Đêm xuống, tôi cứ nằm suy nghĩ mãi về chuyện của chị Xuân ban chiều. Chị muốn tôi giúp chị rời khỏi nhà này, rời khỏi Mộc Phủ. Tôi cũng không biết có nên giúp chị hay không nữa, chuyện thành thì không nói nhưng lỡ không thành thì.... Cũng không phải tôi không tin chị Xuân nhưng nếu lỡ đây là một cái bẫy thì làm sao. Ở Mộc Phủ này ngoài chú ra tôi không dám đặt niềm tin ở bất kỳ người nào hết.
Mấy hôm nay chú Ba không có nhà, tôi cũng không có gì làm nên cứ đi loanh quanh hái bông hái lá làm trà làm mứt, còn không thì tìm chị Quế nói chuyện cho đỡ buồn. Đáng lý bây giờ tôi phải kêu bằng dì Quế mới đúng nhưng mà chị Quế nghe không quen mà tôi kêu cũng không thuận miệng nên là trước mặt mọi người thì dì dì con con, không có ai thì chị em như bình thường.
Ngồi trong phòng riêng của chị Quế, tôi mới e dè hỏi.
- Chị Quế, chị biết chuyện của em với chú Ba?
Chị Quế đang thêu tranh chữ thập hình hoa mẫu đơn, nghe tôi hỏi chị dừng tay không thêu nữa.
- Ừ chị có biết.
- Là ai nói cho chị hay là...
Chị Quế cười cười:
- Chị đoán thôi, lúc chị ra điều kiện với chú Ba chị cũng không dám chắc. Ban đầu chú không chịu giúp chị, chị mới đánh lều nhắc đến em. Đúng là khi nghe chị nhắc đến tên em thì chú mới có sự phân vân, cũng phân vân thôi chứ không hứa. Nhưng mà Quyên chị hỏi cái này, vì sao em lại....với chú Ba, không lẽ em không sợ Minh Lộc biết hả?
Tôi nhìn chị Quế, nhìn vào mắt chị tôi không thấy một tia giảo hoạt nào. Bấm bụng, tôi cược lòng tin của tôi đối với chị một lần.
- Minh Lộc.... không được, em với chú Ba cũng là tình cờ thôi. Chị cũng hiểu em rơi vào cảnh nào khi về đây làm dâu mà.
Chị Quế có chút kinh ngạc thoáng qua, lát sau như đã hiểu rõ, chị nói:
- Thì ra là Minh Lộc có vấn đề, trước kia Thùy cũng có nói cho chị nghe qua về Lộc. Nhưng chị thấy em vẫn sống tốt nên nghĩ chắc đó cũng là lời đồn thôi, không ngờ là sự thật.
Tôi cau mày, đáy lòng có chút khó chịu.
- Chị Thùy nói? Chị Thùy biết con Ngọc cài chị về đây theo dõi em?
Chị Quế gật đầu, giọng chị nặng nề:
- Biết. Chị với Thùy từng là bạn học, chính Thùy đưa chị về gặp con Ngọc mà. Nhưng Thùy không bắt chị theo dõi em chỉ kêu chị giúp đỡ cho em thôi, Thùy còn nói chị cứ mặc kệ con Ngọc nói gì, cố giúp đỡ em đừng nghe con Ngọc xúi bậy. Quyên, em có thù gì với con Ngọc, hai đứa là chị em ruột mà?
Hai tay tôi siết chặt vào nhau, trong lòng không biết là đang cảm thấy như thế nào. Tôi cứ tưởng chì Thùy không biết nhưng rồi sao...hóa ra là chị cũng biết. Haha, nếu chị Quế không có tâm tư làm bà Tư Mộc Phủ thì chẳng phải bây giờ chị đã nghe con Ngọc sai khiến mà hại tôi rồi sao. Con Ngọc nó là em ruột của tôi đó, nó cùng mẹ cùng cha cùng dòng máu với tôi nhưng chưa khi nào nó ngừng sân si hãm hại tôi. Đến khi tôi đi lấy chồng nó cũng không buông tha cho tôi, rốt cuộc thì tôi làm gì sai với nó chứ?
