Rời khỏi nhà của Kiệt Khắc, Thu Tiểu Quân liền nhanh chóng đi đến cao ốc của tập đoàn Hoa Hướng Dương.
Lúc này, cô không có ý định đi cửa sau với Mạc Hoa Khôi, mà là để thuận theo tự nhiên, thông qua phỏng vấn như bao người, hy vọng có thể chân chính trở thành một người mẫu trong công ty của hắn, sau đó từng bước một tiếp cận hắn, để hắn sa bẫy vào lưới tình của mình.
Ngày này, Mạc Hoa Khôi đã đến công ty từ sớm, hắn hiện đang ngồi trong văn phòng duyệt văn kiện quan trọng. Bỗng nhiên hắn nhớ tới cuộc đánh cược với Mạc Thiếu Đình, thế nên liền gọi hai tên bảo tiêu, cũng kiêm luôn vị trí trợ lý tiến vào.
"Hai người còn nhớ rõ nữ nhân dám tự ý sử dụng thang máy của tôi lần trước không?" Hắn nhìn hai người đứng trước bàn làm việc, nghiêm túc hỏi.
"Nhớ rõ, nhớ rõ." A Hổ, A Báo đồng thời gật đầu.
"Mạc tổng, với tôi, cho dù cô ta kia có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra." A Hổ nói thêm, "Vừa rồi, tôi còn gặp cô ta. Hình như lúc này cô ta đang được công ty phỏng vấn."
"Sao? Cậu xác định cậu không có nhìn lầm chứ?" Nghe vậy, Mạc Hoa Khôi hơi nhíu mày, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy có chút kinh hỉ.
"Tôi chắc chắn trăm phần trăm."
"Nói cho đám người phía dưới, trực tiếp cho cô ta thông qua." Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói đầy thâm ý.
"Được." Hai người bọn họ đồng thời xoay người bước ra khỏi cửa phòng.
"Quay lại đi." Vừa mới đi được vài bước chân, cả hai liền bị gọi lại.
"Mạc tổng, ngài còn có gì muốn phân phó sao?" A Báo xoay người, kính cẩn hỏi.
Hắn có chút ngạo mạn sờ sờ cằm, khóe miệng hơi giương lên, "Đưa cô ta tới văn phòng tôi đi."
.....
Hiệu suất làm việc của hai người bọn họ cực kỳ cao, không đến mười phút, Thu Tiểu Quân đã được nhanh chóng đóng gói đưa tới cho Mạc Hoa Khôi.
Bị hai nhân viên cấp dưới đắc lực của Mạc Hoa Khôi mời đến văn phòng tổng giám đốc, Thu Tiểu Quân cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bước vào văn phòng, nhìn đến tên yêu nghiệt đang cao quý mà ngồi bắt chéo chân trên ghế da xa hoa, khóe miệng cô khẽ nhếch, nở một nụ cười vừa tươi sáng, vừa nghi hoặc, "Mạc tổng, ngài mời tôi đến đây, đến tột cùng là có chuyện gì nha?"
Hắn cũng không vội trả lời mà là phân phó cho hai người đứng ở phía sau, "A Hổ, A Báo, hai cậu ra ngoài đi, ghi nhớ tuyệt đối không cho kẻ khác tùy tiện xông vào quấy rầy." Tuy là nói với hai người trợ lý, nhưng ánh mắt của hắn lại chưa bao giờ rời khỏi cô.
"Vâng, thưa Mạc tổng." Cả hai gật đầu, rồi nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại. Tận tâm tẫn trách thủ trước cửa phòng, thoạt nhìn rất giống hai cái môn thần.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, Mạc Hoa Khôi mới chậm rãi đứng lên từ ghế tổng giám đốc, đôi tay ưu nhã cắm vào túi quần, bước đến trước mặt Thu Tiểu Quân, dùng một loại ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Loại ánh mắt, làm cả người cô cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy như bản thân đã làm điều gì đó sai trái, "Này, anh nhìn tôi như thế là có ý gì?"
"Hừ, quả nhiên là đã làm chuyện xấu gì rồi. Tôi vừa mới nhìn cô như thế có chút xíu, mà đã chột dạ rồi." Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng, khó chịu.
"Anh nói cái gì? Tôi làm chuyện gì mà trái với lương tâm?" Thu Tiểu Quân cảm thấy cái tên này thật là buồn cười, "Tôi cảm thấy, người mà đã làm chuyện đen tối, hẳn nên là anh mới phải chứ?" Nhớ tới đứa em gái thân yêu vì hắn mà tự sát, bỗng nhiên lửa giận trong cô lại sôi trào.
"Tôi chưa hề làm chuyện gì mà phải hổ thẹn với lòng cả." Hắn không chút do dự khẳng định.
Hiển nhiên là hắn không thừa nhận mà. Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn một cách khinh thường, sau đó xoay người, tầm mắt lại hướng về một phương trời khác.
"Có phải cô đã bò lên giường Mạc Thiếu Đình rồi không?" Trầm mặc trong chốc lát, hắn nhìn đến khuôn mặt mỹ lệ của cô, lạnh lùng hỏi.
