Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 3



Type: Thùy Miên

Trên mấy tòa nhà CBD xung quanh, đám nhân viên văn phòng chen chúc bên cửa sổ sát đất, thi nhau giơ điện thoại lên quay phim, chụp ảnh.

Phố Ngũ Phương chìm trong khói lửa. Người bên trong thì chạy thục mạng ra ngoài, người bên ngoài lại tụ tập hóng hớt cảnh nhốn nháo bên trong. Cả con đường đông nghịt đến mức nước chảy cũng không lọt.

Hứa Thấm cố hết sức để chen qua rừng người chật như nêm đến tận đầu ngõ, thấy lính cứu hỏa đã căng dây phong tỏa, đang gào khản cả cổ với mấy người vây quanh chụp ảnh: “Tất cả giải tán, giải tán đi… Này, nói cô đấy, còn chạy vào trong làm gì?”

Hứa Thấm nhanh chóng đáp: “Tôi là bác sĩ.”

Anh lính cứu hỏa gầy còm nghi ngờ nhìn cô: “Bệnh viện nào?”

Hứa Thấm: “Bệnh viện Quân y số Ba.”

Đối phương nhấc dây cách ly lên, cô khom người chui qua, chạy vào ngõ.

Mấy chiếc xe lấn chiếm lòng đường bị hất sang một bên, nằm ngửa chỏng chơ trên vỉa hè, mở lối cho xe cứu hỏa len vào bên trong. Lính cứu hỏa kéo vòi áp suất phun nước vào một dãy nhà đang cháy. Mùi khét lẹt ẩm ướt pha lẫn khói đen ập thẳng vào mặt khiến Hứa Thấm giàn giụa nước mắt.

Phố Ngũ Phương đều là nhà cổ, có không ít căn làm bằng gỗ. Không những thế, nơi đây lại được xây liền kề, không gian chật hẹp, thế lửa khuếch tán cực nhanh. Tuy giờ đã mở hết bốn xe nước cao áp nhưng cơn hỏa hoạn không hề có xu hướng yếu đi.

Phần lớn dân cư đã được sơ tán, chỉ còn mấy người lính cứu hỏa đang tác chiến. Mấy Đội trưởng và Chỉ đạo viên của Trung đội Phòng cháy Chữa cháy lân cận đang họp lại xem bản đồ địa hình. Xe cứu hỏa đỗ nối tiếp nhau, kéo dài trên trục đường chính trong khu dân cư. Thế lửa bắt đầu lan rộng, khu phía trong hầu hết là ngõ nhỏ lối nhỏ, xe cứu hỏa không tài nào tiến vào được, chỉ có thể dùng vòi áp suất phun nước tới.

Tống Diệm đề nghị: “Cử phân đội nhỏ đi vào dập lửa.”

Đội trưởng Trung đội Phòng cháy Chữa cháy phố Ngũ Phương lại cho rằng không ổn: “Tôi phản đối.”

Tống Diệm: “Tại sao?”

“Khu này có rất nhiều nhà bị đánh giá mức độ rủi ro khá cao. Lửa vẫn còn đang cháy, nhà rất dễ sập, nguy hiểm vô cùng. Chưa kể thông tín viên điều tra cho biết, người trong dãy nhà này đã chạy ra hết rồi, không còn ai ở bên trong cả. Thật sự không cần thiết phải mạo hiểm như thế.”

Mội Đội trưởng Trung đội khác gật đầu hưởng ứng ngay: “Tôi đồng ý.”

Nhưng Tống Diệm lại lắc đầu, chỉ vào bản đồ: “Mấy anh nhìn đi. Bây giờ đám cháy đang tập trung ở khu vực nhà cửa bằng gỗ này, hiện còn chưa được khống chế. Nếu lửa đi sâu thêm nữa, vào đến khu vực này…” Ngón tay Tống Diệm chỉ vào khu vực kế bên: “Khu này toàn là nhà gỗ từ thời Dân quốc, một khi lửa lan đến đây thì đã muộn. Đến lúc đó, diện tích hỏa hoạn sẽ tăng lên gấp đôi, mà thậm chí còn có thể lớn hơn nữa, có khả ăng vượt ngoài tầm kiểm soát. Huống hồ…”

“Huống hồ cái gì?” Mấy người đồng thanh hỏi lại.

