Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 7



Chương 7: Lợn cát đực

“Hóa ra là như vậy?” Kìm nén cơn giận trong lòng. Tô Bích Xuân cười còn khó nhìn hơn khóc: “Em còn tưởng em gái mình lại không bỏ được cái tật xấu gặp được người đàn ông có tiền là lại ôm chặt lấy không chịu buông chứ, cho nên có nói vài câu. Nếu đó là một sự hiểu lầm, thì là tốt nhất. Kim Thư, em không trách chị chứ?”

Tô Kim Thư nhìn cô ta lúc nào cũng nghĩ về việc hắt nước bẩn vào mình, nghĩ rằng nó thật lố bịch: “Tô Bích Xuân, nếu cô có tâm trí đổ lỗi cho người khác, thì chỉ bằng dành nó cho việc diễn xuất đi, nói không chừng cô sớm đã trở thành ngôi sao rồi.”

“Hựu Tuấn, anh nghe thấy hết rồi chứ?

Em ấy cứ mở miệng là lại chửi xéo em, em không thích cô ấy, không muốn cô ấy xuất hiện ở An Nam Thự. Anh đuổi cô ấy đi được không?” Tô Bích Xuân nói lại Tô Kim Thư, chỉ có thể chạy đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn nhõng nhẽo.

Trong năm năm qua, nhờ vào sự biết ơn của Lệ Hữu Tuấn.

Mỗi khi Tô Bích Xuân có bất cứ điều gì, đều sẽ nhõng nhẽo như vậ: Lần nào, Lệ Hữu Tuấn cũng đều đồng ý.

Lần này, chắc chắn là không ngoại lệ.

Tô Kim Thư khit mũi: “Không cần phải đuổi, tôi có chân, tôi sẽ tự đi.”

“Đúng đấy…” Chưa kịp nói xong, Lệ Hữu Tuấn bỗng dưng lên tiếng: “Đúng là nên đuổi.”

Tô Kim Thư sầm mặt xuống, đột nhiên cảm thấy lồng ngực cực kì khó chịu.

Người đàn ông thực sự không phải loại gì tốt.

Tên khốn này vừa nấy đè mình xuống cưỡng hôn, giờ thì lật mặt không nhận người, đúng là lợn cát đực.

Chúc anh cả đời đều không cứng được!

Tô Bích Xuân nở nụ cười đắc thắng trên mặt.

Cô ta biết Lệ Hữu Tuấn sẽ không làm cô ta thất vọng. Mặt cô ta đầy khiêu khích quay qua phía Tô Kim Thư: “Tô Kim Thư nghe thấy chưa? Hữu Tuấn nói là muốn đuổi cô đi, cô bây giờ ngay lập tức biến đi cho tôi…”

“Người tôi nói là cô.”

Tiếng nói lạnh lẽo của người đàn ông bỗng dưng vang lên.

Tô Bích Xuân ngước lên ngạc nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Hữu Tuấn rơi xuống người mình.

Có phải anh ấy vừa rồi nói … là nói với chính mình?

Tô Bích Xuân không thể tin được: “Hữu Tuấn?”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta và không nói gì.

Thẩm Tư Huy ở bên cạnh vội vã mở miệng: “Ngôi sao Xuân không nghe thấy sao? Anh hai nói là muốn đuổi cô đi!”

“Làm sao có thể? Hữu Tuấn, anh đừng quên rằng năm đó em … làm sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Tô Bích Xuân ngây ngốc, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn cũng nói: “Năm năm rồi, tôi đã cho cô tiền, địa vị, danh tiếng, mọi thứ cô muốn. Nhưng cô lại dùng vỏ bọc là tôi hoành hành ngang dọc. Cô đã gây ra bao nhiêu là rắc rối, đều quên nhanh như vậy sao?”

Đôi chân của Tô Bích Xuân mềm nhũn, cô ta gần như không thể đứng vững: “Em…nhưng em đã cứu anh…”

“Chính vì cô đã cứu tôi, cho nên đến bây giờ cô vẫn còn đứng ở đây”

Giọng nói của người đàn ông ấy vô cùng thờ ơ, Tô Bích Xuân không thể chấp nhận sự đối lập lớn như vậy: “Hữu Tuấn, trong nhiều năm qua, chẳng lẽ anh không cảm thấy, em đã sớm đã yêu anh rồi sao? Anh nói em biết đi, có phải là Tô Kim Thư đã trước mặt anh nói gì đúng không? Có phải vì cô ta ..”

Tô Kim Thư suýt nữa thì cười thành tiếng: Tô Bích Xuân là xem cô dễ bắt nạt sao?

Còn là quả hồng mềm? Nước bẩn như nào đều có thể đổ lên người cô?

Lệ Hữu Tuấn một tay kéo Tô Kim Thư lại trước mặt mình. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể đang nhớ lại nụ hôn vừa rồi. “Cô ấy là bác sĩ của tôi. Đụng đến cô ấy chính là đụng đến tôi, lí do này có đủ chưa?”

