Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 15: Là nữ quỷ cũng tốt



Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Mặt trời ngày hôm sau, vẫn tiếp tục công việc của mình mà vươn cao lên bầu trời. Một ngày mới lại bắt đầu.

Sau khi ngủ một giấc thì Thu Tiểu Quân cảm thấy cả người lại tràn đầy tinh lực, vội vàng phấn chấn mà chạy đến trước gương.

"Huhu!" Trong gương, vẫn là khuôn mặt của Bạch Trục Nguyệt. Cô bỗng nhiên cảm thấy thật mất máy, lòng lại nhớ đến đứa em gái đáng thương đã tự sát vì Mạc Hoa Khôi, cảm thấy thật may mắn vì mình có thể là một nữ quỷ yêu mị kiều diễm, có thể cố gắng để báo mối thù này. Nghĩ thông suốt như thế, cô không còn cảm thấy rối rắm, thống khổ về thân phận của bản thân nữa.

Em gái, chị nhất định sẽ làm cho tên Mạc Hoa Khôi chết tiệt kia nếm được mùi vị bị đùa bỡn tình cảm, làm cho hắn phải thống khổ mà chết, để hắn phải xuống nơi đó bồi tội với em.

ý niệm này, dần dần len lỏi vào trong tâm trí cô.

Đứng ở trước gương ngây ngốc một hồi, cô đi đến bên cửa sổ, hơi hơi kéo ra bức màn. "A!" Cảm giác bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào thật đúng là khó chịu, cả khuôn mặt nhíu chặt lại, cô liền vội vàng buông bức màn ra. Sau đó, cô nhanh chóng tìm lại kiện áo sơ mi trắng kia của Mạc Thiếu Đình, tự mình đem đi giặt giũ sạch sẽ, còn cẩn thận mà ủi qua. Xong xuxoi6 nhìn lại, áo sơ mi kia chẳng khác gì hàng mới toanh.

Chuẩn bị xong hết, cô đem quần áo cất vào một cái hộp xinh xắn, rồi bước ra khỏi phòng. Không nghĩ vừa mới bước ra, vừa lúc nhìn thấy một cái nam nhân anh tuấn nho nhã đứng trước cửa phòng.

Người nam nhân này, cô quá đỗi quen thuộc, nhớ rõ. Hắn chính là nhân vật chính thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.

"Là cô?" Ngay lúc đó, Âu Dương Kiện Vũ cũng nhìn thấy cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Cô ở khách sạn này sao?"

"... Đúng vậy." Cô nhìn ắn, sửng sốt một chút, rồi mới đạm mạc trả lời.

Âu Dương Kiện Vũ có chút nghi hoặc, trong lòng suy nghĩ, một nữ nhân làm phục vụ ở vũ trường như cô thì làm sao có thể ở tại một khách sạn cao cấp thế này? Có lẽ là tối hôm qua cô đã đi theo một tay chơi nào đó trải qua một đêm lăn lộn đi.

Hắn cũng không biết rõ cô, chỉ mới nhìn thấy hôm qua, còn chưa biết tên cô là gì, trong lòng nghi ngờ như thế nhưng hắn cũng chỉ cười cười, chỉ sang phòng bên cạnh của cô, "Tôi cũng ở phòng cách vách này."

"Thế à?" Trên mặt cô lộ ra biểu tình ngạc nhiên, "Ha ha, không nghĩ tới chúng ta lại có duyên như thế."

"Đúng vậy." Âu Dương Kiện Vũ gật gật đầu, có duyên với cô như thế, làm trong lòng hắn có chút ngoài ý muốn, nhớ tới việc chính, liền mỉm cười nhìn cô, "Cô còn nhớ người bạn kia của cô chứ?"

Cô ngơ ngác, nhất thời còn chưa hiểu ra, "Người bạn nào cơ chứ?"

"Chính là người bạn mà thích tôi ấy."

"A, anh nói cô ấy à." Cô như bừng tỉnh, nghĩ nghĩ, vẫn là xin lỗi rồi lắc đầu, "Tôi không còn nhớ rõ tên của cô ấy."

Biểu tình của hắn bỗng có chút mất mát, do dự hai giây, rồi thử dò hỏi: "Cô ấy... Có phải tên là Thu Tiểu Quân không?"

"... Không, không phải." Cô sửng sốt một chút, tựa như không nghĩ tới việc hắn sẽ nhắc tới mình, nhíu nhíu mi, cười nhạt.

Không phải cô ấy.

Âu Dương kiện Vũ vẫn mỉm cười, nhưng sâu trong lòng lại có chút rầu rĩ, "Cô chuẩn bị dùng điểm tâm sao?"

"Đúng vậy." Cô thuận nước mà đẩy thuyền.

"Cùng đi đi."

"Được thôi." Cô sảng khoái mà đồng ý với hắn.

Bước đến cuối hành lang, trong lúc cô cùng hắn đi vào thang máy xuống nhà hàng, hai người không ai mở miệng nói chuyện, ai ai cũng đều có suy nghĩ của riêng mình.