Tống Diệm nhếch môi: “Trong dãy nhà này có rất nhiều người độc thân đến từ tỉnh khác, cho dù có một, hai người đang bị kẹt trong đám cháy cũng chẳng có ai phát hiện ra cả.”

Sắc mặt mọi người đột ngột trở nên nghiêm trọng. Chỉ đạo viên lập tức ra quyết định: “Làm theo lời Tống Diệm đi. Tập hợp!”

Mấy đội lập tức đeo bình chữa cháy, vòi áp suất được phun nước yểm trợ, xuất phát theo tuyến đường của đội mình lao thẳng vào hiện trường hỏa hoạn.

Lúc Hứa Thấm chạy đến, chỉ còn thấy bóng lưng Tống Diệm thấp thoáng rồi khuất sau màn khói lửa mịt mùng. Những đường kẻ vàng dạ quang trên áo anh lóe sáng giữa đám khói đen rồi chìm nghỉm.

Nhiệt độ hầm hập, khói hun lửa đốt. Hứa Thấm che mũi ho khù khụ, lùi lại chừng mười mấy mét. Mặt cô bị hơi nóng hun đến đau rát, không biết mấy người lính cứu hỏa đi vào trong đám lửa kia sẽ còn ra sao nữa.

Họ vừa đi vào không lâu, một tiếng nổ rền vang bỗng dội tới.

Chỉ đạo viên Sách Tuấn vội vớ lấy bộ đàm: “Tống Diệm! Tống Diệm! Tình hình thế nào?”

Bộ đàm vang lên tiếng rè rè rồi truyền đến tiếng cười thản nhiên: “Bình gas nhà nào đó nổ thôi. Sao thế? Sợ tôi ngỏm à?”

Sách Tuấn nghẹn lời: “Thằng quỷ! Cậu nghiêm túc một chút cho tôi.”

“Cúp đây.” Tiếng đáp gọn lỏn rồi tắt ngúm.

***

“Không có lệnh, không được đi vào nhà!” Tống Diệm hô lớn, tuần tự chỉ huy đội viên dập lửa. Mấy người lính cứu hỏa chia nhau ra chạy đến các ngõ nhỏ quanh co, dùng bình xịt vào đám cháy.

Trước biển lửa mênh mông, mọi người tận lực tạo thành một vành đai phong tỏa, ngăn không cho thế lửa lan rộng. Đúng lúc này, loáng thoáng có tiếng một thanh niên gào khóc: “Cứu tôi với!”

Tống Diệm là người đầu tiên nghe thấy. Anh giơ tay lên ra hiệu, mấy người xung quanh dừng lại, cùng nín thở dóng tai lên nghe ngóng, phán đoán phương hướng nạn nhân trong tiếng lửa nổ lốp đốp. Giọng nói kia dần rõ ràng hơn: “Cứu với! Có ai không? Cứu với!”

“Mẹ kiếp!” Tống Diệm mắng một câu, lại quát: “Toàn bộ ngẩng đầu lên, tìm kỹ cho tôi.”

Dương Trì phát hiện ra trước tiên: “Đây rồi!”

Tống Diệm cáu ầm lên: “Mẹ nó, là ở hướng quái nào?”

Dương Trì hô lớn: “Mười một giờ.”

Một thanh niên đang tựa vào cửa sổ chống trộm tầng ba, thều thào kêu cứu. Cậu ta vừa thấy Tống Diệm liền gào khóc: “Cứu… cứu tôi! Xin hãy cứu tôi với!”

Tiểu Cát chạy đến: “Đội trưởng Tống, tôi và Giang Nghị sẽ đi vào cứu người.”

Tống Diệm quét mắt nhìn tổng thể tòa nhà kia, phán đoán: “Không được. Tòa nhà này được chia thành các phòng nhỏ để cho thuê, nếu mỗi hộ thuê đều có một bình gas thì cậu có mười cái mạng cũng không trở về được đâu.”

Đang nói thì một trận gió cuốn qua, luồng khói cuộn trào như mây đen ùa ra từ cửa sổ, người trên lầu không còn động tĩnh gì nữa.