Tôi mệt mỏi nhìn chị Quế, thở dài trả lời:
- Em cũng không biết em làm gì sai với con Ngọc nữa, suốt bao nhiêu năm qua em với nó vẫn như kẻ thù. Trước khi em về quê sống cũng vậy mà sau khi vú chết em về lại Sài Gòn sống cũng là như vậy. Chắc nó ghét em từ trong trứng rồi, không rõ nguyên nhân. Nhìn chị em người ta thương yêu nhau em lại càng thấy chạnh lòng.
Chị Quế an ủi:
- Chắc có hiểu lầm gì đó thôi chứ Thùy vẫn quan tâm đến em mà.
Tôi cười nhạt:
- Thì quan tâm nhưng em chưa bao giờ có được cái quan tâm như của chị Thùy dành cho con Ngọc....Thôi chuyện của em không có gì hay ho để nói hết.
Lại nhìn đến bụng chị Quế, tôi tươi cười:
- Dạo này em bé trong bụng có còn hành chị nữa không?
Nghe tôi nhắc đến con, chị Quế cười rạng rỡ:
- Không, dạo này khỏe hơn rồi. Mấy hôm em làm cho chị mứt dâu, ăn vài hôm trị được nghén luôn.
Tôi cười hà hà:
- Vậy hen, vậy em làm cho chị mấy hủ nữa để dành.
Nói chuyện với chị Quế một hồi, tôi cũng đi lên phòng. Lúc từ phòng chị Quế đi ra, tôi gặp má chồng tôi cũng vừa ra khỏi cửa phòng. Thấy tôi, bà không vui ra mặt.
- Dạo này thân thiết với con hồ ly tinh đó dữ hả Quyên, con quên nhà này ai là má chồng con rồi hả?
Tôi cúi đầu, giả vờ sợ hãi.
- Dạ đâu có đâu má, tại dì nói dì muốn ăn mứt dâu nên con...con...
Má chồng tôi hừ hừ khinh rẻ:
- Mứt dâu? Mứt dâu con làm thì để cho thằng Lộc ăn chứ không có dư mứa mà đem cho người dưng. Sau này má cấm tuyệt đối, nghe rõ chưa?
Tôi thoáng run rẩy, gật đầu lia lịa:
- Dạ con nghe rồi má, con nghe rồi.
Chắc thấy tôi sợ quá nên má chồng tôi mới thôi không càm ràm nữa. Đợi bà đi qua rồi, tôi cũng nhanh chân đi lên phòng. Sống dưới trướng má chồng tôi coi ra cũng mệt mỏi, nói ba chồng tôi độc tài thì má chồng tôi cũng không kém, công nhận xứng đôi vừa lứa ghê.
..........
Tối hôm đó chú Ba gọi điện cho tôi, sợ Minh Lộc nghe được lại chọc ghẹo nên tôi lén mở cửa phòng chú sau đó chui tọt vào rồi mới nghe điện thoại.
- Alo con nghe chú.
- Ừ giờ này ngủ chưa?
Tôi cười hì hì:
- Chú giờ này còn sớm mà.
Đầu dây bên kia có tiếng cười khẽ:
- À tôi quên, em đang làm gì vậy?
- Con đang bên phòng chú nè.
- Nhớ tôi à mà qua phòng tôi?
Tôi mím môi cười thút thít:
- Xí con không có, con sợ Lộc nghe con nói chuyện với chú rồi chọc con thôi.
Đầu dây bên kia có tiếng cười to.
- Ra là vậy.
Nói qua lại vài câu, tôi mới hỏi chú về chuyện của chị Xuân. Nghe xong, chú trầm ngâm một lát, hỏi:
- Em hỏi cô ta rõ một chút nếu khó khăn quá thì không cần bàn tiếp. Tôi không phải không có cách, chỉ là tôi lo cho Minh Lộc thôi. Chuyện tôi và em không thành vấn đề, tôi chỉ sợ Minh Lộc tổn thương.
Tôi thở dài, cái tôi lo nhất cũng là Minh Lộc. Tôi biết chú sẽ có cách bảo vệ cho tôi được an toàn nhưng còn Minh Lộc thì sao. Chuyện cậu ta và người đàn ông kia sẽ như thế nào?
Tôi có chút buồn rầu, trả lời:
- Dạ con biết rồi, con sẽ cân nhắc xem sao.
- Em....buồn tôi sao?
