Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 624-3



Chương 624-3

Con ngươi của Tô Kim Thư đảo quanh: “Không sao cả, hai người bọn em cũng ăn không hết bao nhiêu!” Nói xong lời này Tô Kim Thư trực tiếp dắt tay Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cháu dẫn bọn cô qua đó được không?”

“Được ạ”

Khúc Nhất Phàm vui vẻ nắm tay Tô Kim Thư đi thắng đến phòng vip.

“Nhất Phàm…”

Khúc Thương Ly đi theo sau bọn họ nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại rất kỳ lạ, cục cưng nhà mình hoàn toàn phớt lờ anh ấy.

Chẳng mấy chốc cả nhóm đã đi đến trước cửa căn phòng vip.

Khúc Nhất Phàm đẩy cánh cửa ra: “Cô Kim Thư, chúng ta dùng bữa ở đây!”

Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh “oảng xoảng’ giòn tan phát ra từ đăng sau chiếc bàn tròn rộng lớn, đó là tiếng bát đĩa va chạm vào nhau.

Trợ lý Lâm sững sờ một lúc, liếc nhìn vào căn phòng vip nhưng không hề trông thấy ai cả: “Chẳng lẽ bên trong còn có người khác sao?”

Mãi đến lúc này Khúc Nhất Phàm mới kịp phản ứng lại, cậu bé chợt trở nên ngập ngừng không chịu mở miệng.

Tô Kim Thư liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện ra bốn vách tường của căn phòng vip này đều được ốp bằng gạch men, cho nên có một chút hiệu quả phản xạ ánh sáng.

Cô trông thấy một bóng người đang cuộn tròn sau chiếc bàn tròn trên nền gạch men một cách rõ ràng.

Tô Kim Thư cố ý bước vào bên trong, chợt nhận ra mình ngày càng tiến sát gần, thì bóng người kia lại bắt đầu lặng lẽ di chuyển sang phía bên kia.

“Chị Chỉ Manh chẳng lẽ ở đây ăn lẩu đều phải ngồi xổm xuống để ăn à?” Tô Kim Thư không hề khách sáo mà vạch trần.

Sau một hồi bầu không khí trở nên yên tĩnh đến mức kỳ lạ, Tống Chỉ Manh vừa sờ vào phía sau gáy đau nhói vừa bị đụng phải khi đứng lên của mình rồi vừa nở một nụ cười ngượng ngùng: “À, cái kia… Kim Thư là em à, thật là trùng hợp!”

Tống Chỉ Manh mỉm cười chào hỏi cô.

Lúc này trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh lại một lần nữa ngốc lặng: “Mẹ ơi, đây không phải là ảnh hậu Tống Chỉ Manh sao? Tại sao cô ấy lại ở đây vậy?”

Kể từ lần trước khi Tô Kim Thư cùng đến nhà Khúc Thương Ly với Lệ Hữu Tuấn, thì Hữu Tuấn đã đoán được rằng Tống Chỉ Manh đang ở cùng với anh ấy.

Khi Tô Kim Thư biết được chuyện này, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, hiện tại xem ra hai người họ có vẻ tiến triển khá tốt.

Cô quay đầu lại liếc nhìn Khúc Thương Ly, ảnh đế Khúc của chúng ta lúc này đang sờ gáy và ngẩng đầu nhìn trời Dáng vẻ như thế anh không biết chuyện gì hết hoặc là đang tỏ vẻ anh không hề nói gì cả.

Tô Kim Thư không khỏi nở nụ cười: “Hai người các anh, em có thể ngồi xuống được chưa?”

“Tất nhiên rồi”

Sau khi mọi người ngồi xuống, Khúc Thương Ly kêu nhân viên phục vụ bưng lên thêm một vài món ăn nữa.

Tô Kim Thư đang mang bầu nên chỉ ăn được mấy món thanh đạm.

Nhưng khẩu vị của cô hơi nặng một chút, nên vẫn không nhịn nổi lén lút gắp mấy miếng từ nồi lấu cay.

