tiện nghỉ người của bọn họ, hơn nữa còn không biết điểm dừng Mà chính mình thì sao?

Một chút ngọt ngào cũng không được.

nếm thử, thế mà người mới này còn muốn đi.

Tổng giám đốc Hồ đùng đùng nổi giận, ông ta liền vỗ bàn đứng lên.

“Nguyễn Bảo Lan, cô đừng có ra vẻ thuần khiết ở đây với tôi! Tôi có thể làm gì khác khi tôi bảo cô ra ngoài tối nay? Một buổi thử giọng? Ai thử giọng với cô muộn vậy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.