- Không có đâu chú, chú lo cho Minh Lộc thì con cũng lo cho anh ấy. Nhưng mà giấu như vậy hoài cũng không phải là cách. Trong nhà này chị Xuân biết, chị Quế cũng đã biết mà Minh Lộc lại không có ý kín đáo trong chuyện tình cảm cho anh ta. Con sợ.... lỡ một ngày bị ba má chồng hay dì Trinh phát hiện ra thì không hay.
Bên đầu dây kia cất tiếng có chút nặng nề:
- Được rồi, tôi sẽ giải quyết em không cần suy nghĩ nhiều quá đâu. Cứ sống tốt đợi tôi về là được, thời gian này tôi khá bận nếu chuyện của Minh Lộc và em vỡ lở ra tôi cũng không có cách nào ở nhà cùng với em được.
Tôi gật đầu, nói qua loa vài câu nữa sau đó cũng tắt máy. Ngồi trên nệm tôi thoáng thở dài rầu rĩ, sao chuyện của tôi lại rối như tơ vò vậy nè. Tôi thật sự không hiểu được ông chú sẽ làm cách nào để vẹn cả đôi đường đây nữa.
Vò đầu bức tóc một lát tôi cũng đứng dậy đi về phòng, giờ này chắc Minh Lộc cũng sắp đi chơi rồi. Vừa định mở cửa tôi lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, trên tay nắm cửa có tiếng lạch cạch do người bên ngoài vặn cửa để vào trong. Tim tôi nhảy dựng vài cái, may mà hồi nãy tôi có khóa chốt trong nên người bên ngoài mới không vào được. Thầm nghĩ, phòng của chú Ba mà chú không có nhà thì ai lên kiếm chứ, bây giờ cũng khuya rồi mà. Linh tính có chuyện không hay nên tôi vội nhìn xung quanh tìm chỗ trốn.
A cái tủ! Tôi không nghĩ nhiều liền chui tọt vào tủ gỗ để quần áo sau đó kéo cửa tủ kín lại. Tôi vừa chui vào trong thì người bên ngoài kia cũng vừa mở khóa cửa từ bên ngoài đi vào.
Nhìn qua khe tủ tôi thấy một đôi chân mặc quần pijama màu đen đang đi lại gần, trong lòng có chút ngờ ngợ là ai trong nhà này rồi. Đến khi người đó lộ mặt tôi mới biết chính xác là tôi đoán đúng, người này không ai khác chính là.....ba...ba chồng tôi. Nhưng mà đêm hôm ông lén lút vào phòng chú Ba làm cái chi?
Tim tôi có chút đập nhanh hơn, tôi ấn chỉnh cho điện thoại theo chế độ im lặng sợ đang trốn mà điện thoại reo lên thì toi. Liếc nhìn qua khe tủ, tôi quan sát thấy ba chồng tôi đi đến bàn làm việc của chú lục lọi cái gì đó, lại như không tìm thấy thứ ông muốn, tôi thấy ông lại tìm kiếm trên giá sách rồi ngăn tủ đầu giường.
Tim tôi đập rộn lên, tôi cố căn mắt ra nhìn bên ngoài cho thiệt rõ để coi ba chồng tôi đang muốn tìm cái gì. Mãi lát sau tôi thấy ông cầm trên tay một bìa hồ sơ đã cũ, trên đó viết mấy chữ gì đó tôi nhìn không rõ được.
Bên trong hồ sơ trống không không có gì, khiến cho ba chồng tôi mặt mày không vui cau có, tôi núp trong tủ quan sát rõ từng nét biến hóa biểu cảm trên gương mặt ông. Lúc thì phấn khích khi nhìn thấy tập hồ sơ, lúc lại cau có khi không tìm thấy gì bên trong. Đến lúc này trên mặt ông không hề có một tia nhân hậu nào, gương mặt cau có dữ tợn, ánh mắt chứa tia lạnh lẽo tàn nhẫn. Tôi...tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm đáng sợ này của ông lần nào... chưa bao giờ.
