Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 655



 

Chương 655

Lúc này đổi lại thành hai người cảnh sát ngẩn người ra: “Vừa rồi anh một đường đuổi theo đến đây, còn ép chúng tôi tông xe vào vành đai, lẽ nào người này không phải vợ anh sao? Sao anh lại hỏi chúng tôi cô ấy là aï?”

Lệ Hữu Tuấn: “..”

Hai người cảnh sát nhìn thấy biểu cảm của anh, cuối cùng cũng hồi hồn lại: “0h my god, không phải là đến người phụ nữ trong túi này anh cũng không rõ có phải vợ mình không, mà đã chạy tới cản xe của chúng tôi đấy chứ?”

Lệ Hữu Tuấn: “…”

Được rồi, thật sự bị hai người cảnh sát này nói trúng tim đen rồi.

Lúc này cô gái nằm trong túi dây bện đầu tóc lộn xộn, biểu tình dữ tợn, nhưng Lệ Hữu Tuấn nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra, đây hoàn toàn không phải Tô Kim Thư.

Một trong hai người cảnh sát vô cùng cạn lời mà vỗ vỗ trán của mình, rồi thở dài một hơi: Trời ạ, bởi vì một con qua đen, hai người bọn họ thực sự suýt chút nữa hy sinh vì nhiệm vụ đấy có được không hả?

Mà người cảnh sát còn lại kia cũng vô cùng bất lực mà mở miệng: “Đây là Weilia, bác sĩ điều trị của khoa phụ sản, anh thật sự chắc chắn anh không phải là chồng của cô Weilia đấy chứ?”

Weilia?

Lệ Hữu Tuấn, người gần như không có bất kì một khái niệm gì về phụ nữ trừ Tô Kim Thư, dưới sự nhắc nhở của cảnh sát, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Weilia này.

Cô ta hình như là bác sĩ điều trị của Tô Kim Thư, cũng là nói chính cô ta đã liên thủ với Liễu Minh Hoa trù tính hành động báo thù Tô Kim Thư.

Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, vì sao cuối cùng người nằm trên bàn mổ kia không phải là Tô Kim Thư, mà lại là chính cô ta chứ?

Anh nhớ rất rõ ràng, ban đầu khi anh đến phòng làm việc của Weilia, cái bụng của người phụ nữ này đã gồ lên cao cao.

Có lẽ cô ta cùng Tô Kim Thư cũng không kém nhau bao nhiêu, chẳng lẽ nào có người đã đánh tráo cô ta và Tô Kim Thư sao?

Nếu thật sự là như vậy, thì đứa trẻ trong bụng Weilia đã đi đâu r: Tô Kim Thư bây giờ đang ở đâu?

Mặc dù vô cùng thắc mắc, nhưng dưới tình huống biết được rằng Tô Kim Thư có khả năng cao là chưa chết khiến cho Lệ Hữu Tuấn vốn đang trong trạng thái căng thẳng đột nhiên được thả lỏng hơn nhiều Cái đầu vốn đang rối như tơ vò bây giờ cũng mới đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn hẳn.

Có thể vươn bàn tay vào trong bệnh viên hoàng gia Elburg, hơn nữa còn có thể thần không biết quỷ không hay mà tráo đổi hai người Tô Kim Thư và Weilia với nhau, có lẽ lai lịch của người này cũng nhất định là vô cùng hùng hậu!

Nếu hẳn ta muốn bắt cóc Tô Kim Thư, thì trực tiếp đưa cô đi là được rồi, tại sao còn phải làm nhiều hành động dư thừa đến như vậy chứ?

Lệ Hữu Tuấn suy nghĩ cân nhắc một phen, nếu là như vậy, đáp án chỉ có một, đó chính là người đưa Tô Kim Thư đi muốn che đậy con mắt của người khác, Hắn muốn tạo ra tình huống giả là Tô Kim Thư mất tích, đứa trẻ thì bị lấy đi.

