Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 293



Chương 293: Giáo sư Lục là con rể tương la

i Mặt Liễu Minh Hào lần này tái đi vì đau đớn. Nhưng anh ta vẫn không thể không cong người theo lực tay của Lục Mặc Thâm cho đến khi anh ta phải quỳ trên mặt đất bằng một đầu gối. Mặc dù đang đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, đầu đầy mồ hôi thì anh vẫn cứ cố chấp mà nói: “Giáo sư Lục, theo như tôi biết thì anh hoàn toàn không phải là bạn trai của Lâm Thúy Vân! Vì vậy, tôi muốn đuổi theo cô ấy, anh cũng không thể ngăn được tôi.”

Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn anh: “Với tư cách là một giáo sư của Lan Ly, tôi nghĩ rằng tôi có trách nhiệm dạy cho cậu cái được gọi là phong thái của một quý ông”

Liễu Minh Hào chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp gấy. Anh nghiến răng đáp: “Giáo sư Lục, hôm nay… cho dù hôm nay anh bẻ gấy tay tôi, thì ngày mai tôi cũng sẽ đến. Tôi thích Lâm Thúy Vân, đây là chuyện của riêng tôi! “

“Vậy nếu Lâm Thúy Vân đã có người đàn ông của mình thì sao?”

Mặc dù Lục Mặc Thâm thường thể hiện một mình là một người nho nhã dịu dàng.

Nhưng đó chỉ là bởi vì những người nói chuyện với anh chưa bao giờ thấy vẻ mặt tàn nhắn của anh. Bởi vì khi anh tàn nhẫn thì sẽ tàn nhẫn đến mức kinh người.

“Haha, không thể nào. Tôi đã điều tra, Lâm Thúy Vân không có bạn trai nào cả, và giả thuyết mà anh đặt ra hoàn toàn không tồn tại!”

Trong khi Liễu Minh Hào còn đang tranh cãi, anh đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị nới lỏng. Người đàn ông đang đứng trước.

Lâm Thúy Vân dang rộng đôi tay dài của mình, trực tiếp kéo cô đang ngơ ngác ôm vào lòng. Sau đó, anh cúi đầu hôn cô.

Thất lưng của Lâm Thúy Vân không có điểm tựa chỉ có thể dựa vào Lục Mặc Thâm.

giữ nó bằng một tay. Lâm Thúy Vân tròn mắt kinh hãi, đầu óc trống rỗng, thậm chí cô còn quên cả động tác chật vật của mình.

“Ưm…”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân đỏ bừng, và đỉnh đầu cô đã bắt đầu bốc.

khói. Cuối cùng sau khi cô khôi phục được thần trí, cô mới nhận ra toàn bộ những việc vừa rồi. Lục Mặc Thâm, tên khốn này! Cô đưa tay định đánh anh ta.

Lục Mặc Thâm khế đảo đôi đồng tử đen thấm, trực tiếp siết chặt cánh tay của cô, khóa chặt cô ở cạnh eo của mình.

Nhìn từ góc ủa Liễu Minh Hào, cuộc đấu tranh của Lâm Thúy Vân giống với sự hưởng ứng nhiệt tình hơn. Liễu Minh Hào choáng váng. Lâm Thúy Vân không nói dối, cô ấy thực sự đã thành đôi với Lục Mặc Thâm!

Liễu Minh Hào đứng dậy trong sự tuyệt vọng. Quay người lại, anh dứt khoát cất bước, đóa hoa hồng trong lòng giờ cũng đã tan tác khắp nơi Bên cạnh chiếc Bentley màu đen, hai người vẫn đang hôn nhau.

Đôi môi nhỏ nhắn từ việc cố gắng khác cự lúc đầu nhưng dưới sự dày vò kia cuối cùng cũng không còn chút sức lực nào. Cả người cô dường như đều tựa vào lòng của Lục Mặc Thâm, toàn thân được bao bọc trong mùi hương của anh.

Thời gian chầm chậm trôi.

“Lạch cạch.” Một âm thanh lớn vang lên.

Đó là âm thanh của một cái chậu sắt rơi xuống đất. Lâm Thúy Vân sửng sốt, cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô không biết mình lấy sức lực ở đâu, cô đẩy Lục Mặc Thâm ra.

Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng. Cô hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ Lâm hai tay vẫn đang giữ mấy chiếc bình và đứng ngẩn ngơ trên bậc thêm vườn.

“Lục Mặc Thâm, anh… Lâm Thúy Vân tức giận đến mức nôn ra máu, cô thật sự muốn đánh anh ta ngay tại chỗ!

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Lâm, cô lại lo lắng muốn giải thích. Nhưng tình thế hiện tại quả là tiến thoái lưỡng nan: “Mẹ, đó không phải là những gì mẹ nhìn thấy, hãy nghe con…”

Mẹ Lâm đã bị sốc. Một giây sau, bà quay lại lần nữa và bước vội vào nhà như thể đã nhìn thấy ma.

