Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 607



Chương 607: Tình hình của anh trai không tốt

“Vậy nên bắt đầu từ lúc đó, em đã xem ông như ông nội ruột rồi. Anh thử hỏi lương tâm mình xem, có cháu gái nào biết ông nội bị bệnh mà không thăm không hỏi không? Hành động giấu giếm này của anh chính là muốn em mang tiếng bất hiếu!”

Lệ Hữu Tuấn nghe Tô Kim Thư nói xong, vô hình cảm thấy có chút ấm lòng.

Tô Kim Thư cũng không phải người không phóng khoáng như vậy, có lẽ anh đã thật sự thiếu suy nghĩ.

Những chuyện Bạch Ngưng Sương đã làm với Tô Kim Thư khiến anh vô cùng bài xích nhà họ Lệ.

Anh không muốn để Tô Kim Thư quay lại vòng xoáy đó, anh chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt.

“Được, anh đồng ý với em, nhưng em phải chờ anh giải quyết hết công việc hôm nay đã, ngày mai chúng ta cùng về thủ đô, được không?”

Lúc Lệ Hữu Tuấn nói lời này, giọng rất dịu dàng Lúc bấy giờ Tô Kim Thư mới thở phào nhẹ nhõm, cô híp mắt cười, vẫy tay với Lệ Hữu Tuấn “Anh Lệ nhớ đi sớm về sớm nhé”

Lệ Hữu Tuấn nhìn vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô, trong lòng hơi rung động.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dùng tên gọi mỹ miều là “hôn tạm biệt”.

“Anh đi đây”

“Đi đi”

Mặt Tô Kim Thư đỏ ửng, tức giận đưa tay đánh anh.

Hôn xong, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy rất sảng khoái Khoé miệng anh cong lên, xoay người nhanh nhẹn bước đi.

Chẳng đc bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Chiếc Rolls Royce kia lái ra khỏi nhà để xe của biệt thự, lúc này Tô Kim Thư mới lười biếng ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn cơm.

Lúc này người giúp việc đã đưa hai đứa bé đến nhà trẻ.

Tô Kim Thư mới ngồi xuống ăn sáng chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Lâm Thuý Vân: “Kim Thự, tối nay cậu và nam thần có rảnh không?”

Tô Kim Thư đang uống sữa, cô nuốt ngụm sữa xuống, đặt ly xuống rồi mới nói: “Mình rảnh, nhưng mà nam thần của cậu thì còn phải đợi mình gọi hỏi xem sao đã. Sao vậy, có chuyện gì hả?”

Bên kia điện thoại, Lâm Thuý vân hơi ngượng ngùng gãi đầu.

“Ừm, bởi vì hôm nay Lục Mặc Thâm xuất hiện. Mẹ mình vừa nghe nói anh ấy xuất hiện đã suýt chút nữa mua pháo về đốt rồi, cuối cùng muốn mở tiệc tại nhà, nói muốn chúc mừng Lục Mặc Thâm xuất viện”

Tô Kim Thư không nhịn được cười.

“Thật không ngờ cô lại có lòng như vậy, hẳn là giáo sư Lục rất vui vẻ”

“Đương nhiên anh ấy rất vui rồi, có ăn lại có uống! Cậu không biết đâu, sáng nay mẹ mình bảo Lâm An Nguyên đón anh ấy xuất viện. Sau khi vào nhà mình, ông già đó y như ông trẻ, cơm bưng nước rót tận miệng! Mình cảm thấy mình sống lâu như vậy mà chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy ở nhà bao giờ”

Lúc Lâm Thuý Vân nói lời này, giọng nói vô cùng ghen tị.

“Làm mình có lúc cũng nghỉ ngờ có phải ông trời đã tính sai đối tượng rồi không, thật ra Lục Mặc Thâm mới là con ruột của mẹ mình, mình mới là đứa con dâu không đáng đồng nào nhặt bên ngoài về!”

Tô Kim Thư bị lời nói của cô ấy chọc cười.

“Như đi, lát nữa mình sẽ gọi cho nam thần của cậu, nếu tối nay anh ấy rảnh, chúng mình sẽ cùng tới “Được, cứ quyết định vậy đi”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư nhìn bữa sáng trên bàn, quyết định ăn xong rồi mới gọi cho Lệ Hữu Tuấn.