Nếu hắn ta đã làm ra nhiều thứ mây mù như vậy, vậy chứng tỏ tỷ lệ Tô Kim Thư còn sống phải đến chín mươi phần trăm, hơn nữa bây giờ còn chưa có sự nguy hiểm đến tính mạng nào.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Lệ Hữu Tuấn quay người lên xe, một loạt động tác vô cùng lưu loạt tự nhiên.

“Anh này, anh làm xe cảnh sát của chúng tôi thành ra như thế này, lẽ nào không định cùng chúng tôi đi lấy lời khai một phen sao?”

Lời của cảnh sát còn chưa nói xong, xe của Lệ Hữu Tuấn đã bắn đi để lại màn khỏi bụi, nhanh đến mức lập tức biến mất trong tâm mắt của bọn họ.

Người cảnh sát còn lại lên trước vỗ vỗ vai anh ta nói: “Ok, anh xem, anh ta hình như thật sự không có ý định đấy”

Lệ Hữu Tuấn phóng xe lao đi như bay trên con đường quốc lộ, Anh vươn tay với lấy điện thoại, không hề do dự mà trực tiếp bấm một số lạ.

Sau khi điện thoại reo lên ba hồi, cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thomas: “Boss?”

Trong giọng nói của Thomas mang theo tám phần kinh ngạc ba phần vui vẻ.

Anh ta ngàn vạn lần không ngờ rãng, sau một thời gian dài như vậy, Boss lại đích thân gọi điện cho anh ta.

Anh ta bị sung quân đến nơi mà chim còn chẳng thèm đến đây ị như này, làm công việc vất vả nhất thế gian, nhưng tất cả những thứ này Thomas đều hoàn toàn không hề oán hận lấy một câu.

Dù sao ban đầu cũng quả thực là anh ta phạm sai lầm, anh ta đã nảy sinh ý niệm không nên có với Tô Kim Thư, cho nên anh ta nhận hình phạt này vốn là đúng tội.

“Cậu có nửa tiếng đồng hồ từ khu dân nghèo chạy tới Erburg.”

Sau khi nói xong, Lệ Hữu Tuấn lập tức ngắt điện thoại trong tay đi.

Mà Thomas ở đầu dây điện thoại bên kia đang nắm điện thoại trong tay, trên mặt viết chữ không dám tin to đừng.

Anh ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Boss lại tha cho anh ta rời khỏi khu dân nghèo này rồi sao?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nghe ra được ngữ điệu của Boss vô cùng sốt ruột, nhất định không phải việc nhỏ.

Chính ngay lúc này, một kẻ nghiện đang xoa xoa cái mũi của mình, ngáp một cái thật †o, vô cùng suy sút bước đến.

Anh ta vươn tay võ võ lên vai của Thomas.

“Thomas, anh có phải bị đần không vậy?”

Khuôn mặt Thomas trầm xuống, anh ta không tiếp lời, trong nháy mắt quay người bước về lều vải của mình.

Khoảng mười phút sau, anh ta đổi một bộ âu phục màu đen, mái tóc vốn rối tinh rối mù nay được xử lí trông vô cùng có sức sống, những sợi râu xanh tím còn lưu lại trên mặt giờ cũng đó được cạo đi sạch sẽ tinh tươm trong mười phút ấy.

Những người ở xung quanh gần như không dám tin tưởng vào đôi mắt mình nữa: “Ôi, trời ạ, anh còn là Thomas mà chúng tôi quen biết không đấy?”

Thomas trầm mặt xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.

Anh ta nhanh chóng rút điện thoại trong tay ra, vừa bước ra bên ngoài vừa gọi vào một số điện thoại khác.

Mười phút sau, một chiếc xe việt dã màu xanh lục quân đột nhiên xuất hiện bên đường.

Khi Thomas vô cùng ưu nhã ngồi lên chiếc xe việt dã kia, nhanh như chớp rời khỏi khu dân nghèo.

Cảnh tượng trước mặt khiến đám nghiện cùng bọn cướp bóc đều há mồm trợn mắt ra nhìn.

Bọn họ ngàn vạn lần không hề ngờ tới rằng, bình thường thằng nhóc bẩn thỉu nhất lôi thôi nhất ấy bây giờ lại là người thâm tàng bất lộ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.