Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 44



Chương 44: Đừng sợi

“Hừ, trước kia đều không phối hợp, một chút thú vị cũng không có. Ngày hôm nay đụng phải chuyện đau đầu, liền hứng thú!”

Mắt thấy cúc áo Tô Kim Thư được cởi, đang thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Bịch!”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá văng.

“Mẹ kiếp, tên khốn nào đánh tao, a!”

Trưởng khoa Đàm còn chưa nói hết, trên lưng đã bị đá trúng một cước.

Cả người bay ra ngoài, gãy xương sườn.

Ông ta đau đến lăn lộn trên đất, kêu rên thảm thiết.

Tô Kim Thư hoảng sợ ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

Là… Lệ Hữu Tuấn!

Ánh mắt của anh phức tạp nhìn cô, môi mỏng giật giật: “Đừng sợi”

Lúc đầu Tô Kim Thư chỉ tức giận, nhưng sau khi nghe anh nói hai chữ này, viền mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh.

“Mày… Mày là ai? Sao mày dám…

Trưởng khoa Đàm ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Ông ta gian nan ngẩng đầu, nhìn Lệ Hữu Tuấn.

Khí thế của người đàn ông này rất mạnh!

Lệ Hữu Tuấn tiến lên, bế Tô Kim Thư lên.

Tô Kim Thư không bị thương, nhưng vừa rồi bị giật mình, lúc này hai chân như nhũn ra.

Cho nên Lệ Hữu Tuấn bế cô, lần đầu tiên cô không phản kháng.

“Chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai quấy rối ở đây?”

Một giọng nói từ cửa truyền vào.

Trưởng khoa Đàm ngẩng đầu một cái, liền thấy giám đốc Phó khí thế hung hăng đẩy đoàn người ra.

Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư: “Chú, chú của tao tới rồi. Mày dám ra tay với tao, mày chắc chắn phải chết!”

Sau khi giám đốc Phó đi vào, liếc mắt liền thấy cháu của mình, ông ta vội vàng xông lên: “Cháu không sao chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Trưởng khoa Đàm vội vàng cáo trạng: “Chú à, đồ đê tiện Tô Kim Thư kia đưa đàn ông đến phòng làm việc làm chuyện bừa bãi, bị cháu bắt gặp, bọn họ liền thẹn quá thành giận mà ra tay đánh cháu bị thương. Chú à, cháu đau bụng quá, chắc chắn bị gãy xương rồi!”

“Cái gì? Thật quá đáng mài!”

Giám đốc Phó đứng thẳng lên, vừa nghiêng đầu, quả nhiên thấy một người đàn ông anh tuấn cao lớn đang bế Tô Kim Thư, đứng ở cách đó không xa.

Người đàn ông này hình như hơi quen.

Nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra được rốt cuộc gặp ở đâu rồi!

Có điều, cho dù có từng gặp, có lẽ cũng không phải nhân vật lợi hại gì.

“Tô Kim Thư, cô hơi quá đáng rồi đấy! Ở trong phòng làm việc làm ra loại chuyện gièm pha chưa tính, lại còn dám đánh người, quá vô pháp vô thiên rồi!”

Tô Kim Thư tức giận bật cười mà nói: “Giám đốc Phó, ông chưa nhìn thấy gì, chỉ nghe cháu ông ba hoa, đã nhận định là lỗi của tôi rồi?”

Trưởng khoa Đàm được người bên cạnh đỡ ngồi dậy, ông ta ôm bụng kêu gào: “Chú tôi đương nhiên là tin tôi rồi! Cô có bầu trước khi lập gia đình, trẻ vậy đã có hai đứa con, rõ ràng là không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân. Ai biết cô có phải là kẻ thứ ba hay không chứ? Loại người không có đạo đức như cô, nói ra khẳng định chẳng ai tin!”

Giám đốc Phó gật đầu: ‘Uy vọng của trưởng khoa Đàm ở bệnh viện vẫn rất cao, nó chắc chản sẽ không vu oan cô! Tô Kim Thư, hiện tại các cô còn hoàn hảo không bị gì mà đứng ở đây, trưởng khoa Đàm bị thương, lẽ nào nó có thể tự đá mình bị gãy xương sườn sao?”

Tô Kim Thư cười nhạt: “Hai người các người cấu kết với nhau làm việc xấu, kẻ xướng người hoạ, cho dù tôi có một trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng. Tôi đã không còn gì để nói.”

“Nếu như vậy, đại biểu là cô thừa nhận!”

Giám đốc Phó hừ lạnh một tiếng: “Cô quan hệ nam nữ trong phòng làm , Còn ra tay.

đánh người, tôi không báo cảnh sát đã là khách sáo rồi. Từ giờ trở đi, cô không còn là bác sĩ bệnh viện trung tâm nữa, cô bị đuổi việc rồi! Lập tức thu dọn đồ đạc xéo ngay cho tôi!”

