Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 842



Chương 842

Đêm qua là ai nổi giận đùng đùng đóng sập cửa lại?”

Tô Kim Thư dịch đầu lệch qua bên ngực Lệ Hữu Tuấn: “Nếu như anh không muốn em đi, vậy thì em sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thai. Thế nhưng công việc là công việc, anh có thể đừng liều mạng như vậy hay không? Anh như vậy, em thật lo lắng anh sẽ vì mệt nhọc quá độ mà đột tử… AI”

Tô Kim Thư còn chưa nói xong, trong nháy mắt liền bị búng trên trán một cái.

“Có ai trù chồng mình như em không cơ chứ?”

Tô Kim Thư cong miệng lên bắt đầu nũng nịu: “Em có thể ngoan ngoãn nghe lời, về sau em cũng có thể tự mình kiếm tiền, anh không cần phải liều mạng như thế được hay không?”

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mười phần tinh xảo, bởi vì mang thai nên khuôn mặt vốn dĩ chỉ lớn băng chừng bàn tay trở nên có chút mượt mà, gương mặt càng là trong trắng lộ hồng, mười phần đáng yêu.

Lệ Hữu Tuấn Tâm bên trong hơi động một chút, cúi đầu hôn lên gò má cô một chút: “Được”

Tô Kim Thư lúc này mới lộ ra ý cười, hai người anh đút em một ngụm, em cho anh ăn một ngụm, rất nhanh liền tiêu diệt sạch sẽ một lồng bánh bao hấp.

Thắng đến lúc Tô Kim Thư hài lòng chép iệng một chút, mới phát hiện bầu không khí trên mặt bàn dường như có chút không đúng.

Cô cứng ngắc quay đầu nhìn lại, phát hiện hai đứa nhóc Tô Mỹ Chi cùng Tô Duy Hưng đang dùng một loại ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn chằm chằm cô.

“Hai đứa nhìn mẹ như vậy làm gì?”

Tô Duy Hưng mười phần ghét bỏ nhìn qua mẹ nhà mình: “Mẹ à, mẹ không có tay sao?”

Tô Kim Thư lập tức liền kịp phản ứng, mặt mo đỏ ửng.

Chỉ là hiển nhiên rằng trong khi khoảng thời gian sống chung này, cô đã làm chuyện khoe ân ái này đến mức vô cùng thuần thục tự nhiên.

Đối mặt với sự chất vấn của con trai nhà mình, cô không có một tí xíu ngại ngùng nào, ngược lại là tay vừa nhấc lên liên trực tiếp năm ở cổ Lệ Hữu Tuấn, thậm chí còn vô cùng phách lối mà hôn một cái lên gương mặt anh “Như thế nào? Mẹ hôn ông xã của chính mình, ân ái cùng ông xã của mình thì có vấn đề gì sao?”

Tô Duy Hưng không nói nảy ra một cái liếc mắt: “Không có vấn đề, con chỉ là có chút hiếu kì, trước kia ở nước ngoài mẹ còn có tứ chỉ đầy đủ, làm sao vừa về nước đã biến thành tàn phế hai tay vậy?”

“Tô Duy Hưng cái đứa nhóc con thối này, nói chuyện kiểu gì thế hả? Tin hay không con còn như vậy, mẹ sẽ trực tiếp đánh con đến tàn phế hai tay hả!”

Tô Kim Thư trực tiếp đứng lên, giương nanh múa vuốt muốn đi xử lí con trai nhà mình.

 

Ngược lại Tô Mỹ Chi đang ngồi một bên nhìn qua Lệ Hữu Tuấn.

Cô bé học theo đứng lên ngồi vào trên đùi Lệ Hữu Tuấn, nũng nịu ôm lấy cổ của anh, học theo ngữ khí của Tô Kim Thư: “Ông xã, người †a cũng muốn được cho ăn mài”

“Phụt..”

Lệ Hữu Tuấn thiếu chút nữa phun hết đồ ăn ra ngoài.

Tô Duy Hưng ở một bên đang bị Tô Kim Thư đuổi theo sau khi nghe thấy lời này, dưới chân lập tức khuyu xuống, trực tiếp vấp một cái té ngã xuống đất.

Còn Tô Kim Thư thì vịn eo của mình, biểu cảm trên mặt từ lúc đầu kinh ngạc biến thành sau cùng ngửa mặt lên trời cười to.

Lệ Hữu Tuấn xạm mặt lại, anh đưa tay nắm lấy gương mặt con gái bé bỏng nhà mình: “Cha là ông xã của mẹ con, không thể làm ông xã của người khác, có biết chưa?”

“Thế nhưng cha à, mỗi một lần chỉ cần mẹ gọi cha là ông xã thì chuyện gì cha cũng đều sẽ đáp ứng với mẹ.”

Lệ Hữu Tuấn không nhịn được cười, hôn một cái trên gương mặt cô con gái bảo bối nhà mình: “Lúc con gọi cha thì cũng có hiệu quả như vậy, biết chưa?”

Tô Mỹ Chi vừa nghe thấy lời ấy, lập tức khoa tay múa chân: “Cha, Mỹ Chỉ cũng muốn cha đút ăn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.