Ông để bìa hồ sơ lại tủ, sau đó nhìn chằm chằm lên bức ảnh trong phòng ngủ của chú, à không là bức tranh mới đúng, một bức tranh hoa hồng đẹp rực rỡ. Trong mắt ông chứa hàng ngàn tia lạnh lẽo thâm trầm, trên môi nở nụ cười tàn độc đểu cán. Tôi ngồi trong tủ nhìn thấy mà thoáng rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà da vịt. Ghê quá...đáng sợ quá...cứ như ông có thâm thù gì với bức tranh kia vậy.
Ba chồng tôi đứng một lát sau đó cũng hậm hực đi ra ngoài, ông cũng không quên chốt cửa lại đàng hoàng. Đợi chắc chắn là ông đi rồi, tôi mới từ từ đi ra. Chui ra khỏi tủ tôi phải hít hít mấy hơi để nhuận khí, ở trong tủ ngột ngạt quá trời.
Lưu thông khí huyết xong, tôi vội chạy đến tủ, mở ngăn kéo ra coi, bên trong là một bìa hồ sơ với dòng chữ bút lông bên ngoài hơi phai mực, trên đó viết "Lũ lụt năm 199X". Tôi đọc dòng chữ mà thực tâm không hiểu gì hết, chú Ba khi không sao lại có hứng thú tìm thông tin về lũ lụt vậy? Rồi còn ba chồng tôi nữa...nửa đêm nửa hôm ông mò vào đây để tìm cái gì? Vì sao khi nhìn thấy bìa hồ sơ này ông lại hiện lên vẻ giận dữ cau có???
Hàng ngàn câu hỏi ngổn ngang trong đầu không có lời giải, tôi buông bìa hồ sơ xuống, đi nhẹ nhàng đến bức tranh hoa hồng được treo trên tường.
Hai mắt tôi híp lại quan sát đánh giá thật kỹ, bức tranh này toàn là hoa hồng đỏ, mặc dù vẽ không thực xuất sắc nhưng mỗi bông hoa đều như có hồn rất sinh động. Tôi không phải dân cảm thụ nghệ thuật nhưng cũng không đến mức không thích tranh ảnh. Bức tranh đẹp như này mà ba chồng tôi lại nổi tia sát khí là sao????
Tôi đi đến gần sát bức tranh, áp mắt mình vào khung kính nhìn thật kỹ, một màu đỏ rực rỡ đặc trưng của hoa hồng đỏ. Đẹp thiệt nhưng nhìn như vậy lại thấy toàn là đỏ, mà đỏ này nhìn thấy thiệt giống màu của máu....
Nheo nheo mắt khó hiểu, rốt cuộc là giữa ba chồng tôi với chú Ba có bí mật gì dấu kín? Không, theo tôi nghĩ thì không phải là bí mật nữa rồi, nó giống như một loại thù hận... thù hận sâu đậm!
........
Kể từ hôm chị Xuân nói chuyện với tôi xong, tôi cũng không thấy chị nhắc lại chuyện đó. Chắc chị cho tôi thời gian để suy nghĩ, mà đúng thiệt là tôi cũng đang suy nghĩ coi sẽ trả lời chị như thế nào. Đồng ý thì cũng được nhưng chỉ sợ cho Minh Lộc mà thôi.
Chiều xuống, tôi đi ra gom mấy mâm mứt trái cây vô nhà thì thấy chị Quế đang đứng thấp thỏm nhìn ra sau vườn. Thấy chị có vẻ lo lắng lắm, tôi quan tâm hỏi:
- Chị Quế, có chuyện gì vậy chị?
Chị Quế nắm tay tôi:
- Chị làm rớt sợi dây chuyền anh Hưng mua cho chị rồi, chị sợ lát anh Hưng về mà không thấy là chị bị la.
Tôi thấy chị quýnh lên, tôi cũng lo lắng theo.
- Chị làm rớt ở đâu?
Chị Quế mếu máo:
- Chắc ngoài vườn, chị định ra đó tìm nè.
Tôi nhìn ra ngoài vườn, trời mặc dù chưa tối nhưng ngoài vườn đã tối đen rồi. Có chút e ngại cho chị, tôi mới hỏi:
- Chị để mai ra tìm được không chớ trời tối thui rồi mà. Mà chị đi đâu ra ngoài đó vậy?
