Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 302



Chương 302: Tin đồn của Lệ Hữu Tuấn

“Như thế sao?”

Phương Trí Thành nghĩ nghĩ: “Vậy được, đây là lần cuối cùng đó.”

Thật ra, ý của Phương Trí Thành là, Nếu hôm nay Lê Duyệt Tư không tìm được cảm giác, thì hôm nay không quay nữa Nhưng lời này vào tai Lê Duyệt Tư, lại có cảm giác như là đang uy hiếp cô ấy.

Mặt cô ấy biến sắc vài lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại.

Dù sao bộ phim này cũng là Lục Mặc Thâm đầu tư cho cô ấy diễn, Cô ấy không muốn làm ầm lên thêm, Như thế sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa cô ấy và Lục Mặc Thâm càng căng hơn mà thôi “Được rồi, được rồi! Các nhân viên về vị trí cương vị của mình, chúng ta quay thêm lần nữa nào!”

Phương Trí Thành kêu mọi người chuẩn bị khởi động máy.

Lê Duyệt Tư sắm vai Thượng quan Thượng Quan Uyển gặp Vì ngoài điện.

Hai người cãi nhau dăm ba câu, bắt đầu kích động lên.

“BốpI”

Thượng Quan Uyển tát một cái, trên mặt đầy là hận thù “Võ Mị Nương, một cái tát này là tôi thay Tiểu Tứ bị cô hại chết trả cho cô!”

Lần này tát, ánh sáng với góc độ không tệ, Camera cũng đúng chỗ luôn.

Phương Trí Thành thờ phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc mọi người cảm thấy đã bắt được cảnh quay hoàn mỹ, thì bỗng nhiên lại có chuyện xảy ra.

Cảnh diễn lần này, hai người gặp nhau ở bên chân cầu hình vòm.

Bị Thượng Quan Uyển tát một cái, Võ Mị Nương nghiêng ngả lui về sau vài bước chân.

Bỗng nhiên bị trượt chân, cả người té xuống nước.

Mọi người bị tình huống bất ngờ dọa cho giật mình, tay chân luống cuống.

Mộ Mãn Loan trong nước bỗng nhiên hét lên.

TẢ Thân thể Mộ Mẫn Loan mềm nhũn, chìm trong nước.

Xung quanh người cô ta có màu đo đỏ loang ra “Mẫn Loan!”

Bấy giờ, có thân ảnh nhảy ngay vào trong nước.

Một tay ôm Mộ Mẫn Loan ôm lên bờ.

Mộ Mãn Loan, má bên phải ửng đỏ, màu môi trắng bệch.

Cô ta ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Tư Vũ Chiến: ” Hình như bị thương ở chân rồi.”

Tư Vũ Chiến cúi đầu liền thấy Đùi phải Mộ Mẫn Loan xuất hiện miệng vết thương tầm ba bốn cm.

Đang chảy máu không ngừng Chắc là lúc ngã, cọ vào đá.

“Tôi đưa em đi bệnh viện.”

Tư Vũ Chiến đứng lên, cả người ướt át, nước nhỏ tong tong.

Bao trùm cả người anh ta là lệ khí.

Anh ta ôm Mộ Mẫn Loan đi thoáng qua Lê Duyệt Tư, bước chân bỗng dừng lại.

Anh ta quay đầu liếc nhìn cô ấy một lúc.

Sắc bén mười phần, tràn ngập lửa giận: “Cô Lê, chuyện này tôi sẽ thảo luận lại với cậu Lục.”

Nói xong, anh ta ôm Mộ Mẫn Loan bước đi thật nhanh.

Thân thể Lê Duyệt Tư run lên, cắn chặt môi dưới: Chết tiệt!

Xa xa, có người ngồi ngoài sáng xem diễn chậm rãi đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Chẳng qua cô ta còn chưa kịp đi, chợt nghe thấy giọng Tô Kim Thư từ phía sau: “Sao nào? Gây chuyện xong rồi, thì trốn đi à?”

Lê Ngọc Hi dừng chân, lười biếng quay đầu nhìn Tô Kim Thư: “Kim Thư, ý chị là sao thế? Sao tôi nghe không hiểu gì thế ạ?”

Tô Kim Thư nhìn cô ta: “Chị tận mắt nhìn thấy em đổ nước khoáng xuống bên chân cầu hình vòm kia.

Mục đích của em không phải là khiến cho Mộ Mãn Loan ngã xuống nước thì là gì?

Với cả sao tự dưng Tư Vũ Chiến lại xuất hiện ở đây?

Chắc cũng là do em thông báo cho anh ta từ trước phải không?”

Ánh mắt Lê Ngọc Hi nhìn Tô Kim Thư, vừa có kinh ngạc lại có khinh thường: “Không ngờ chị còn trẻ thế mà cũng thông minh ra phết”

Nấy giờ Lê Duyệt Tư lấy cớ diễn xuất đánh Mộ Mẫn Loan, Lê Ngọc Hi đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.