Vì Tô Kim Thư là người miền Nam và còn ở khu vực Nam Trung Bộ cho nên vô cùng thích ăn cay, vì vậy dù đang mang bầu nhưng lúc này cô vẫn muốn ăn cay.

Thật ra Tống Chỉ Manh cũng ăn được cay, theo lý mà nói thì khẩu vị của người thành phố nơi cô sống tương đối thanh đạm, vì thế cô ấy cũng được coi là một người kỳ lạ.

Lúc trước Tô Kim Thư vừa mới xảy ra mấy chuyện không vui với Lệ Hữu Tuấn, bởi vậy.

bây giờ cô không thấy muốn ăn cho lắm.

Cô chậm rãi dùng bữa rồi âm thầm quan sát sự tương tác qua lại giữa Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly.

Anh ấy thỉnh thoảng gắp một ít rau cho.

Khúc Nhất Phàm, đôi khi cũng kẹp một ít vào bát của Tống Chỉ Manh với vẻ mặt âm u.

Tô Kim Thư nhìn chiếc bát đầy dầu mỡ của Khúc Nhất Phàm không khỏi nhíu mày: “Nhất Phàm, sao cháu có thể ăn cay nhiều như vậy chứ?”

Quả thật hiếm khi trông thấy một đứa trẻ ăn được cay nhiều từng này.

Khúc Nhất Phàm chớp mắt, sau đó quay lại nhìn vào bát của cô và Tống Chỉ Manh: “Cô Kim Thư, cháu và cô Chỉ Manh đều có thể ăn được cay!”

Tống Chỉ Manh có chút không nói nên lời, gắp một miếng thịt bò lớn cho cậu bé: “Cháu xem đi bố cháu từ trước đến nay cũng không bao giờ ăn cay, sao cháu không giống bố thế, thật đúng là cậu bé kỳ lạt”

Khuôn mặt Khúc Thương Ly hơi sa sầm lại khi nghe thấy cô ấy nói như vậy, anh ấy cau mày lại rồi trực tiếp gắp một năm rau to đặt vào bát của cô ấy, rồi vô cùng nghiêm khắc lên tiếng: “Ngay cả đồ ăn cũng không chặn được miệng của cô lại!”

Tống Chỉ Manh vừa nhìn thấy rau xanh trong bát của mình, sắc mặt bỗng trở nên khó coi: “Em không cần, em ghét ăn raul”

Sau khi nói xong câu này, cô ấy quay đầu sang nhìn về phía Khúc Nhất Phàm làm bộ như muốn gắp sang bát của cậu bé: “Này Nhất Phàm à, giờ cháu vẫn còn là một đứa trẻ, đang tuổi ăn tuổi lớn cho nên cần phải cân băng dinh dưỡng! Ăn nhiều rau một chút! Tất cả đều là của cháu đói”

Tống Chỉ Manh còn chưa kịp gắp rau ra khỏi bát của mình, thì đã thấy Khúc Nhất Phàm ôm cả chiếc bát của mình vào trong lòng: “Cháu mới không thèm đâu, cháu không cần, cháu ghét ăn rau!”

Khúc Nhất Phàm nhìn hai người họ với sắc mặt tối sầm.

“Thôi được rồi, nếu như không ăn thì đổ hết đi!”

Tống Chỉ Manh và Khúc Nhất Phàm nhìn thấy anh ấy tức giận, cả hai đều cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa.

Nhưng cho dù có e ngại Khúc Thương Ly không vui, thì từ đầu đến cuối Tống Chỉ Manh vẫn không hề đụng vào rau củ một chút nào cả, xem ra cô ấy thật sự không thích lắm.

Trợ lý Lâm nhìn thấy cảnh này không khỏi mở miệng trêu đùa: “Ảnh hậu Tống à, thật sự không nghĩ tới thói quen ăn uống của cả cô và Nhất Phàm lại giống nhau như vậy, người không biết còn tưởng rằng cô là mẹ của cậu bé đấy…

Ngay khi lời này vừa dứt, trợ lý Lâm đột nhiên cảm thấy cả căn phòng vip đều bị bao trùm bởi hơi lạnh buốt giá.

Anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhận ra áp suất cực thấp dường như toát ra từ trên người của Khúc.

Thương Ly, trợ lý Lâm lập tức ngẩn ra.

Xong đời rồi, có phải mình vừa rồi nói sai điều gì không?

Xét cho cùng cả hai người Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh đều là cấp bậc ảnh hậu ảnh đế, chính mình nói điều này một cách tùy tiện thì rất dễ gây ra hiểu lầm.

Nhưng nói thật, họ thực sự giống như một gia đình ba người vậy.

Sắc mặt của Tô Kim Thư cũng không được tốt cho läm, cô hơi xấu hổ hẳng giọng một chút rồi gäp thức ăn cho Khúc Nhất Phàm: “Này, Nhất Phàm miếng bít tết này của cháu đã được cắt nhỏ rồi, nhớ ăn nhiều vào nhé!”

Từ lúc trợ lý Lâm nói đùa một câu kia, vẻ mặt của Khúc Thương Ly vẫn luôn rất khó coi.

Trong cả quá trình dùng bữa, anh ấy chỉ cúi đầu ăn đồ của mình cũng không hề nói thêm câu nào nữa.

Cuối cùng sau khi ăn hết mấy miếng cuối cùng, anh ấy buông đũa xuống: “Tôi đi vệ sinh một chút” Nói xong Khúc Thương Ly đứng dậy rời khỏi.

Rõ ràng là căn phòng vip này có buồng vệ sinh riêng, nhưng anh ấy lại đi ra ngoài.

Tống Chỉ Manh cũng nhanh chóng đứng lên: “Kim Thư em trông Nhất Phàm một chút nhé, chị cũng đi vệ sinh một lát”

Nhìn theo bóng lưng Tống Chỉ Manh vội vã đuổi theo, trợ lý Lâm lúc này mới ngượng ngùng nhìn Tô Kim Thư: “Cô Tô tôi đã nói sai điều gì rồi phải không?”

Tô Kim Thư mỉm cười rồi lắc đầu: “Không phải. Cô suy nghĩ một lát sau đó quay sang nhìn về phía Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, dạo này cô Chỉ Manh ở cùng với cháu hả?”

Khúc Nhất Phàm gần như mở miệng nói mà không hề suy nghĩ: “Vâng, kể từ lần trước cha nhặt được cô ấy trở về thì cô ấy vẫn luôn… ưml”

Cậu bé vẫn còn chưa kịp nói hết lời thì ngay lập tức đã che miệng mình lại: “Chết rồi, cha không cho phép cháu nói ra”

Tô Kim Thư bật cười: “Nhưng cho dù bây giờ cháu không nói gì thì cô cũng đã biết rồi!”

“Thật ra cô Chỉ Manh là một người rất tốt, có điều hơi ngốc một chút mà thôi, nhưng hôm nay cha và cô ấy đã dẫn cháu đi Công viên giải trí Disneyland chơi nên cháu rất vui. “

Bên ngoài căn phòng vip, Khúc Thương Ly không hề đi vệ sinh mà xoay người bước đến khu vườn ngoài trời Anh ấy đứng yên tại chỗ, một tay đút túi cùng với ánh mắt có chút thãn thờ nhìn xa xăm.

“Khúc Thương Ly…”

Giọng nói hổn hển của Tống Chỉ Manh từ phía sau truyền đến, ánh sáng chợt thoáng hiện trong mắt anh ấy, vừa quay đầu nhìn lại thì đã trông thấy ý cười trên khuôn mặt dịu dàng và ngây thơ của cô ấy.

Tống Chỉ Manh nhanh chóng sải bước tiến về phía anh ấy.

Ánh mặt mờ nhạt che khuất phía sau lưng Tống Chỉ Manh vô cùng ấm áp.