Xuống tới đại sảnh huy hoàng tráng lệ, bước vào khu vực ăn cao cấp, bọn họ đều lựa chọn ngồi ở vị trí sát đất. Nhưng mà, một người là ngồi ở vị trí ánh quang ấm áp chiếu rọi vào. Còn một người lại ngồi ở góc khuất, nơi có bức màn che chắn, giấu mình trong bóng râm.

Hắn ngồi đưa lưng về phía cô, khoảng cách của cả hai khoảng chừng 10 mét. Nói xa không xa, gần không gần, làm cho người ta cảm thấy có một loại chua xót không nói nên lời.

Thu Tiểu Quân không có chọn góc quay lưng lại với hắn. Cô tựa lưng vào ghế, đôi mắt mỹ lệ phiếm chút ưu thương mà nhìn theo bóng dáng hắn, bửa ăn sáng mỹ vị trên bàn vì thế cũng không bị đúng đến một miếng.

Tổng tài, làm sao anh lại hỏi đến Thu Tiểu Quân? Suốt hai năm qua, em chưa từng quên anh, anh cũng như thế phải không?

Tổng tài, nêu như em nói cho anh biết, em chính là Thu Tiểu Quân, anh sẽ yêu em của hiện tại sao?

Tổng tài, hiện tai khuôn mặt em đã thay đổi, xinh đẹp hơn so với trước kia, gợi cảm hơn so với trước kia. Anh, sẽ thích, phải không?

Cô nhìn bóng lưng ưu nhã của hắn, cảm xúc bị thương cũng không thể ngăn cản được những suy nghĩ miên man, trong lòng bỗng nhiên có một ý tưởng bất ngờ, nhưng rồi vẫn mạnh mẽ khắc chế một sự cừu hận mãnh liệt trong lòng.

.....

Mười phút sau, Âu Dương Kiện Vũ ăn xong bữa sáng liền rời đi, trong suốt quá trình hắn cũng không quay đầu liếc mắt nhìn Thu Tiểu Quân một cái.

Thu Tiểu Quân thì không như thế, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ánh mắt cô vẫn luôn vương vấn trên người hắn. Chỉ cần hắn hơi quay đầu một chút thôi, là có thể thấy sự đôi mắt thâm tình của cô, nhưng đáng tiếc, điều đó không xảy ra.

Hắn như thế, cũng là chuyện bình thường.

Thu Tiểu Quân cứ an ủi chính mình như thế, hiện tại khuôn mặt cô đã thay đổi, cô đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi. Cho đến bây giờ, ngay cả tên cô hắn cũng còn chưa biết, thì làm sao mà có khả năng hắn chú ý tới chính mình.

Hắn đi rồi, đồ ăn mỹ vị trên bàn cô cũng cảm thấy ăn không vô. Không lâu sau, cũng đứng dậy rời đi.

Mỗi một ngày trôi qua, cô đều có việc cần phải làm.

Trở lại phòng khách sạn, cô nhanh chóng lấy ra một cái kính viễn vọng nhìn sang nơi cửa sổ đối diện, cô đứng ở một vị trí mát mẻ tránh đi ánh nắng, kiên nhẫn quan sát động tĩnh phía văn phòng xa hoa bên kia.

Gian phòng uy nghĩ, trang nhã kia chính xác là văn phòng của tổng tài Mạc Hoa Khôi.

Mạc Hoa Khôi cũng không phải là một người quy củ, rập khuôn. Hắn thích sự phóng khoáng, tự do, thân là tổng giám đốc tối cao, hắn có quyền đến hoặc không đến công ty mỗi ngày. Có đôi khi buổi sáng đi làm, hoặc buổi chiều đi làm, khi có khi không, không hề có quy luật nào.

Chờ mãi cho đến hơn 11 giờ mà phía bên văn phòng kia cũng không có bất cứ người nào tiến vào, cô suy nghĩ, có lẽ hôm nay hắn sẽ không đến đi. Nặng nề thở dài một hơi, ngay khi đang chuẩn bị thu dọn kính viễn vọng, thì bên kia lại có động tĩnh. Mộ người nam nhân mở cửa văn phòng ra, ưu nhã soái khí bước vào, kiêu ngạo mà ngồi lên chiếc ghế tổng tài cao quý.

Người kia, đúng là Mạc Hoa Khôi. Hắn hiện tại mặc một cái áo sơ mi tím, phía dưới là một cái quần da đen bao lây cặp chân thon dài. Tóc được chải gọn gàng, còn hơi hơi sáng bóng, bên tai trái đeo một cái khuyên tai ngọc bích, thường thường ánh sáng lóa mắt, càng thêm khoe ra cái yêu mị tuấn tà của chủ nhân nó.

Một người nam nhân như thế, thật đúng là một cái cực phẩm a. Nhưng dù vậy trong mắt Thu Tiểu Quân, hắn cũng chỉ là một thằng lưu manh thích đùa bỡn tình cảm của người khác, là một tra nam không nên tồn tại trên đời.

