Một Tờ Hôn Thư - Lục Dược

Chương 57



Chớp mắt đã đến tết Thượng Nguyên. Sáng sớm, Minh Lệ trưởng công chúa đến phòng của con gái út.

Cả phòng nha hoàn đồng loạt quỳ xuống hành lễ với bà, Minh Lệ trưởng công chúa phẩy tay, cho các nàng lui xuống.

Bà bước đến giường, thấy Triệu Bảo Hà ôm gối ngồi co ro ở góc giường, cúi đầu ủ rũ.

Từ sau chuyện lần trước, Triệu Bảo Hà ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, chẳng có chút tinh thần nào.

Minh Lệ trưởng công chúa nhìn mà xót xa, thở dài một tiếng. Bà ngồi xuống mép giường, ôn tồn nói: "Ngày cưới đã định rồi, ở nhà cũng chẳng được mấy ngày nữa, chẳng lẽ không thể cho mẫu thân thấy vài nét cười sao?"

Ngày cưới? Triệu Bảo Hà khịt mũi, trong chốc lát lại đỏ hoe mắt, tủi thân lao vào lòng mẫu thân, khóc lóc than thở số mình khổ.

"Sao con lại xui xẻo thế này! Bao nhiêu người, sao lại cứ nhằm vào con hức hức... Ai bảo Lục Kha cứu con? Con có bảo hắn cứu đâu, bây giờ lại phải gả cho hắn, dựa vào cái gì? Hắn xứng sao? Hu hu hu..."

Minh Lệ trưởng công chúa vỗ nhẹ lưng con gái. Bà cũng chẳng ưa gì Lục Kha, nhưng sự đã rồi, con gái gả qua đó lại trở thành kết quả tốt nhất. Bà không thể không ra sức khuyên nhủ: "Lục Kha cũng chẳng có gì không tốt, bây giờ chưa có công danh chỉ là nó còn trẻ, năm nay thi Xuân Vi mà đoạt Trạng Nguyên về, Bảo Hà nhà ta chẳng phải là Trạng Nguyên phu nhân sao?"

Minh Lệ trưởng công chúa lại khuyên thêm một lúc lâu, Triệu Bảo Hà mới dần nín khóc.

Nàng thút thít nói ra nỗi lo lắng trong lòng: "Kỷ, Kỷ Vân Chi chắc chắn sẽ gây khó dễ cho con!"

Minh Lệ trưởng công chúa lúc này mới hiểu tiểu nữ nhi còn có nỗi lo lắng này. Bà trầm ngâm một lát, nghiêm giọng nói: "Con sợ nó làm gì? Chỉ là một con nhóc không nơi nương tựa thôi, dù nó có gả cho Lục Huyền, cũng không thể cậy lớn bắt nạt con đâu! Mẫu thân còn chưa c.h.ế.t đâu! Nó đừng hòng lấy bối phận ra áp chế con! Đến lúc đó, mẫu thân sẽ cho thêm mấy bà v.ú đi theo con, sẽ không ai bắt nạt con được đâu!"

Trong lòng Triệu Bảo Hà vẫn luôn có chút bất an. Mối thù giữa nàng và Kỷ Vân Chi là cách nhau một mạng người đấy!

Nghe thấy những lời chắc chắn của mẫu thân, trong lòng Triệu Bảo Hà lại dần yên tâm. Sao nàng có thể sợ Kỷ Vân Chi chứ? Mẫu thân nàng là trưởng công chúa, phụ thân là tướng quân ngang hàng với Lục Huyền.

Kỷ Vân Chi thì có gì? Cha mẹ không biết trốn ở xó xỉnh nào!

"Được rồi." Minh Lệ trưởng công chúa đưa tay lau nước mắt lem luốc trên mặt con gái, "Đừng quên tối nay hẹn gặp Lục Kha, Bảo Hà nhà ta cũng mấy ngày không ra ngoài rồi, ra ngoài chơi cho thoải mái."

Vừa nhắc đến Lục Kha, mặt Triệu Bảo Hà xịu xuống, lập tức lại thấy chán nản.

Chương 28 - Bánh Lạc Nãi Cao

Buổi chiều, Lục Kha đến Triệu phủ đón Triệu Bảo Hà. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi Phật đường kể từ khi bị cấm túc.

Lục Kha cúi đầu, trong mắt toàn là ưu phiền. Hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Cách đây không lâu, hắn còn nghĩ đến tết Thượng Nguyên phải làm sao mới mời được Kỷ Vân Chi ra ngoài. Trớ trêu thay, mới có bao lâu? Kỷ Vân Chi đã trở thành nhị tẩu của hắn, còn hắn cũng sắp phải cưới người mình không yêu.

Triệu Bảo Hà dẫn theo nha hoàn đi ra khỏi phòng, Lục Kha ngẩng đầu lên, cố gắng gượng cười. Dù sao thì lễ nghĩa vẫn phải chu toàn, hắn không thể phụ lòng nữ tử khác.

Triệu Bảo Hà từ đầu đến chân đánh giá Lục Kha một lượt, trong lòng khinh thường. Nàng ngước mắt cũng chẳng thèm nhìn hắn, sải bước đi ra ngoài.

Lục Kha lui đến bên xe ngựa, nhìn Triệu Bảo Hà lên xe, hắn do dự một chút có nên đỡ hay không, Triệu Bảo Hà đã vịn tay nha hoàn nhanh chóng lên xe rồi.

Lục Kha không vào trong, mà cưỡi ngựa đi phía trước.

Xuất phát từ lúc chiều muộn, đến con phố náo nhiệt nhất Kinh thành, trời cũng mới vừa tối, nhưng phố xá đã sầm uất lên. Đâu đâu cũng là người, đâu đâu cũng là tiếng cười nói vui vẻ.

Đi thêm một đoạn nữa, người càng lúc càng đông, xe ngựa không tiện đi lại. Triệu Bảo Hà xuống xe, cùng Lục Kha dạo chơi dọc phố. Nàng đi trước Lục Kha nửa bước.

Một người thì bực bội trong lòng, một người thì hồn vía trên mây.

Lễ nghĩa khiến Lục Kha vài lần chủ động bắt chuyện với Triệu Bảo Hà, hỏi nàng có muốn ăn quà vặt trên phố không.

Triệu Bảo Hà khinh thường liếc xéo, lấy khăn che miệng, chê bai: "Bẩn c.h.ế.t đi được!"

Lục Kha bị quê, cũng không đề nghị nữa. Hắn nhìn những quầy hàng đồ ăn vặt dọc đường, bỗng nhiên nhớ đến Kỷ Vân Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.