Khúc Thương Ly bỗng ngẩn ngơ, ngỡ như hai người họ đã trở về mùa hè tám năm trước kia…

Khi đó anh ấy vẫn còn là cậu thiếu niên hay thẹn thùng nhưng ấm áp như ánh mặt trời, cả người đều ngập tràn mùi nắng.

Mỗi lần anh ấy đổ mồ hôi như mưa trên sân thể dục, vẫn luôn có một bóng dáng yêu kiều ở ngoài sân điên cuồng la hét: “Khúc Thương Ly, nam thần Thương Ly, cậu thật tuyệt vời! Đẹp trai quá đi mất! Tớ thích cậu lắm!”

Khúc Thương Ly đều bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, thậm chí đôi khi còn cảm bóng rổ không vững nữa.

Sau mỗi tiết tự học vào buổi tối, Tống Chỉ Manh lại dẫn nhóm chị em của mình đến chặn trước cửa phòng học của anh ấy.

Cô ấy thậm chí còn rải lời đồn khắp trường rằng Khúc Thương Ly là bạn trai của mình, không cho phép người nào tranh giành.

Khi đó Khúc Thương Ly vẫn còn rất hay e thẹn, mỗi lần bị Tống Chỉ Manh chặn đường, anh ấy đều đỏ mặt đến mức không biết phải đặt tay chân vào đâu.

Tuy nhiên dù có là vậy đi chăng nữa thì anh ấy cũng không hề cảm thấy chán ghét người con gái ngập tràn nhiệt tình này một chút nào cả.

Bởi vì cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà thành tích học tập cũng rất tốt, kỹ thuật diễn xuất càng hay hơn.

Sau đó Khúc Thương Ly tham gia vào hội sinh viên và trở thành phó chủ tịch, còn Tống Chỉ Manh thậm chí phải tìm mọi cách mới trở thành cán bộ tuyên truyền của hội sinh viên.

Sau khi hai người có cơ hội tiếp xúc một cách chính đáng, cô ấy càng mặt dày quấn lấy anh ấy.

Thậm chí có một lần đang thực hiện công việc của hội học sinh, Tống Chỉ Manh vẫn sẽ dồn mọi sự chú ý của mình vào anh ấy giống như trước đây.

Khúc Thương Ly rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói với cô: “Bạn học Tống này, nếu như cậu là thành viên ban tuyên truyền thì hẳn nên làm tốt công việc của mình, không thể mượn danh nghĩa việc công mà làm những việc khác được!”

Tống Chí Manh chớp đôi mắt to sáng ngời: “Vậy nếu như tớ chăm chỉ làm việc và trở thành một cán bộ ưu tú của hội sinh viên thì cậu phải đồng ý làm bạn trai tớ đấy!”

Khúc Thương Ly nhìn lạng như cà lơ cà phất của cô thì đoán răng cô chắc chắn sẽ không nghe theo nên đồng ý rồi. Nhưng không ai nghĩ tới sau đó Tống Chỉ Manh thật sự nghiêm túc, cô ít đi gặp anh ấy hơn mà làm việc và học tập cũng ngày càng trở nên nghiêm túc.

Giây phút đó trái tim của Khúc Thương Ly bồng nhiên bắt đầu cảm thấy trống rỗng.

Thậm chí anh ấy còn bất giá phía dưới tòa nhà dạy học của Tống Chỉ Manh, hơn nữa có lần còn bị cô bắt gặp ngay tại trận.

Anh ấy còn nhớ hôm đó cũng là một buổi chiều đầy năng. Dưới gốc cây đa, ánh nẵng chói chang chiếu lên người cô ấy, Khúc Thương Ly vừa nhìn thấy Chỉ Manh thì đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Tống Chỉ Manh vẫn phát hiện ra anh ấy nhanh hơn một bước: “Khúc Thương Ly!”

Khúc Thương Ly vùi đầu bỏ chạy một cách điên cuồng, nhưng Tống Chỉ Manh vẫn đuổi theo không buông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.