Chị Quế bộ dáng chật vật:
- Chị thèm mận nên ra hái mấy trái vô chấm muối tôm, sợi dây chuyền chắc là rớt dưới góc cây rồi. Chị hái mận nghe cái tựt mò mò trên cổ vẫn còn y nguyên nên không biết nó đứt. Mà chị quên bén luôn, giờ tắm ra mò lại không thấy mới biết rớt rồi. Trời tối thui vầy không biết tìm được không nữa.
Chị Quế vừa nói tay chân vừa run, tôi ngẫm mà thấy tội cho chị, có mỗi sợi dây chuyền thôi mà như vậy rồi, ba chồng tôi....thiệt là độc tài mà.
Chị Quế nắm tay tôi, mếu máo:
- Quyên, em đi chung với chị ra kiếm đi. Em đứng xa rọi đèn cho chị đặng chị kiếm cho nhanh.
Tôi cũng không phải loại người thấy gấp không giúp, hơn nữa chị Quế cũng không phải ai xa lạ, chị cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Không cần nghĩ, tôi liền gật đầu:
- Chị đứng đây, em chạy vô lấy cái đèn pin rồi chị em mình đi.
Chị Quế mừng quýnh:
- Ờ ờ mà Quyên em đừng nói cho ai biết nha, mình ra kiếm rồi đi vô chứ để tới tai chị Hai chị Ba là có chuyện nữa.
Tôi gật gù, má chồng tôi với dì Trinh đâu có ưa gì chị Quế, biết chị làm rớt dây chuyền ba chồng tôi tặng lại được đà kiếm cớ gây chuyện. Thiệt khổ cho chị Quế, cái dây chuyền có nhiêu tiền đâu mà.
Tôi cầm đèn pin đi trước, chị Quế cầm thêm một cái đèn pin đi theo sau, thấy trước mặt là mấy cây mận to, tôi mới hỏi:
- Chỗ nào hả chị?
Chị Quế chỉ chỉ:
- Cây mận gần cái giếng đó Quyên, chị hái mận cây đó.
Tôi rọi đèn pin đến chỗ cây mận, thấy chỗ đó cách chỗ tôi đang đứng tầm một hai mét gì đó thôi. Trong vườn tối thui lại nhiều muỗi, thấy trước mắt có vũng nước đọng lại mà dưới đất cũng không mấy khô ráo. Nghĩ nghĩ, tôi mới quay sang nói với chị Quế.
- Chị cầm đèn pin rọi lại chỗ cây mận cho em rồi đứng yên ở đây đi để em lại đó kiếm cho chứ dưới đất trơn lắm, chị đi nguy hiểm.
Chị Quế chắc vội lắm, chị liền gật đầu.
- Ừ cẩn thận chút nha Quyên, tìm lẹ rồi vô nha em coi chừng rắn rết.
Tôi gật gật mấy cái liền nhanh chóng đi lại chỗ mấy cây mận. Eo ôi, đi lại gần cái giếng lấp tôi mới thấy rợn người nổi hết da gà. Chị Quế hết chỗ hái mận rồi hay sao á ta, chui vô đây ghê quá trời quá đất.
Tôi cũng không phải dân sợ ma nhưng mà trời chạng vạng nhá nhem tối này mà chui vào rừng vào vườn thì vú tôi sống dậy lần nữa cũng thấy rợn người.
Tôi đi lại càng gần gốc mận càng thấy tối, đằng sau có tiếng chị Quế nói to:
- Coi chừng trơn nha Quyên.
Tôi cũng trả lời cho chị yên tâm:
- Em biết rồi, chị đứng đó đi đừng đi đâu nha, trơn lắm.
Mà công nhận trơn thiệt, trời không có mưa nhưng đất trong vườn ẩm quá, chắc là do Út Đực tưới nước cho cây. Đi đến chỗ gốc mận, tôi đặt cái đèn pin trên nắp giếng cho nó rọi xuống để tôi dễ tìm.
Phía sau có đèn pin chị Quế rọi đến nên cũng không đến mức quá tối. Lò mò một chút tôi may mắn tìm thấy sợi dây chuyền treo tòn ten dưới nhánh cây gần gốc của cây mận. Mừng quá tôi cúi xuống lấy sợi dây chuyền lên, vừa định nói với chị Quế là tìm thấy rồi. Nhưng chưa kịp tôi đã nghe tiếng chị hét thất thanh:
- Á rắn, Quyên ơi rắn rắn.
