Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 18: Phun máu



Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Chạng vạng, Thu Tiểu Quân quay về khách sạn, cởi bộ váy dài vàng nhạt trên người ra, thay bằng một bộ trang phục thoải mái ở nhà.

Lúc thay quần áo, cô cũng không chú ý tới việc bức màn đã bị vén lên một nửa. Cô là người không quá câu nệ tiểu tiết, hơn nữa đã là buổi tối, cho dù để ý tới thì cô cũng sẽ mặc kệ, bởi vì căn bản cô không nghĩ đến việc sẽ có người khác rình coi.

.....

Trong văn phòng Mạc Hoa Khôi hiện giờ đã có kính viễn vọng, ngay lúc Thu Tiểu Quân thay quần áo, lại đúng lúc hắn đang đứng bên cửa sổ đùa nghịch kính, đem toàn bộ quá trình cô thay đồ nhìn đến không xót thứ gì.

A, dáng người lồi lõm, cùng cô ta lên giường, cảm giác chắc chắn sẽ không tồi đi.

Xem xong, hắn lại nghĩ đến tình cảnh lúc cô múa thoát y, khóe miệng lại gợi lên độ cong mê người. Thấy phía đối diện đã không còn động tĩnh, hắn lúc này mới thu dọn mọi thứ lại, sau đó kéo bức màn cửa che lại.

Đây là lần đầu tiên của Mạc Hoa Khôi, trước giờ hắn chưa bao giờ rình coi ai thế này bao giờ, xem xong cảnh Thu Tiểu Quân thay quần áo thế này, hắn có chút chưa thỏa mãn. Ngồi lại vào ghế tổng tài, hắn suy nghĩ một láy, nở một nụ cười quỷ dị, hắn quyết định buổi tối không về nhà, liền ở tại văn phòng, hứng thú nổi lên, tiếp tục rình coi nữ nhân kia.

Ả ta đã nhiều lần chủ động chọc giận hắn, làm hắn cực kỳ khó chịu, hắn bắt đầu cân nhác xem phải trừng phạt ả ta như thế nào để có thể cảm thấy đã ghiền.

Ả điếm chết tiệt, nếu cô đã chủ động trêu chọc tôi, thì phải có gan đón nhận lửa giận của tôi chứ?

Cô chọc tôi giận điên lên như thế, chỉ là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi thôi phải không? Cô, muốn làm nữ nhân của tôi?

Được, nếu là như thế, tôi phải trừng phạt cô thế nào đây? Ha ha, như cô mong muốn, cho cô làm nữ nhân của tôi là được chứ gì?

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bờ môi xinh đẹp của hắn lại nở một nụ cười lạnh lẽo tận cùng.

.....

Buổi tối này, Thu Tiểu Quân lại đến quán bar Yến Đuôi Điệp.

Cô vốn định nghiêm túc làm việc ở quán bar này, nhưng không nghĩ tới quản lý lại gọi cô đến nói chuyện riêng, vừa mở đầu đã nói đến chuyện đuổi việc cô.

"Cô đi đi, cô đã đắc tội với Cao Bác Đạt rồi, nếu như tôi còn để cô làm việc ở đây thì Yến Đuôi Điệp này sớm hay muộn cũng sẽ bị san bằng thôi." Quản lý hói đầu vẻ mặt âm trầm nói.

Đầu năm nay, ai cũng sợ bị gây họa, đặc biệt là những người mở cửa buôn bán.

Thu Tiểu quân cũng không phải là người không biết nói lý, để không làm người khác khó xử, cô tỏ vẻ không sao cả, cười nói: "Được, trả tiền công một ngày làm việc cho tôi thì tôi đi ngay."

"Được, được." Quản lý quán bar cũng tỏ vẻ sảng khoái, lập tức lấy từ trong bóp da ra 500 khối đưa cho cô.

Lấy được tiền, cô xoay người bước về phía phòng thay quần áo cho nhân viên, chuẩn bị thay quần áo chạy lấy người, bỗng nhiên nhớ tới Lâm An An, cô dừng lại, xoay người hỏi quản lý, "Quản lý, Lâm An An đâu? Có phải ông cũng đuổi hắn đi rồi không?"

"Đương nhiên." Quản lý trả lời.

Nghe câu trả lời như thế, cô chẳng những không tức giận mà ngược lại cảm thấy an tâm không ít. Cô cảm thấy nếu thằng nhóc đó mà còn ở lại đây làm việc, chắc chắn sẽ bị đám người Cao Bác Đạt tìm đến gây khó dễ.

.....

Rời khỏi quán bar thì là lúc 8 giờ tối, cô đột nhiên phát hiện ra chính mình giờ phút này không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì.