"Anh nói bậy bạ cái gì đó?" Cô chợt xoay đầu, buồn bực nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, rất muốn chỉ thẳng vô mặt và chửi hắn là tên chó điên. Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô lại nở nụ cười sung sướng, "Ha ha, Mạc tổng, anh hỏi như thế, không phải là đang ghen đi?"
"..."
Hắn không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, tức khắc sửng sốt.
"Tôi đây lên giường cùng với đàn anh của tôi, trong lòng anh khẳng định rất khó chịu đi, phải không?" Thu Tiểu Quân nũng nịu nói, thần sắc cũng hóa yêu mị. Hai mắt của cô nhu tình như nước, mỹ lệ như hoa, rồi lại tựa như lốc xoáy quay cuồng hút lấy linh hồn của hắn. Vừa nói, hai tay thanh mảnh của cô cũng vừa nâng lên, tùy ý thưởng thức cà vạt màu tím trước cổ hắn, "Anh... Đã thích em rồi, đúng hay không?"
"Cô cảm thấy tôi sẽ ngu như thế sao?" Hắn nhìn đến bàn tay đang nghịch ngợm cà vạt của mình, rồi lại dời mắt qua chủ nhân của nó, giả bộ trấn định nói, "Tôi nói cho cô biết, thứ tôi mà tôi thừa thãi nhất, chính là nữ nhân."
"Điều này em biết. Mà có điều, anh lại đang thiếu một người con gái làm tim anh rung động, làm anh phải nguyện ý mà đắm chìm vào trong bẫy rập của cô ấy." Hắn có tự tin, nhưng so với cô thì còn yếu lắm, "Người đó, chính là em." Nhu mị nói xong, cô chậm rãi nhón mũi chân, cũng tà tứ hôn lên bờ môi mỏng hồng nhuận xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng vươn lưỡi ra, khẽ liếm cánh môi hắn tựa như đang thưởng thức món ngon mỹ vị nhất trên đời.
Lúc này, bị cô hôn như thế, hắn lại có phát hiện mới, rằng con tiểu yêu tinh lại có vẻ lớn mật hơn vài phần rồi. Tuy mấy lần trước cũng là đánh bạo như thế, nhưng cảm giác lúc này thì thật khác biệt. Nụ hôn ngoài ý muốn này của cô có vẻ quyến rũ, dụ hoặc gần chết, trái tim trong lòng ngực hắn, cũng chịu không nổi mà đập nhanh hơn thật nhiều.
Thu Tiểu Quân dù là một chút cũng không hôn môi, dây dưa cùng với tên nam nhân trước mắt này, hắn chính là nguyên nhân làm đứa em gái của cô phải rời khỏi thế gian này. Nhưng vì để nhanh chóng báo thù, cô phải thực hiện theo kế hoạch gậy ông đập lưng ông, dù cho nó có ghê tởm đến thế nào đi chăng nữa.
Sau vài lần mút nhẹ lấy bờ môi hoàn mỹ của hắn, cô dừng lại. Đối với hắn phòng một tia lửa điện bằng cách chớp nhẹ mắt phải, đầu lưỡi cố ý vươn ra liếm liếm khóe miệng, "Mạc tổng, miệng của anh thật ngọt quá đi a." Nói xong, cô xoay người muốn rời khỏi văn phòng của hắn để hít thở không khí. Nào ngờ, vừa mới bước đi một bước, tay trái đã bị hắn kéo mạnh lại, không đợi cô giãy giụa thì một cái ôm ấm áp đã bao phủ lấy bốn phía thân thể cô.
"Anh còn có thứ khác ngọt hơn nữa, em muốn nếm thử không?" Mạc Hoa Khôi ôm chặt lấy vòng eo cô, thần sắc tà mị hỏi. Giọng nói kia, vừa khàn khàn, vừa gợi cảm, cũng vừa đủ để mê hoặc, cướp lấy trái tim của mỗi người khác phái.
"Tôi, tôi không muốn." Cái ôm của hắn thật là chặt, lại còn có ánh mắt ái muội, thanh âm ái muội, tư thế ái muội của hắn, cô khắc chế không được mà có chút khẩn trương.
"Đã muộn rồi, em không muốn, thì cũng phải muốn." Mạc Hoa Khôi bá đạo nói, thanh âm vừa dứt cũng là lúc hắn đồng thời ôm lấy cơ thể của cô mà xoay người. Một tay duỗi ra, đem tất cả những văn kiện trên bàn làm việc hất xuống, sau đó đem cô đẩy ngã trên mặt kính bóng loáng, rồi lại gấp gáp, không nhịn nổi mà hôn lên cánh môi đỏ mọng dụ hoặc kẻ khác phạm tội của cô...
Thu Tiểu Quân luống cuống, nóng nảy muốn mắng hắn, nhưng miệng vừa mở ra, đầu lưỡi linh hoạt của hắn lại nhanh nhẹn mà xông vào, càn quét từng tấc da thịt trong đó. Hại cô mắng không được, nói cũng không xong. Trong lúc đó, tâm không chỉ trở nên hoảng loạn, mà lại còn thêm đập mạnh mẽ.