Rắn...tôi nghe một chữ "rắn" thì hai chân mềm nhũn ra mà phía sau chị Quế chắc vì sợ quá nên làm rớt luôn đèn pin xuống đất thành ra phía tôi mất đi luồng ánh sáng chính rọi vào. Tôi đã sợ rắn thì thôi chớ lại thiếu đi ánh sáng nên tay chân luống ca luống cuống định bung mà chạy.
Tay chân quơ tới quơ lui cái đèn pin trên nắp giếng cũng rớt xuống đất cái bịch, thành ra đã tối lại càng tối hơn. Mẹ kiếp, đời tôi tôi sợ nhứt dòng thứ bò sát không chân hay trườn, tôi mà thấy chắc tôi chết luôn tại chỗ.
Tôi đi vài bước tới chỗ cái đèn bị rớt để lấy lên nhưng mà xui cho tôi, dưới đất vừa trơn lại vừa um tùm lá cây nên tôi trượt chân một cái té ịch xuống đất cái đùng. Nguyên cái mông nện xuống đất đá còn cái đầu đập boong vào thành giếng cái đùng khiến tôi đau quá hét lên một tiếng.
- Ui da.
Sờ sờ lên đầu...ơ máu...chảy máu.... Nghe phía sau hình như có tiếng bước chân chạy đến, tôi mới nhanh tay lồm cồm bò dậy. Nhưng mà vừa ngước mặt lên tôi liền thấy.... má ơi.... cứu...cứu tôi....với... cái gì đây...trời ơi....
Tôi sợ tới mức mặt trắng bệch, toàn thân run bần bật bần bật, môi run run mấp ma mấp mấy ú ớ không nói được câu nào...Ngay chân giếng....ngay chân giếng có cái bài vị....bài vị....chữ màu đỏ....
- Á....á....cứu.... cứu....
Đèn pin gọi trực tiếp vào bài vị, trước mắt tôi là bài vị màu đen, chữ màu đỏ được viết nguệch ngoạc tên của ai đó....phía trên bài vị còn kèm theo một hình nhân người bằng vải....ở giữa hình nhân kia có một chấm đỏ như máu....
"Boong" "Boong"
" Cứu tôi....cứu tôi..."
Hai mắt tôi trợn trừng lên, tim như muốn rớt luôn ra bên ngoài... trong cái giếng...có tiếng động... có tiếng động....
Má ơi... cứu con...chú Ba...chú Ba...ơi....
"Cứu...cứu tôi đi...cứu tôi đi..."
Tiếng rên rỉ ma mị, âm thanh như dưới địa ngục vang lên. Vừa ai oán vừa thê lương vừa như là cầu xin lạy lục...... Tiếng rên mỗi lúc một dài...mỗi lúc một cao...
Tôi sợ đến nỗi răng đánh vào nhau cầm cập, toàn thân như bất động không nhúc nhích được chút nào. Tôi giương mắt nhìn bài vị trước mặt, bên tai nghe "boong boong" từng hồi như tiếng ai đó gõ vào nắp giếng....
"Xoẹt xoẹt" tiếng móng tay đang cào cấu...cào đến rợn người...
Tôi bất động, khóc không được mà nói không xong, cứ như một người bị điểm huyệt không cho nhúc nhích. Trước mặt tôi một mảnh tối đen pha lẫn vô vàng âm thanh kỳ quái ghê sợ.
Vô thức tôi nghĩ...ma...có khi nào là ma không???
"Boong" tiếng boong càng lúc càng mạnh, tôi cơ hồ không còn nghĩ được gì nữa rồi. Toàn thân sợ tới mức á khẩu... trên đầu truyền tới trận đau nhức....hai mắt khép hờ lờ mờ thấy được máu đang chảy xuống...tôi muốn ngủ...muốn ngủ...
Trong mê mang tôi nghe tiếng bước chân chạy tới, cả tiếng của mấy người đang gọi tên tôi:
- Mợ Quyên...Mợ Quyên ơiiiii...
Cảm nhận như có người đến mỗi lúc một gần, đến khi bàn tay ấm áp của ai đó chạm vào mặt tôi, liên tục vỗ vỗ vào má tôi...tôi mới biết được là tôi được cứu...