Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 36



Thấm thoát hơn mười ngày trôi qua, công tác cứu viện đã bước vào giai đoạn ổn định. Thêm nhiều hàng ngủ tham gia giúp đỡ. Đã đến ngày đội quân đầu tiên rút quân. Hôm ấy, Hứa Thấm đi qua khu dựng tạm của nạn dân, thấy những quân nhân trật tự lên xe rời đi, người dân xa đến tiễn đưa ngăn họ lại, đưa chút đặc sản bày tỏ lòng cảm ơn.

Trong hoàn cảnh thiếu thốn, cộng thêm quân đội kỷ luật nghiêm minh, nhóm lính không chịu nhận. Hai bên cứ đùn đẩy qua lại.

Hứa Thấm đi ngang qua mấy chiếc xe, có mấy người lính ngồi trên đó được cô cứu, nhìn thấy cô liền chào hỏi. Cô mỉm cười gật đầu coi như đáp lại.

Từng chiếc xe quân đội rời đi, người dân đuổi theo vẫy tay từ biệt. Hứa Thấm đang ở hàng cuối cùng, bất ngờ nhìn thấy Tống Diệm. Họ cũng rút quân vào ngày hôm nay.

Tống Diệm bị xô đẩy trong đám người, thỉnh thoảng gật đầu hỏi thăm người dân, từ chối đồ họ dúi vào tay. Cũng chính vào lúc này, anh vô tình nghiêng đầu, ánh mắt hai người xuyên qua đám đông, giao nhau từ đằng xa, sau giây phút dừng lại ngắn ngủi liền dời đi.

Cô tiếp tục đi về phía trước, tránh né vài bước, lại không khỏi quay đầu nhìn anh. Tống Diệm đứng trong vòng vây của người dân, vóc dáng cao lớn, bóng lưng cũng đặc biệt mạnh mẽ.

Anh chuẩn bị đi rồi. Thế nhưng khoảnh khắc bước lên xe, không hiểu vì sao anh lại quay đầu nhìn về phía Hứa Thấm, đúng lúc chạm phải ánh mắt cô. Hai người không ngờ đối phương quay đầu, càng không ngờ mình lại bị bắt gặp, khiến đôi bên đều sửng sốt.

Trong phút chốc, Tống Diệm chui vào xe, chiếc xe khởi động.

Tim Hứa Thấm đập rộn ràng, cô bỏ hai tay vào túi, lúc quay người đi, khóe môi còn khẽ cong cong.

Mấy ngày sau, nhóm Hứa Thấm cũng trở về Đế Thành, khi rời đi cũng được người dân quyến luyến đưa tiễn, những món đồ không đưa được cho mấy quân nhân liền dồn hết vào tay họ, nói họ không phải lính, không bị yêu cầu nghiêm ngặt, nếu không nhận sẽ không cho đi, khiến các bác sĩ, y tá dở khóc dở cười.

Tấm lòng của người dân quê thật sự không thể nào cự tuyệt. Cuối cùng, Hứa Thấm nhận một rổ trứng gà, mọi người cùng nhao nhao bắt chước theo, nhận lấy một cọng lông gà, một chiếc bát… mới được cho đi.

Trong cảnh từ biệt có người khóc nghẹn ngào, Hứa Thấm không quen với khung cảnh này, liền ngồi vào trong cùng. Đến tận khi xe đã đi xa, cô mới quay đầu lại nhìn thị trấn đổ nát.

Phải chăng thị trấn này đã mang đến cho cô một chút thay đổi? Cô không nghĩ gì nhiều, bây giờ, nói bất cứ điều gì cũng là quá sớm. Có lẽ phải đợi rất nhiều tháng, nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, cô mới có thể thấy rõ ràng.

Trên đường trở về, Hứa Thấm tựa vào lưng ghế ngủ say. Về đến nhà, người vẫn còn vô cùng mệt mỏi. Cô tắm rửa kỳ cọ từ đầu đến chân rồi nhanh chóng trèo lên giường. Lần này, giấc ngủ của cô rất sâu, cô ngủ từ trưa đến tận sáng ngày hôm sau.

Hứa Thấm tỉnh lại cũng không vội vàng ngồi dậy. Cô nằm trên giường, nghĩ lại chuyện xảy ra hơn mười ngày qua, cảm thấy có phần không chân thật.

Những người đã chết, những người còn sống, từng tòa nhà sụp đổ, từng căn phòng mới được dựng lên, tất cả những hình ảnh đều như đoạn phim lướt qua trước mắt cô, cuối cùng dừng lại tại giây phút Tống Diệm quay đầu trước khi lên xe. Trái tim trong ngực cô bất giác đập thình thịch.

Cô cầm điện thoại, tìm số của anh, nghĩ ngợi hồi lâu mới nhắn tin: Em về rồi.

Lòng cô thấp thỏm, còn chưa đặt điện thoại xuống, bên kia đã hồi âm lại ngay: Tốt.