Tống Diệm lập tức cởi đồ phòng hộ, cả người mướt mồ hôi nhưng khí nóng lập tức khiến mồ hôi trên người anh bốc hơi hết.

Giang Nghị kinh hãi: “Đội trưởng Tống, lần trước anh cởi đồ phòng hộ đã bị xử phạt rồi đấy.”

Tống Diệm liếc nhìn cậu ta: “Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, ai trong bọn cậu dám nói ra, hả?”

Mọi người đều im bặt.

Tống Diệm tay không bám lấy đường ống thoát nước dọc trên tường, chỉ vài ba cú đạp đã trèo lên đến tầng ba, nhìn vào trong thì thấy người thanh niên kia đã ngất lịm. Cửa sổ chống trộm nóng bỏng tay, nhưng anh vẫn nắm lấy, ra sức giật.

Anh vắt vẻo ngoài bờ tường, một chân đạp lên gờ đặt máy điều hòa, một chân bám lấy đường ống nước, cúi đầu xuống hô: “Dây!”

Tiểu Cát lần lượt ném hai sợi dây thừng lên, Tống Diệm buộc chặt vào cửa sổ chống trộm: “Được rồi!”

Bảy tám người lính cứu hỏa bên dưới gồng sức kéo đầu dây còn lại: “Một, hai, ba!”

Khung cửa sổ chống trộm rơi ầm xuống. Tống Diệm lập tức xoay người tránh né, giẫm lên mái hiên che mưa của nhà kế bên. Sau đó, anh đạp chân lên vách tường, mượn lực tung mình nhảy vào tầng ba.

Nhiệt độ khiến căn nhà nóng hầm hập như một cái lồng hấp, khói đen ngập ngụa. Anh nheo mắt lại, cấp tốc quấn sợi dây vào eo người thanh niên, đầu còn lại buộc vào góc cửa sổ, chuyển cậu ta xuống dưới.

Dương Trì tiếp được người thanh niên kia, lập tức cõng ra ngoài.

Thời điểm Tống Diệm vừa định tung mình xuống lầu thì ngọn lửa đã giương nanh múa vuốt, lướt qua cánh cửa bị đốt rụi hoàn toàn, lan vào gian phòng đơn chật hẹt.

Tống Diệm nhìn bình gas nơi góc phòng, quát với đám người bên dưới: “Mau tránh ra!”

Anh tung mình nhảy xuống lan can, bắt lấy sợi dây, thoăn thoắt trượt xuống. Cùng lúc đó, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Thủy tinh, nhôm hợp kim, vách tường, ván gỗ… toàn bộ đều bị nổ văng ra ngoài.

Cửa sổ cũng nổ tung, Tống Diệm rơi xuống.

Những tiếng nổ cứ thế rền vang liên tiếp trong đám cháy, cột khói ngớt dần, số đông lính cứu hỏa đeo bình chữa cháy vội vã chạy vào giúp đỡ. Bỗng có người lính cứu hỏa cõng một thanh niên lao ngược ra: “Bác sĩ ở đâu? Ai biết cấp cứu?”

Hứa Thấm rảo bước chạy đến: “Tôi!”

Dương Trì mặt mày đen nhẻm, ngẩng đầu lên thấy Hứa Thấm thì chợt sửng sốt.

Hứa Thấm cũng nhận ra cậu ta, nhưng không rảnh để ý làm gì. “Còn không mau thả người xuống!”

Dương Trì lập tức đặt người kia xuống đất.

Hứa Thấm vội vã kiểm tra đồng tử và động mạch cổ của nạn nhân: “Ngạt thở rồi.”

Cô nâng cằm cậu ta lên, lấy bông gòn ra khỏi mũi rồi cạy miệng cậu ta, lôi miếng khăn lông ra, sau đó xé cổ áo sơ mi của cậu ta, bình tĩnh nói: “Nơi này giao cho tôi. Cậu cứ đi đi!”

Dương Trì thoáng chần chừ giây lát rồi xông thẳng vào đám cháy.

Hứa Thấm quỳ trên mặt đất, hô hấp nhân tạo, ép tim ngoài lồng ngực và vỗ phối cho cậu thanh niên bị hôn mê. Mãi cho đến khi mấy y tá, bác sĩ đồng nghiệp chạy đến, cô mới giao cậu ta cho bọn họ.

