Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 457



Chương 457: Anh ta nhất định sẽ đến tìm em

Tòa tòa nhà trụ sở của tập đoàn nhà họ Lệ.

Lệ Hữu Tuấn đang đọc tài liệu, điện thoại trên tay anh đột nhiên rung lên. Anh liếc nhìn sang, thấy cuộc đang đến là của Lục Anh Khoa”Ông chủ, cô Âu mời vợ chồng ngài đi ăn cùng nhau vào ngày mai.”

Âu Mỹ Lệ? Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại, dường như có một tia nguy hiểm lóe lên. Sau buổi tiệc rượu đó, cô ấy đã đến tìm anh, và từng nói rằng cô ấy muốn mời anh và Tô Kim Thư đi ăn tối, và hứa sẽ đưa vị hôn phu của cô ấy đi cùng.

“Vị hôn phu của cô ấy đâu?”

“Cùng nhau gặp mặt đi”

“Được”

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn dần dần tối sầm lại. Tốt lắm, chỉ cần người đó chịu ra mặt, nhiều câu hỏi s có câu trả lời. Ví dụ, †ại sao huy hiệu đó lại xuất hiện trong tay anh ta? Chiều hôm sau, khoảng sáu giờ, Lệ Hữu Tuấn từ tòa nhà trụ sở của tập đoàn nhà họ Lệ trở lại để đón Tô Kim Thư.

Khi ra ngoài vào buổi sáng, anh đã nói với Tô Kim Thư rằng tối nay họ sẽ đi ăn tối với Âu Mỹ Lệ và vị hôn phu của cô ấy.

Lệ Hữu Tuấn mở cửa bước vào phòng khách, anh thấy Tô Kim Thư đang chăm chú lật một cuốn sách, quần áo còn chưa kịp thay. Anh đi vài bước đến mép ghế sô pha, nhìn thoáng qua cuốn sách trên tay cô, có vẻ là một cuốn sách nuôi dạy con cái.

Lệ Hữu Tuấn hai mắt lóe lên, bàn tay to trực tiếp cầm lấy quyển sách trên tay cô”Này, sách của em!”Tô Kim Thư kêu lên, ngước lên nhìn Lệ Hữu Tuấn.

“Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi”Tô Kim Thư sửng sốt, quay đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên tường, kêu lên: “Trời ạ, đã hơn năm giờ rồi!”

Cô ngồi dậy: “Em sẽ đi rửa mặt và thay quần áo “Đi đi“Lệ Hữu Tuấn ngồi vào chỗ của mình, có chút chán nản chờ đợi, anh cũng lật giở cuốn sách trên tay Tô Kim Thư.

Sau đó, anh mới phát hiện ra rằng Tô Kim Thư đang đọc cuốn sách rất nghiêm túc, thậm chí còn đánh dấu một số điểm mà cô cho là quan trọng hơn bảng bút đỏ.

Lệ Hữu Tuấn đôi mắt chìm xuống, và cuối cùng ném cuốn sách sang một bên. Anh kiên nhẫn đợi mười phút đồng hồ, cho đến khi Tô Kim Thư từ trên lầu hai vội vàng chạy xuống, mới bước tới nhíu mày: “Đừng chạy”

Tô Kim Thư sững sờ một lúc, mới chậm lại mới lè lưỡi: “Em hơi lo lắng nên đã quên mất ấy thay một chiếc váy màu đen nhỏ dài trên đầu gối một chút, và đi một đôi giày da bệt Mái tóc đen dài buông thẳng sau lưng, trên dái tai điểm xuyết đôi bông tai kim cương. Ngay cả khi chỉ tô một chút son và kẻ lông mày, cô nàng cũng đã rất xinh đẹp và tinh tế rồi.

Lệ Hữu Tuấn ánh mắt trở nên dịu dàng: “Đi thôi”

Tô Kim Thư gật đầu, hai người nhanh chóng lên xe. Chiếc Bentley màu đen lao đi trong dòng xe cộ, Lệ Hữu Tuấn thỉnh thoảng nhìn lại Tô Kim Thư, Tô Kim Thư bị anh làm cho có chút mất tự nhiên: “Trên mặt của em có cái gì sao?”

