Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 835



Chương 835

Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngọt trong không khí, đột nhiên anh cảm thấy có một dòng nước ẩm áp đang róc rách chảy ra từ bên trong trái tim. Lần đầu tiên trong lúc làm việc mà ông chủ Lệ của chúng ta lại có chút thất thần “Ông xã, anh nghỉ tay một chút đi, xuống dưới này ăn chút gì này”

Tô Kim Thư cười tủm tỉm bưng đồ ăn đến trên bàn trà bên cạnh, quay đầu gọi Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn ưu nhã đứng lên, sải bước đi tới bên bàn ngồi lên.

Tô Kim Thư bưng một phần đồ ăn ra, lập tức có một mùi thơm xông vào mũi.

Vốn dĩ Lệ Hữu Tuấn nghe đến ăn cảm thấy rất nhạt nhẽo vậy mà giờ đây không hiểu sao lại cảm thấy có chút đói bụng.

Tô Kim Thư gắp một cái sủi cảo lên, chấm một ít nước tương, đưa đến bên miệng của anh: “Nếm thử tay nghề của em đi”

Có lẽ là thật sự quá tò mò chờ đợi đối với đánh giá của anh, cho nên Tô Kim Thư căn bản không có ý thức được động tác này của chính mình là thân mật đến cỡ nào.

Lệ Hữu Tuấn cũng không có phản kháng, anh vô cùng khéo léo há mồm ăn một miếng.

Nước canh nồng đậm, vỏ bánh mỏng, nhân bánh đầy đặn cũng không dầu mỡ, quả thật là giống như lời cô vừa nói, nhẹ nhàng thơm ngon lại vừa miệng.

“Như thế nào? Bên trong nhân bánh sủi cảo này em có để thêm canh gà, vô cùng thơm!”

Cặp mắt kia của Tô Kim Thư sáng lấp lánh nhìn qua anh.

Lệ Hữu Tuấn ưu nhã ăn xong món ăn, liền nhàn nhạt nói hai chữ: “Tạm được.”

“Tạm được là sao?”

Tô Kim Thư còn chưa muốn từ bỏ ý định, cô lại gặp một miếng thịt kho đưa đến bên miệng Lệ Hữu Tuấn: “Vậy anh món này đi, em tự phối gia vị đó! Món này là do em học được từ bảo mẫu, không ngấy một tí nào đâu, nếm thử chút đi nào!

“Bình thường.”

“Bình thường ư?”

Lúc này Tô Kim Thư rõ ràng có chút không vui: “Hay là anh thử lại cháo gạo hoa hồng này của em đi!”

Lệ Hữu Tuấn nuốt một hớp nhỏ: “Chịu được”

Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư lập tức đen như đáy nồi, cô xoay người một cái, thở phì phò đưa lưng về phía anh, lười nhác nói thêm.

Nhìn cô đang giận dỗi như trẻ con, trong mắt Lệ Hữu Tuấn tất cả đều là ý cười.

“Cái gì mà tạm được, bình thường còn có chịu được? Đây chính đánh giá của anh đối với thành quả lao động của em sao? Quả đáng quá mức!”

Hai tay Tô Kim Thư vòng trước ngực hầm hừ ngồi ở kia, bày ra bộ dáng oán phụ, không ngừng lải nhải liên miên: “Em cực khổ nấu cơm cho anh, vậy mà anh lại đối với em như vậy, có một tí lương tâm nào hay không vậy?”

“Người khác đều nói đàn ông chỉ cần sau khi kết hôn sẽ xem phụ nữ như bảo mẫu, em thấy câu nói này không hề sai!”

“Em đã lựa chọn từng con tôm kia rất lâu, còn không biết nhồi nhân bánh tôm kia lại mất bao lâu nữa, vậy mà một câu cảm ơn cũng không có, lại còn…”

Tô Kim Thư còn chưa phàn nàn xong, đột nhiên cảm giác được phía sau ấm áp, một giây sau một đôi tay lớn ôm lấy cô từ phía sau “Cảm ơn eml”

Hô hấp ấm áp phun ở bên tai cô, giọng nói trầm ấm vờn quanh màng nhĩ của cô.

Không biết vì cái gì, mặt Tô Kim Thư đột nhiên đỏ lên.

Giọng của Lệ Hữu Tuấn rất êm tai, tựa như một ly rượu đỏ nồng nàn, đặc biệt là lúc anh nhích lại gần bên tai mình trầm thấp thì thầm, càng làm cho người có một loại cảm giác như: đang say tuý luý trong men rượu nồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.