Lúc này, ngọn lửa đã được khống chế, nhóm Tống Diệm hối hả chạy ra ngoài. Nhìn ai cũng vô cùng nhếch nhác, quần áo và mặt mũi đen sì vì tro bụi.

Hứa Thấm đứng ven đường nhìn chằm chằm Tống Diệm. Bất chợt, ánh mắt anh cũng quét sang đây, chớp nhoáng giao với tầm mắt cô rồi lại hờ hững dời đi, không buồn lưu lại dù chỉ một khắc.

Một tốp lính cứu hỏa khác lại chạy vào kiểm tra để ngăn ngừa các điểm cháy âm ỉ. Nhóm xông vào khi nãy giờ trở ra thì đứng túm tụm bên cạnh tường hoặc dựa vào xe cứu hỏa nghỉ ngơi. Người còn sức thì lấy nước xối vào mặt, người mệt thì nằm lăn ra đất ngủ.

Tống Diệm ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào cột điện, ngửa đầu tu nước. Mặt đất đầy nước bùn lênh láng nhưng anh chẳng buồn bận tâm. Dù sao quần áo trên người cũng đã bẩn thỉu đến mức không còn ra hình dáng gì nữa rồi, có khác gì vừa trèo ra khỏi đống than đá hoặc giống như vừa bị cả mấy trăm người đánh đạp túi bụi đâu.

Nhưng mà… trông vẫn nam tính quá.

Hứa Thấm đứng ở ngã tư hình răng cưa cũng không sạch sẽ gì hơn. Cô cứ nhìn trân trân vào Tống Diệm giữa đám lính cứu hỏa không ngừng qua lại và những vòi áp suất thỉnh thoảng lại phun nước ào ào.

Tống Diệm đặt bình nước xuống, ánh mắt nhìn theo động tác của mình, bèn bắt gặp Hứa Thấm.

Anh nhìn cô giây lát, bỗng nhếch khóe môi, hất cằm nhướng mày ra điều thích thú, huýt một tiếng sáo vang dội hệt như gã lưu manh đang trêu gái đẹp qua đường.

“Tống Diệm!” Sách Tuấn quát bảo anh ngừng lại, rồi hạ giọng: “Mẹ nó chứ! Lại đùa cợt nữa rồi.”

Tống Diệm không thèm để ý, quệt ngón tay thô ráp lau đi giọt nước đọng trên cằm.

Sách Tuấn đành cười giảng hòa với Hứa Thấm: “Đồng chí, xin lỗi, cậu ấy chỉ hay đùa vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu.”

Hứa Thấm không đáp lại, đi thẳng về phía Tống Diệm. Tống Diệm nheo mắt nhìn cô, nụ cười ngả ngớn trên gương mặt anh không hề vơi đi chút nào.

Hứa Thấm dừng lại cách anh vài bước, nói nhanh: “Tống Diệm, anh qua đây một chút. Em có chuyện muốn nói với anh.”

Sách Tuấn kinh ngạc không thôi. Hai người này quen biết nhau à?

Tống Diệm hơi nghiêng đầu ngước nhìn Hứa Thấm. Một lúc sau, anh mới chịu đứng dậy, phủi mông đi qua chỗ cô. Hứa Thấm quay người đi lên vỉa hè, nhưng Tống Diệm lại bước ngang qua cô, đi về phía chiếc xe cứu hỏa.

Hứa Thấm đứng giữa con đường, quay đầu nhìn lại. Cô thấy anh nhảy lên xe cứu hỏa cao cao, chỉ chừa lại cho cô một góc mặt với nụ cười nhếch lạnh nhạt.

Xe cứu hỏa chậm chạp chạy đi, khuôn mặt Hứa Thấm hết đỏ lại trắng, nóng bừng bừng, chắc do ảnh hưởng bởi nhiệt độ xung quanh.

Cô lê bước ra ngoài. Xe cứu hỏa chậm chạp chạy tới đầu ngõ, một người một xe cứ thế đi song song, không ai thèm nhìn ai nữa.

Vừa ra khỏi phố Ngũ Phương, xe cứu hỏa bị một thanh niên mặc áo phông đỏ chặn lại: “Dừng xe! Dừng hết xe lại cho tao!”