Hứa Thấm nhìn chằm chằm con chữ trên màn hình, đang lúc không biết phải nói tiếp thế nào thì lại có thêm một tin nhắn gửi đến: Nghỉ ngơi cho tốt.

Cô lập tức bấm chữ: Em đã nghỉ ngơi đủ rồi.

Sau đó lại nhắn thêm một tin: Trở về hôm qua.

Chờ mãi bên kia vẫn chưa hồi âm, chắc hẳn anh không biết phải trả lời thế nào. Cô bỗng phát hiện, bản thân mình cũng không biết trò chuyện, muốn bù đắp nên nhanh chóng gõ một dòng chữ gửi đi: Anh đang làm gì thế? Có phải làm việc không?

Đang nghỉ phép. Lần này, anh trả lời rất nhanh.

Hứa Thấm nghĩ chắc hẳn anh đang dưỡng bệnh, đang định hỏi thăm tình trạng anh thế nào thì điện thoại vang lên tiếng tít tít. Tống Diệm lại gửi tin đến: Muốn gặp mặt không?

Cô nhìn màn hình chăm chăm, bị bốn chữ kia trêu chọc khiến mặt đỏ tía tai. Cô mím môi gõ một chữ: Muốn.

Vậy ra ngoài đi. Anh nhanh chóng hồi âm.

Hứa Thấm ngồi phắt dậy, vừa định xuống giường liền nhớ ra chuyện gì đó, đưa tay bóp trán, vô cùng nuối tiếc gửi tin nhắn cho anh: Em quên mất, sáng nay bệnh viện mở hội nghị khen thưởng…

Được rồi.

Cô vuốt tóc, tiếp tục gõ chữ: Vậy buổi chiều gặp nhé? Hai giờ, dưới nhà em.

Ok.

Hứa Thấm đặt điện thoại qua một bên, xuống giường, kéo roẹt màn cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu qua cửa sổ, soi sáng cả căn phòng. Cô đi ra ban công, nhìn con phố Ngũ Phương, cười tủm tỉm, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam quang đãng.

***

Hội nghị khen thưởng được tổ chức ở phòng hợp lớn. Thời điểm Hứa Thấm đến đã thấy nhóm Tiểu Tây đang túm tụm tán gẫu, còn giữ chỗ cho cô nữa. Tất cả được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần rất tốt, lúc này đều có chút hoài niệm mười ngày đã qua.

Tiểu Tây thông báo: “Lần này, ai tham gia cứu viện đều được bệnh viện cấp bằng khen, tuy không có tác dụng gì nhưng dù sao cũng là kỷ niệm.”

Tiểu Đông cảm khái: “Những ngày đó giống như nằm mơ vậy. Mệt đến dở sống dở chết, nhưng giờ nghĩ lại thấy vô cùng quý báu.”

Hứa Thấm đâm chiêu góp lời: “Coi như đều có thu hoạch.”

Vừa dứt câu, Tiểu Bắc liền huých Tiểu Nam: “Cô này thu hoạch lớn nhất đây.”

Hứa Thấm khá thiếu nhanh nhạy, không phát hiện ra điều gì.

Tiểu Tây nhanh miệng: “Cô ấy hẹn hò với anh lính cứu hỏa Đồng Minh kia đấy.”

Tiểu Nam không hề thẹn thùng, nhún vai: “Anh ấy hay xấu hổ lắm! Ôi, mình theo đuổi anh ấy đến mức phải giở hết các chiêu trò ra luôn.”

Lúc này, Hứa Thấm mới nhớ ra, mấy tháng trước Đồng Minh bị bỏng tay đến bệnh viện, là do Tiểu Nam xử lý giúp, lần này động đất làm chân cậu ta bị thương, cũng là Tiểu nam chăm sóc.

“Bố mẹ em không phản đối à?” Hứa Thấm có chút quan tâm đến vấn đề này.

“Em thích là được rồi. Nếu không đồng ý em cứ mè nheo dai dẳng, không bố mẹ nào nỡ ép buộc đến cùng đâu.” Tiểu Nam nói đầy đắc thắng.

Hứa Thấm khá bất ngờ vì Tiểu Nam cởi mở đến thế. Đang nói chuyện thì ban giám đốc bệnh viện bước vào, mọi người lập tức giữ trật tự.

Viện trưởng đi lên bục, thở dài: “Mọi người vất vả rồi…”

Bên dưới cười rộ lên.

Viện trưởng vui mừng nhìn lướt qua mọi người rồi gật đầu: “Đội y tế của bệnh viện chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cứu viện lần này, đã giải phẫu thành công ba mươi chín ca lớn, bảy mươi lăm ca nhỏ, chăm sóc bốn trăm ba mươi tám người bị thương…”

Hứa Thấm xuất thần cúi đầu nhìn điện thoại. Lịch sử tin nhắn của cô và Tống Diệm dừng lại ở chữ “Ok” sau cùng. Cô lướt lên trên, nhìn chằm chằm vào câu “Muốn gặp mặt không?” kia.