Quan sát một hồi, cô xoay người đi đến trước tủ quần áo, trước tiên cởi bộ đồ đang mặc trên người xuống, sau đó thay một bộ váy dài vàng nhạt cổ chữ V, trang điểm tỉ mỉ một hồi, cầm lấy chiếc dù che nắng, mang vào một đôi giày tinh xảo tương xứng với dung nhan xinh đẹp rồi mới ung dung mà bước ra khỏi cửa.

Chưa đến nửa tiếng sau, Thu Tiểu Quân đã đi đến nơi làm việc của tập đoàn Hoa Hướng Dương.

Hiện giờ, cô cũng đã biết điều hơn, không tiếp tục sử dụng thang máy chuyên dùng của tổng giám đốc nữa mà là dùng thang máy của nhân viên. Ấn nút lên tầng cao nhất, nhanh chóng bước chân về phía văn phòng của Mạc Hoa Khôi.

Phía trước văn phòng của tổng giám đốc có một bàn tiếp tân nhỏ, ở đó có một nữ thư ký diện mạo thanh thuần đang ngồi, vùi đầu xuống bàn mà ký thứ gì đó. Cô ấy vừa nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn cô, rồi ôn hòa hỏi: "Tiểu thư, cô có chuyện gì sao?"

Cô nhẹ cười, "Tôi tìm Mạc tổng của các người."

"Cô họ gì?"

"Họ Bạch."

"Cô chờ một chút, để tôi liên lạc với Mạc tổng." Vị thư ký này thái độ cũng khá tốt, nói xong, liền cầm lấy điện thoại trên bàn, "Thưa Mạc tổng, có vị Bạch tiểu thư tìm ngài ạ."

"Không gặp." Ngay lập tức, đầu bên kia điện thoại liền truyền tới tiếng nói lạnh lùng của Mạc Hoa Khôi.

"Anh ấy là bạn trai tôi." Thu Tiểu Quân bỗng nhiên nhỏ giọng, nói với cô thư ký.

Tiểu thư ký nhìn cô một cái, rồi vội vàng nói thêm, "Mạc tổng, cô ấy ngài là bạn trai của cô ấy."

"Không gặp." Hắn vẫn không do dự mà nói ra hai chữ này.

"Nói với anh ấy, tôi có thai rồi." Khóe môi Thu Tiểu Quân khẽ nhếch lên, lại một lần nữa nhỏ giọng nói với nữ thư ký đáng thương.

Có con với Mạc tổng là chuyện lớn nha, thư ký kia nghe thế liền gấp gáp nói, "Mạc tổng, cô ấy còn nói, cô ấy có thai với ngài rồi."

"Hả?" Nghe được lời này, Mạc Hoa Khôi thật kinh hãi, tựa hồ không nghĩ tới việc sẽ có nữ nhân mang thai con của hắn. Trong trí nhớ của hắn, nữ nhân có tư cách mang thai con của hắn còn chưa có xuất hiện trên cõi đời này đâu.

"Cho cô ta vào." Im lặng mấy giây, đầu bên kia điện thoại cuối cùng vẫn nhún nhường cho "mẹ" của con hắn tiến vào văn phòng.

.....

Chỉ chốc lát sau, Thu Tiểu Quân đẩy cửa bước vào, khóe miệng hơi hơi cong lên, nở một nụ cười mỹ lệ với nam nhân đang kiêu ngạo ngồi trên ghế, "Mạc tổng, chúng ta lại gặp rồi."

"Là cô?" Nhìn thấy cô, hắn thật sự có chút kinh ngạc, cơn tức giận bỗng nhiên ập tới, khuôn mặt tuấn mỹ cùng trầm xuống không ít, "Cô tới làm gì?" Nhớ tới những lời thư ký nói trong điện thoại, khóe môi xinh đẹp gợi ra nụ cười khinh miệt, trào phúng, hắn híp mắt nhìn khuôn mặt trái xoan được gọi là mỹ nhân, "Tôi chơi đùa cô khi nào vậy?"

Loại lời nói này, nghe qua thật đúng là khinh nhục. Nhưng Thu Tiểu Quân nghe xong cũng không tức giận, đối với ánh mắt khinh thường, chán ghét của hắn cũng không quá để ý, "Mạc tổng, anh không có chơi đùa tôi, tôi cũng không chơi đùa anh. Chuyện vừa rồi, chỉ là đùa giỡn mà thôi, anh hắn là không có nhỏ mọn, tính toán thế chứ? Chỉ mới như vậy thôi mà đã giận rồi à?"

"..."

Nhìn biểu tình tự nhiên, vô tội của cô, hắn bỗng nhiên á khẩu. Khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú không khỏi kiềm nén được mà xanh mét.

Cô bước tới trước bàn làm việc của hắn, nhìn sắc mặt khó coi, tức giận của hắn vì lời nói của chính mình, trong lòng dường như có một tia đắc ý, "Lần trước, chuyện em vẽ bậy trong thang máy là do em sai, hôm nay em đặc biệt đến đây để xin lỗi anh." Cô nở nụ cười mê người, âm thanh mị hoặc, "Thật xin lỗi."

Mày Mạc Hoa Khôi nhíu chặt, khẽ cắn môi, "Cô cảm thấy như thế là có thể giải quyết xong sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.