Tài xế bèn dừng lại. Mấy chiếc xe cứu hỏa phía sau cũng lần lượt đứng yên, chắn hết lối đi trong ngõ.

Gã thanh niên đùng đùng nổi giận, đi qua đi lại dọc theo dãy xe, không ngừng chĩa ngón tay vào mấy người lính cứu hỏa, lớn giọng: “Bọn mày, lũ khốn kiếp bọn mày, bọn mày…”, rồi chỉ về phía chiếc Porsche bị hất ngược đang nằm chỏng chơ ven đường, mặt mày đỏ au: “Là đứa nào đấy hả?”

Tống Diệm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cánh tay phải đầy vết xước gác lên cửa sổ. Anh hơi nghiêng người, ló đầu ra khỏi xe, nhếch môi đáp trả: “Bố mày đẩy đấy, làm sao?”

Gã kia không ngờ một tên lính cứu hỏa quèn mà dám xấc láo như vậy, tay run run chỉ: “Mày xuống đây ngay cho tao.”

Tống Diệm mở cửa xe, nhảy xuống, anh cởi luôn áo đồng phục cứu hỏa ra, chỉ còn chiếc áo may ô màu lính ướt đẫm, dán sát vào thân hình cao lớn, rắn chắc. Anh đi lướt qua Hứa Thấm, để lại chiếc bóng in dài trên mặt đường.

Tống Diệm vênh váo lại gần. Gã kia thấp hơn anh hẳn một cái đầu, bắp tay bắp chân cũng “ruồi muỗi” hơn nhiều, thấy dáng vẻ du côn bặm trợn của anh, gã bất giác lùi về sau một bước, lắp bắp nói nhưng vẫn cố cứng miệng: “Mày… Mày biết tao là ai không? Hôm nay, mày… mày phải xin lỗi và bồi thường đàng hoàng cho tao, tao sẽ tha cho. Nếu… Nếu không… thì mày cứ ngồi mà đợi bị đuổi việc đi!”

Tống Diệm nhìn gã chòng chọc. Gã thấy vậy cũng có chút chột dạ, sợ hãi quát lên: “Mày nhìn thương hiệu chiếc xe này đi! Mày biết tao…”

Tống Diệm phì cười coi khinh, bỗng quay người, đạp thẳng một cú khiến biển số xe hõm hẳn vào.

Gã tím mặt nhưng không dám động thủ, chỉ biết run rẩy chỉ tay vào anh, hoảng loạn lắp đi lặp lại: “Mày, mày, mày… mày có biết tao là…”

Tống Diệm tiến lên một bước, áp sát gã: “Tao cóc cần biết mày là thằng chó nào hết. Xe mày chiếm lối thoát hiểm dành cho xe cứu hỏa, khiến cơn hỏa hoạn đáng lẽ có thể dập tắt trong mười phút lại cháy đến hơn hai tiếng đồng hồ, thiêu hủy bảy mươi tám hộ. Mẹ kiếp, mày còn đứng ở đó mà lý sự à? May mà không có ai chết, lửa cũng không lan đến khu nhà gỗ, biến thành vụ hỏa hoạn lớn. Chứ không bây giờ, chiếc xe chó má này của mày đã sáng nhất mấy trang báo rồi. Cúp đuôi lại rồi cút sang một bên cho tao!”

Hùng hổ nói xong, anh liếc nhìn gã thêm một lượt, giọng khinh khinh: “Tống Diệm, Trung đội Phòng cháy Chữa cháy trạm Thập Lý, quận Nam Thành. Có ngon thì đến mà khiếu nại đi!”

Gã đứng ngây ra, chỉ biết trố mắt líu lưỡi, không nói lại được câu nào.

Tống Diệm bước đến bên xe cứu hỏa, kéo tay nắm cửa, nhẹ nhàng nhảy lên. Cứ thế, chiếc xe tiếp tục lăn bánh như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hứa Thấm bình thản đưa mắt nhìn theo con quái vật to lớn màu đỏ kia, trái tim lay động như đứng trước cơn gió.

Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà cái tính coi trời bằng vung của anh vẫn không thay đổi chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.