Lâm Thúy Vân vừa xấu hổ vừa tức giận đến nỗi cô chỉ còn có thể nhìn chãm chăm vào Lục Mặc Thâm một cách hung dữ: “Lục Mặc Thâm, con mẹ nó, là anh cố tình!”

Lục Mặc Thâm ánh mắt khẽ động, ánh mắt rơi vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô gái.

Đầu lưỡi anh khẽ liếm qua khóe môi. Thật không ngờ rằng, mùi vị của bé hạt tiêu này cũng không tệ. Lâm Thúy Vân không bỏ lỡ cử chỉ nhỏ của anh, trong chốc lát cổ cô cũng đỏ bừng: “Anh thật không biết xấu hổ! Đồ dâm đãng!”

Sau khi chửi bới thô bạo, cô quay lưng bỏ chạy về nhà. Nhưng trong giây tiếp theo, cô đã nghe thấy tiếng nói rất lớn từ trong phòng. Ngay sau đó, giọng nói đầy phấn khích của mẹ Lâm phát ra: “Cha nó, cha nó ơi, mau ra xem nào!

Thúy Vân cuối cùng đã đưa bạn trai của mình về nhài”

Lâm Thúy Vân sợ hãi đến mức ngẩn người. Cô lao vào và chặn cửa: “Cha, mẹ! Mọi thứ không như mẹ nghĩ…

Hai người… Bình tĩnh, nghe con giải thích…”

Mẹ Lâm và cha Lâm bị mắc kẹt trong phòng, lo lắng và tức giận: “Lâm Thúy Vân, con mau tránh ra cho mẹ, hai người chúng ta phải giúp con điều tra tử t Lâm Thúy Vân lo lắng đến mức nhảy dựng chân, mồ hôi lạnh rơi: “Kiểm tra cái gì chứ, đây là vừa nhìn là biết hiểu lầm!”

Cô vừa hô hoán vào trong phòng, vừa quay đầu lại nhìn chằm chăm vào Lục Mặc Thâm vẫn còn đứng đó, rống lên: “Lục Mặc Thâm! Đi, mau đi!”

Nhưng anh chàng Lục Mặc Thâm này chỉ hơi nhướng mày và khóe miệng nhếch lên khẽ nói: “Không cần gặp cô và chú sao?”

Sau khi nghe những lời này, mẹ Lâm ngay lập tức nổi giận: “Lâm Thúy Vân! Con nhóc này cút ngay ra chỗ khác cho mẹ! Con rể tương lai của mẹ muốn gặp mẹ, tại sao con lại dám ngăn cản!

Con thì có tư cách gì để ngăn?”

Đến gặp cô và chú? Có mà gặp cái đầu nhà anh! Lâm Thúy Vân tức giận đến mức gần như tuyệt vọng, vừa chặn cửa vừa dành thời gian nhìn lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Mộ Trần: “Giáo sư Lục, ông nội Lục, chú Lục! Tôi cầu xin anh, nhanh lên, tôi sẽ không thể giữ được nếu anh không rời đi!”

Lục Mặc Thâm vươn tay đẩy gọng lính.

Anh đứng cách cửa kính không xa, anh chào cha Lâm và mẹ Lâm từ bên ngoài: “Cháu chào cô chú, vì Thúy Vân cảm thấy hôm nay không thích hợp, nên cháu xin phép về trước, hẹn hôm khác sẽ đến thăm hỏi sau.”

Nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đó biến mất, Lâm Thúy Vân cuối cùng cũng không giữ cửa nữa và từ từ buông ra.

Cha Lâm và mẹ Lâm nhanh chóng lao ra bên ngoài. Nhưng bây giờ cho dù họ muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Mẹ Lâm tức giận đến mức mặt mũi xanh lét lúc này. Bà lao tới, nắm lấy tai Lâm Thúy Vân và kéo cô vào nhà: “Được rồi! Lâm Thúy Vân, lớn rồi, trưởng thành rồi phải không? Mẹ muốn xem con rể tương lai, mà còn còn muốn kiểm soát hả?

Con còn dám ngăn mẹ lại? Xem mẹ xử lý con thế nào!”

“Này này… Mẹ! Đau quá! Đau quá, đau quá…”

Lâm Thúy Vân đau đến nỗi nhằm tịt mắt mũi, trong khi bảo vệ đôi tai của mình, cô vẫn cố cãi lại mấy câu: “Con đã nói rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu!”

“Này! Con nghĩ rằng mẹ là một kẻ ngốc, phải không? Mẹ thấy con đứng đó và hôn nhau, có phải không? Con nhóc ngang bướng này, vẫn còn dám gân cổ lên cãi, thật là không biết cái tính xấu này giống ail”

“Ehèm”

Cha Lâm lúng túng hảng giọng: “Vợ à, em đã bao giờ nghe câu nói “Con nhà tông không giống lông thì cũng giống mẹ” chưa?”

“Ta nói Lâm Hải Tiến, bà đây mấy ngày không đánh ông, nên ông đang ngứa thịt, đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.