Khi Tô Bích Xuân nhìn vào những hành động mờ ám đó của Lệ Hữu Tuấn, cô ta mới nhận ra đôi môi của Tô Kim Thư có chút sưng đỏ.

Cô ta đã cùng với rất nhiều người đàn ông, chỉ cần nhìn qua là biết ngay hai người này lúc nãy nhất định đã có một màn hôn môi dữ dội, nếu không sẽ không để lại dấu vết đó.

“Anh Lệ, xin hãy tự trọng! Và ..” Tô Kim Thư một tay đẩy tay anh ta ra, lùi lại hai bước: “Làm ơn quản lý tốt người phụ nữ của mình, sau này bớt để cô ta đến tìm tôi phiền hà nữa”

Sau khi nói xong, Tô Kim Thư cầm lấy hộp thuốc và vội vàng rời đi.

Nhưng bước đi của cô chỉ vừa mới bắt đầu thì có một giọng nói vui vẻ từ Thẩm Tư Huy: “Bác sĩ Tô, tôi chờ cô giúp cho anh trai tôi có một cuộc sống tình dục hạnh phúc, sử dụng… tuyệt chiêu của cô.”

“Hựt” Tô Kim Thư trượt chân, xém chút đứng không vững.

Thẩm Tư Huy nhìn bóng dáng rời đi của Tô Kim Thư, cười đến không ngậm được miệng: “Con mèo hoang này thật là thú vị.”

Lệ Hữu Tuấn, cọ xát ngón tay, cảm nhận được cảm giác mềm mại và nhiệt độ vừa rồi.

Khóe môi không tự chủ được nhếch lên.

“Hữu Tuấn, em ..” Tô Bích Xuân vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng chưa kịp đến gần, đã bị chặn lại bởi một số vệ sĩ áo đen: “Cô Tô, cô đi một mình, hay cô cần chúng tôi giúp?”

“Các người ..” Tô Bích Xuân run rẩy, chỉ có thể nhìn Hữu Tuấn rời đi, mà không thể làm gì.

“Cô Tô, anh hai tôi nếu không vì cô đã cứu anh ấy thì sẽ không đơn giản là chỉ đuổi cô đi đâu. Tốt nhất là cô nên rời đi sớm nhất có thể, nếu không cô sẽ chạm tới giới hạn cuối cùng của anh ấy, thì tất cả tình nghĩa cũng sẽ không còn đâu.”

Những lời của Thẩm Tư Huy khiến cho Tô Bích Xuân bình tĩnh lại.

Không sai.

Theo tính tình của Lệ Hữu Tuấn, bất cứ ai chọc giận anh ấy thì đều sẽ không đơn giản là bị đuổi đi.

Anh ấy nhất định là vì xem trọng Tô Kim Thư có thể trị khỏi bệnh cho anh ấy nên không thể không làm vậy cho cô ta xem.

Thực sự, trong tìm anh ấy vẫn có mình.

Nếu phải đổ lỗi, thì chỉ có thể đổ lỗi cho con điếm đó.

Chắc chản là cô ta đã dụ dỗ Lệ Hữu Tuấn, ở trước mặt anh gây chia rẽ.

Con điếm này, chắc chẳn cô sẽ chăm sóc tốt cô tal * Tòa nhà hoàng gia Kim Lợi.

Một chiếc Rolls-Royce đen đang đỗ ở cửa.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to anh tuấn, mạnh mẽ bước xuống.

Trong một khoảnh khắc, mọi người đều chú ý.

Lệ Hữu Tuấn, khi anh chuẩn bị đi vào tòa nhà thì nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau.

Anh cau mày quay đầu lại thì thấy hai bóng dáng nhỏ bé, ở dưới chân bảo vệ vòng qua và lao đến ngay trước mặt anh.

Đây là một cặp sinh đôi long phượng.

Cậu bé thì dễ thương lanh lợi, nghịch ngợm.

Cô bé thì đẹp như tượng mịn như ngọc, đáng yêu không chịu nổi “Chú ơi, cháu có thể làm phiền chú mười phút không?”

Cậu bé đột nhiên nói.

“Cậu chủ, tôi vô cùng xin lỗi, hai đứa trẻ này …” Vệ sĩ vội vã đuổi theo, vội vàng xin lỗi.

Họ đang chuẩn bị đưa hai đứa trẻ đi thì nghe cậu chủ nói: “Không có chuyện của các anh nữa”

Vệ sĩ bất ngờ một lúc, nhìn nhau vâng lời và lùi lại vài bước.

Lệ Hữu Tuấn, đối với trẻ con không thân thiện Không biết tại sao, khi anh nhìn thấy hai đứa trẻ xinh xắn này trước mặt anh, có một cái gì đó khiến trong lòng anh xao động.

Anh nhấc áo lên, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hai đứa trẻ: “Tìm t Cậu chủ là một người nghiện làm việc, không gần phụ nữ, không thích trẻ em, đó là tất cả những gì mà cả cái Lệ Thiên đều biết.

Nhưng giờ họ đang thấy cái gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.