Lê Duyệt Tư ngu ngốc kia cho cô ta cơ hội, sao cô ta lại lãng phí cơ chứ?

Tô Kim Thư nhíu mày “Em với Lê Duyệt Tư muốn chơi nhau thế nào chị không quản, Nhưng, là diễn viên chuyên nghiệp, Xin không đem tư thù cá nhân vào trong đoàn phim, Chuyện này, chị sẽ nói lại với Phương Trí Thành.”

Nói xong, cô quay đi tìm Phương Trí Thành.

Lê Ngọc Hi nghe thấy thế, liền luống cuống.

Dù sao thì mục đích hôm nay vào đây, chính là chỉnh Lê Duyệt Tư mà thôi.

Thật ra đối với việc làm diễn viên cô không thấy hứng thú cho lắm Nhưng nếu bị đuổi khỏi đoàn phim, Thì sao cô còn cơ hội chỉnh Lê Duyệt Tư nữa!

“Tô Kim Thư, hay là chúng ta giao dịch với nhau đi!”

Bỗng Lê Ngọc Hi cao giọng.

Tô Kim Thư không nói gì lắc đầu.

“Chẳng lẽ chị không muốn biết tại sao anh Hữu Tuấn không đưa chị đi gặp bố mẹ sao?”

Lê Ngọc Hi nói ra lời này, quả nhiên Tô Kim Thư dừng bước chân.

Cô nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta: “Em nói thế là có ý gì?”

Lê Ngọc Hi biết ngay, cô ta giãm đúng.

cái chân đau của Tô Kim Thư rồi.

Cô ta đi lên vài bước đến bên cạnh Tô.

Kim Thư, hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Nửa tháng sau, là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Lê.”

Sắc mặt của Tô Kim Thư thay đổi.

Cô không biết chuyện này.

Lệ Hữu Tuấn cũng chưa từng nhắc đến với cô.

Lê Ngọc Hi thấy biểu tình của Tô Kim Thư như thế, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ôi ôi, chẳng lẽ anh Hữu Tuấn không nói chuyện này cho chị hả?

Ông nội Lê trông trăng trông sao.

Ngày nào cũng mong anh Hữu Tuấn mang vợ về ra mắt, Còn có nửa tháng nữa thôi là thọ yến của ông rồi.

Thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Anh ấy không nói gì với chị sao?”

Tô Kim Thư cụp mắt Mặc dù hai người đã hộ khẩu.

Nhưng Lệ Hữu Tuấn không có nói chuyện này.

Chắc là anh không tính sau này, đưa mình về ra mắt cha mẹ đâu.

Lệ Hữu Tuấn không nói với chị là chuyện của anh ấy.

Chị tin anh ấy tự có quyết định của mình.

Nếu em cảm thấy chuyện này có thể khiến chị khổ sở, Thật xin lỗi, làm em thất vọng rồi.”

Lê Ngọc Hi híp mắt, Tuy rằng tính cách Tô Kim Thư tương đối ôn hoà, Nhưng vẫn là cô gái còn trẻ tuổi mà thôi.

Rõ ràng cô để ý, lại cố tổ ra không có gì.

Xả chứng”, chuyển Nhưng cô không biết, biểu tình trên mặt mình, sớm đã bộc lộ hết mọi cảm xúc.

“Nếu không còn chuyện gì khác, chị đi trước đây”

Tô Kim Thư quay người toan rời đi.

Lê Ngọc Hi đi theo sau cô cười nói: “Tôi có tin đồn của anh Hữu Tuấn, Chị có muốn nghe chút không?”

Tô Kim Thư không quay đầu, “Không cần”

Lê Ngọc Hi cười nhẹ: “Chắc là không dám nghe đúng không?

Chẳng lẽ chị không muốn biết, tại sao.

mấy nay anh Hữu Tuấn về thủ đô làm gì đúng không?”

“Sao em thích quan tâm chuyện của người khác thế nhỉ, em nhàn rỗi quá à?”

“Chỉ là tôi coi cÌ bạn, mới tốt tính nhắc nhở chị đôi câu thôi.

Nói xong, Lê Ngọc Hi bước đến trước.

mặt Tô Kim Thư, Nghiêng người chặn bước.

chân tính rời đi của cô.

“Nếu tôi bảo anh Hữu Tuấn phải đi coi mắt, chị có tin không?”

“Tôi biết là cô sẽ không tin, nhưng cô gái kia là cháu gái của tư lệnh, cô cảm thấy, anh Hữu Tuấn có thể từ chối sao?”

“Anh Hữu Tuấn không từ chối được an bài của gia đình, vì anh ấy nợ cha mẹ anh ấy với ông một mạng sống này.”

Tiếp đó đưa ảnh chụp ra, Lời nói của Lê Ngọc Hi không ngừng quanh đi quẩn lại bên tai Tô Kim Thư.

Thật sự là Lệ Hữu Tuấn đi xem mắt trên thủ đô sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.