Một người cứ lững thững bước đi vô định trên đường phố phồn hoa, ngây ngốc ngồi xuống bên cạnh một đài phun nước, cô nhìn xem thời gian, phát hiện đã gần 10 giờ, lúc này lại bước trở về khách sạn.

Bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong cô liền lõa thể bước ra ngoài. Đi đến bên cạnh cửa sổ, phát hiện phía văn phòng đối diện của Mạc Hoa Khôi không có sáng đèn, thế nên cô khẳng định chắc chắn hắn cũng sẽ không có mặt ở đây nên mới yên tâm kéo toàn bộ bức màn ra. Cầm lấy một cái khăn lông trắng sạch khác lau đi mái tóc dài ướt dầm dề, một bên lại nhìn đến những vì sao sáng rực trên bầu trời đêm, khó có dịp cô để cho đầu óc mình thư thái như thế.

Không cần phải cảm thấy kỳ lạ, đây đã là thói quen rồi. Từ khi dậy thì, cô đã có thói quen ngủ trần, cô thích cái loại cảm giác không bị trói buộc, gò bó. Hoặc nếu như trời nóng, trừ đi những lúc bất đắc dĩ, cô cũng sẽ như thế, cái gì cũng không mặc, hoặc là trần nửa người trên, tự do đi lại trong phòng.

.....

Mạc Hoa Khôi vẫn luôn ngây ngốc tại văn phòng, sợ cô phát hiện ra hắn thế nên hắn đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà bật đèn sáng lên. Trong lúc chờ cô trở lại, tàn thuốc lá cũng vương vãi không ít dưới chân hắn.

Lại hút thêm một điếu, hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhấc lên một góc của bức màn, phát hiện cô đã trở lại, khóe miệng hắn lại nở nụ cười tà mị, bắt đầu nhẹ nhàng điều chỉnh góc nhìn của kính viễn vọng...

Hắn thật không nghĩ tới vừa nhìn vào liền thấy được cảnh tượng nỏng bỏng đến mức muốn phụt cả máu. Đó là cảnh cả người cô ta trần trụi, không mặc quần áo, đang đứng cạnh cửa sổ mà lau tóc. Đột nhiên trong lòng hắn có chút hưng phấn, chậm rãi điều chỉnh kính, hai mắt hoa đào dần dần híp lại thành một đường long lướt đi lướt lại trên dáng người mê hoặc phía bên kia, hắn phát hiện ra ngực cô rất hoàn mỹ, kích cỡ cũng đúng gãi đúng chỗ ngứa, "em trai" của hắn có chút phấn khích rồi nha...

Hừ, con ả chết tiệt, thật đúng là một cái yêu tinh. Chỉ là nhìn cô có mấy cái mà thôi, cư nhiên liền có phản ứng.

Hắn âm thầm mắng chửi cô, cũng nhẹ nhàng nhắc nhở chính mình, nhắc nhở bản thân làm sao có thể dễ dàng bị con ả này khơi mào dục vọng cô chứ.

Vì để cho bản thân không bị dục hỏa đốt nóng nữa, hắn chỉ nhìn một lát nữa rồi rời đi, tiến về phía phòng ngủ trong văn phòng.

Phòng ngủ này hắn chỉ ngủ qua dúng một lần, đó chính là khi công ty xuất hiện vấn đề, hắn phải ở lại làm việc đến tận sáng, cho nên mới ở lại một hôm.

Không ngờ tới hôm nay lại phải ở nơi này, thế nhưng hắn có nguyên nhân chính đáng, là do ả điếm kia làm hắn khó chịu.

Đã nằm xuống giường rời, nhưng hắn vẫn không ngủ được.

Nói đến cũng thật kỳ quái, nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong đầu hắn chỉ toàn là cảnh tượng Thu Tiểu Quân khỏa thân đang ngây ngẩn nhìn lên bầu trời. Cảm thấy bản thân thật buồn cười, miệng nở nụ cười tự giễu, hắn quyết định đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất của văn phòng, lại một lần nữa điều chỉnh góc kính, tiếp tục nhìn trộm phía đối diện.

Lúc này, bức màn đối diện đã hoàn toàn kéo lên, tất cả mọi thứ đều chìm vào màn đêm, có lẽ Bạch Trục Nguyệt đã ngủ.

Điều này, làm hắn có chút thất vọng, mày hơi nhíu nhíu, trầm mặc một hồi hắn lại lần nữa trở về cái phòng ngủ kia.

Nằm lại trên giường một lần nữa, hắn vẫn là không ngủ được, đôi mắt mê mang mà nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, một bên khóe môi giương lên một cách quỷ dị, lúc này, hắn mới yên tâm mà khép mi mắt lại chìm vào giấc ngủ... Con ả họ Bạch kia, tôi sẽ cho cô được nếm mùi vị của sự trừng phạt "ngọt ngào".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.