Nhưng cô ăn chưa được hai miếng, chuông điện thoại lại vang lên.

Tô Kim Thư cũng không nhìn, trực tiếp cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời: “Thuý Vân à, sao cậu nóng lòng vậy chứ?

Có thể để mình ăn sáng xong không?”

Bên kia điện thoại im lặng một hồi, cuối cùng có giọng phụ nữ truyền tới.

“Chị Tô, là em.”

Giọng nói này.

Tô Kim Thư thầm giật mình, cô đứng lên theo bản năng.

“Âu Mỹ Lệ, là cô sao?”

Mặc dù cô và Âu Mỹ Lệ không thân thiết lắm, nhưng hai người đã nói chuyện mấy lần.

Giọng Âu Mỹ Lệ, cô nhận ra được.

“Đúng vậy, là em”

Vừa nghe giọng Âu Mỹ Lệ, Tô Kim Thư lập tức sốt ruột.

“Âu Mỹ Lệ, cô biết anh tôi đang ở đâu không?”

_.. Bên kỉa điện thoại im lặng chốc lát, giọng Âu Mỹ Lệ dường như có chút khó xử.

“Xin lỗi, giờ em vẫn không thể nói cho chị biết được.”

Nghe vậy, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy câu trả lời của cô ấy có chút không có lý lẽ.

“Tôi là em gái ruột của anh ấy, vì sao không thể nói cho tôi biết?”

“Xin lỗi chị, đây là yêu cầu của Âu Dương Hải”

Chẳng lẽ thật sự giống như Lệ Hữu Tuấn nói, anh ta không chạy trốn mà cố ý trốn?

Vẻ mặt Tô Kim Thư cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng lúc này, trong đầu cô đang xoay chuyển rất nhanh Cô cố gắng lấy lại tinh thần.

“Nếu cô không gọi đến để nói cho tôi biết tung tích của anh tôi thì cũng không hỏi thăm sức khoẻ của tôi đúng không?”

Đầu bên kia, rốt cuộc Âu Mỹ Lệ dùng tiếng Anh nói ra yêu cầu của mình.

“Em cần một khẩu súng”

Chân mày Tô Kim Thư lập tức nhíu lại, thậm chí cảm thấy cô ấy nói vậy có chút buồn cười.

“Cô Âu, có phải cô nghĩ sai rồi không? Tôi chỉ là người bình thường, trước nay tôi chưa từng kinh doanh súng ống”

“Em cần một khẩu mini, là loại có thể tránh được kiểm tra an ninh. Hai ngày tới em sẽ nghĩ cách gặp Âu Dương Hải, bây giờ tình tình của anh ấy không được tốt, anh ấy cần vật này”

Tô Kim Thư bất an cắn chặt môi: “Khi nào cần?”

Nghe Tô Kim Thư nói vậy, Âu Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết Tô Kim Thư đã đồng ý.

“Trước mười giờ tối nay, lúc đó em sẽ liên lạc với chị.”

“Mười giờ? Nhưng mà Tô Kim Thư còn chưa nói hết, đầu bên kia đã truyền tới tiếng ồn ào.

“Nhớ đó, khoảng mười giờ tối em sẽ liên lạc với chị, chuyện này tuyệt đối không thể để Lệ Hữu Tuấn biết”

Âu Mỹ Lệ nói xong, dường như Tô Kim Thư nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền từ bên kia tới Rất nhanh, Âu Mỹ Lệ cúp điện thoại.

“A lô, a lô.

Nghe tiếng máy bận bân kia, Tô Kim Thư lập tức đứng ngồi không yên.

Cô vô cùng suốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách.

Mình là một người phụ nữ tay không tấc sắt, lại không có bất kì quan hệ gì, cô đi đâu tìm thứ đó chứ?

Cô quả thực không hiểu được, vì sao không thể để mình đi tìm Lệ Hữu Tuấn Dù sao đó cũng là vũ khí nguy hiểm, cô muốn lấy được cũng khó như lên trời, nhưng nếu Lệ Hữu Tuấn muốn thì dễ như trở bàn tay.

Nếu như không thể nói cho Lệ Hữu Tuấn, cô biết đi tìm ai giúp đây?

Tâm trạng Tô Kim Thư càng thêm bất an, ngầu ngón tay nắm chặt lấy ly thuỷ tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.