“Không có”

“Vậy sao anh lại nhìn em như thế? Mặc dù em biết em là trời sinh đã đẹp, nhưng anh vẫn phải thu liễm chút đi chứ”

Thực ra, Lệ Hữu Tuấn ngay từ khi lên xe đã nghĩ về một câu hỏi: Nếu vị hôn phu của Âu Mỹ Lệ thực sự là anh ấy.. vậy Tô Kim Thư cũng sẽ gặp anh ta sao? ệ Hữu Tuấn ánh mắt lóe lên: “Anh có thể có chút tin tức của anh trai em”

“Cái gì?“Tô Kim Thư không khỏi kêu lên. Cô quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn đầy hoài nghị, nếu không vì là anh đang lái xe, cô đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà trực tiếp nhảy lên người anh.

Cô vui buồn lẫn lộn, thậm chí giọng nói của cô cũng bắt đầu run rẩy: “Anh trai em, anh ta…”

Lệ Hữu Tuấn không muốn cô lo lắng quá: “Anh ấy không có việc gì, hiện tại anh ta vẫn bình an vô sự”

Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Kim Thư bỗng trở yên tâm hơn: “Vậy thì anh có biết anh ấy hiện đang ở đâu không? Em rất muốn gặp anh ấy”

‘Tô Kim Thư nói vậy giọng nói của cô run lên và đôi mắt đỏ hoe.

“Anh vẫn chưa tìm thấy anh ấy, nhưng nếu như tin tức của anh không sai, anh ấy đã trở về Trung Quốc: “Anh ấy đã về nước rồi, là có ý gì?”

Tô Kim Thư rất không thể hiểu được, anh trai cô ởtrong nước có nhiều bạn như thế không thế nào không ai nhận ra anh cả? Không phải khoa não của nước Y là giỏi nhất trên thế giới sao? Tại sao bạn của anh ấy lại bí mật đón anh đi, và sau đó đưa anh ấy về nuowcs? Tô Kim Thư chỉ cảm thấy càng nghĩ càng rối rắm: “Em không hiểu”

Lệ Hữu Tuấn đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ mặt Tô Kim Thư an ủi cô: “Có lẽ tình trạng của anh trai em đã khá hơn, hoặc là anh ấy đã tỉnh lại và quyết định trở về nước, anh tin rằng sẽ không bao lâu nữa anh ấy sẽ đến tìm em”

“Cái gì?… Sao có thể?“Tô Kim Thư không thể †in vào tai mình. Bệnh tình của anh trai cô đã được chữa khỏi, và anh ấy không chỉ tỉnh táo, mà sẽ đến tìm mình? Tô Kim Thư vươn tay nhéo nhéo mặt không tin, cô muốn khẳng định không phải đang năm mơ: “Chồng à, anh… anh không có nói dối em chứ, anh nói cho em biết đi, những gì anh nói đều là sự thật, anh không nói dối em.”

“Đồ ngốc.

Lệ Hữu Tuấn lại bóp chặt má c‹ anh nói đều là sự thật, vì vậy em phải kiên nhãn, đừng khóc nếu khóc sẽ không xinh đâu”

Tô Kim Thư chớp chớp mắt mạnh mẽ lấy lại những giọt nước mắt chực trào ra, cô gật đầu thật mạnh: Chúa ơi! Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, không chỉ có thêm một đứa con với Lệ Hữu Tuấn mà anh trai cô cũng có tin tức. Cô chợt cảm thấy trên đời này không ai hạnh phúc hơn mình đúng không? Mộ Mẫn Loan lo lắng ngồi trên ghế sofa. Đôi bàn tay tinh xảo đó đặt ở trước ngực, cô bất an nhìn về hướng lầu hai.

Vài phút sau, một người đẹp trai quấn khăn trắng bước thẳng xuống. Mộ Mắn Loan ngẩng đầu nhìn sang Người đàn ông đó vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhỏ giọt. Mộ Mắn Loan nghe thấy tiếng động, nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt không tự chủ rơi vào thân trên của người đàn ông. Cơ bụng +ám múi, có một vết sẹo đại khái rộng băng năm ngón tay ở eo…

Cơ thể này đầy vẻ hoang dại gợi cảm, không chút tì vết. Ngay cả vết sẹo cũng chỉ làm nổi bật vẻ quyến rũ nam tính của anh ấy. Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, cô đột ngột đứng dậy nhìn anh ta đầy lo lắng.

Âu Dương Hải uể oải lau tóc, đi vài bước tới trước mặt cô.

Khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện trước mặt cô với cự ly gần, Mộ Mẫn Loan cảm thấy chóng mặt và hơi thở của cô gần như ngừng lại Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, cô vội vàng vươn tay nằm lấy bộ tây trang đã ủi xong ở giữa hai người: “Anh…bộ đồ anh muốn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.