Trưởng khoa Đàm không kiếm được thứ tốt, thấy Tô Kim Thư bị đuổi đi lập tức cảm thấy thoải mái: “Tiền lương tháng này của cô cũng đừng hòng lĩnh, coi như tiền thuốc men của tôi. Tôi đã sớm nói đừng chọc giận tôi.”

Tô Kim Thư tức giận đến run lên.

Nhưng vừa rồi bên trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa không có camera giám sát.

Hơn nữa giám đốc Phó và trưởng khoa Đàm cấu kết với nhau làm việc xấu, cho dù toàn thân mọc đầy miệng, chỉ sợ cũng nói không rõ.

“Giám đốc Phó, người làm gì thì trời đều n thất đức làm nhiều rồi, luôn sẽ có báo ứng. Không cần ông đuổi việc tôi, có hai chú cháu các người ở đây, tôi ở lại một giây đều cảm thấy buồn nôn”

Tô Kim Thư ném lại những lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Chúng ta đi thôi”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn sắc nhọn hơi lóe lên, cũng không cất bước.

Ngược lại xoay người một cái, ngồi trên ghế sô pha.

“Mày… Mày còn không đi? Có phải để †ao gọi bảo vệ không?” Trưởng khoa Đàm lập tức kêu gào.

“Lệ…” Tô Kim Thư nghỉ ngờ nhìn anh Lệ Hữu Tuấn hơi hạ mắt, cười nhạt: “Chỉ với hai kẻ không đứng đản này còn chưa đủ tư cách mời tôi đi.”

Giám đốc Phó lập tức tức giận: “Mày mắng ai không đứng đắn chứ? Bảo vệ, bảo vệ, nhanh đuổi hai người kia ra ngoài cho tôi!”

Chỉ chốc lát sau thì có bốn năm bảo vệ vọt vào, làm bộ muốn lôi Lệ Hữu Tuấn ra.

Nhưng người đàn ông vừa ngẩng đầu một cái, ánh mắt lạnh như băng giống như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt kinh sợ toàn trường.

Khí thế hung hăng này lập tức trấn áp bảo vệ, từng người đứng tại chỗ, không dám lên trước.

Giám đốc Phó thở hổn hển, tiến lên đạp một cú: “Đồ vô dụng, mấy người đang làm gì vậy? Nếu ngày hôm nay không đuổi họ ra được, ngày mai sẽ đuổi việc toàn bội”

Những bảo vệ kia nghe thấy lời này, liếc nhau một cái, kiên trì rồi xoay người về phía trước.

“Hồm nay tôi muốn thử nhìn xem, ai dám động đến cậu ấy!”

Ngoài cửa một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên.

Một giây kế tiếp, bóng dáng của giám đốc Lưu liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Giám đốc Phó nhìn thấy giám đốc Lưu vội vã đi lên trước: “Ông Luân, Tô Kim Thư làm chuyện xăng bậy ở phòng làm việc, còn làm cháu tôi bị thương. Ông cần phải biết rõ tình hình chứ!”

Giám đốc Lưu liếc mắt liền nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ uy nghiêm vừa rồi trong nháy mắt biến mất.

Ông ấy nở nụ cười rồi đi tới thật nhanh, một hồi cúi đầu khom lưng: “Cậu chủ Tuấn, cậu… sao cậu lại tới đây?”

Lệ Hữu Tuấn cười lạnh một tiếng: “Tôi không đến làm sao biết được trong bệnh viện đã loạn thành thế này?”

Thấy giám đốc Lưu không để ý đến mình, ngược lại còn cúi đầu khom lưng với người đàn ông trước mặt, giám đốc Phó lập tức lại hồ đồ: “Giám đốc Lưu, nó chỉ là người tình của Tô Kim Thư mà thôi, ông cần gì phải khách khí như vậy?”

Giám đốc Lưu tức giận quay đầu đập một cái lên ót giám đốc Phó: “Thả chó cắn chết ông, mẹ nó câm miệng lại cho t‹ Giám đốc Phó trong nháy mắt bị tỉnh mộng.

Vẻ mặt trưởng khoa Đàm hoang mang: “Chú Lưu, có phải chú đồ rồi không? Vì một người không quen biết mà ra tay với chú của cháu.”

“Hai người các ông còn không câm miệng cho tôi! Mấy người biết người này là ai không? Tổng giám đốc Lệ Hữu Tuấn tập đoàn Lệ Thiên, mấy người, mấy người chọc vào họa lớn rồi!”

Giám đốc Lưu gấp đến độ giậm chân!

“Cái gì?”

Trưởng khoa Đàm và giám đốc Phó trợn tròn hai mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.