Bây giờ là mười rưỡi sáng, còn hơn ba tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Viện trưởng còn đang khen ngợi: “… Được quân dân địa phương khen ngợi rất nhiều. Trong hành động cứu viện lần này, bệnh viện chúng ta đã xuất hiện một nhóm nhân viên vô cùng ưu tú, có chuyên môn lẫn nhân đức, từng giây từng phút đều đặt tính mạng và an toàn của người dân lên hàng đầu. Đội ngũ bác sĩ, y tá như vậy đáng để mọi người noi gương học tập, càng xứng đáng được bệnh viện và xã hội khen ngợi. Người đầu tiên chính là bác sĩ Hứa Thấm ở khoa Cấp cứu.”

Viện trưởng dẫn đầu vỗ tay, đại sảnh cũng vang rền.

Mặt Hứa Thấm nong nóng, có phần lúng túng. Cô biết trước mình sẽ được khen ngợi một cách cường điệu, nghỉ rằng cứ ngồi yên nhẫn nhịn rồi sẽ qua, không ngờ chuyện xảy ra tiếp theo lại ngoài dự tính.

Viện trưởng đưa tay, bước ra khỏi bục: “Bác sĩ Hứa đã được truyền thông bình chọn là một trong mười nhân vật gây xúc động nhất trong đợt cứu trợ động đất vừa qua. Chúng ta hãy mời bác sĩ Hứa lên phát biểu.”

Hứa Thấm ngơ ngác nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô dứt khoát đứng dậy, bước lên bục trong tiếng vỗ tay không ngớt.

Bên dưới sân khấu, các đồng nghiệp đều mang vẻ mặt mong đợi, chỉ có giáo sư Từ là vô cảm.

Cô chỉnh lại micro, không do dự hay chần chừ lâu, cũng không quá khẩn trương và thấp thỏm, bắt đầu cất lời: “Tôi chỉ làm việc mình phải làm, cứu người phải cứu.” Người bên dưới há miệng trông mong, tha thiết chờ đợi.

“Khi biết người phụ nữ kia đã tử vong, tôi định rời đi, nhưng một người lính cứu hỏa phát hiện cô ấy đang mang thai nên gọi tôi lại.”

Sắc mặt mọi người bên dưới bắt đầu thay đổi.

“Nhờ có anh ấy nhắc nhở, tôi mới cứu được đứa bé kia, tránh được sai sót nghiêm trọng của mình.”

Không khí yên lặng như tờ, cả đám người trố mắt. Rõ ràng phiên bản được lan truyền rộng rãi là bác sĩ thấy thai phụ tử vong, kiên trì thử cứu thai nhi cơ mà. Viện trưởng tái mặt, sải bước đi đến.

“Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra được lỗi lầm từ trước đến nay của mình…”

Câu nói này không có bất cứ tác dụng nào, nhóm đồng nghiệp khi nãy vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc. Micro bị Viện trưởng giật lấy: “Hãy vỗ tay hoan hô bác sĩ Hứa và người lính cứu hỏa đã cùng nhau cứu một tân sinh linh nào.”

Tất cả đều bối rối vô cùng, tiếng vỗ tay vang dội chỉ nhằm cứu vãn tình hình.

“Vị tiếp theo là bác sĩ khoa ngoại Tổng hợp Lưu Dương…”

Hứa Thấm đi xuống sân khấu. Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam và Tiểu Bắc đều há hốc miệng, kinh ngạc nhìn cô.

Cô hờ hững ngồi xuống: “Sao thế hả?”

Bốn người đồng loạt lắc đầu.

Tiểu Nam: “Mình nói rồi, mạch não của bác sĩ Hứa không giống người bình thường mà.”

Hứa Thấm á khẩu. Cô rất điềm nhiên, cả người nhẹ nhõm, chỉ chờ đến giờ hẹn buổi chiều.

Trên đường về nhà, trong lúc chờ đèn xanh, cô trông thấy một tấm poster quảng cáo khổng lồ treo ngoài trung tâm thương mại in hình một cô gái ngoại quốc xinh đẹp, mắt sáng, răng trắng, nụ cười rạng rỡ.

Hứa Thấm nhìn đăm đăm tấm poster kia, quay đầu xe, tiến vào trung tâm thương mại.

***

Hai giờ chiều, Hứa Thấm sửa soạn đâu ra đấy, chạy xuống cổng khu nhà, vừa liếc mắt đã thấy Tống Diệm đứng cạnh cây đa bên kia đường đợi cô. Mùa đông, lá trên cây đã rụng sạch, chỉ còn thân cành trơ trụi. Anh mặc chiếc áo khoác màu xám xanh, đứng dưới hàng cây, tay kẹp một điếu thuốc khói lượn lờ, hệt như một bức họa.

Cô hít một hơi rồi chạy về phía anh. Anh thấy cô đến liền dụi tắt điếu thuốc.

“Anh chờ em lâu chưa?” Vừa chạy đến chỗ anh, cô đã cuống quýt hỏi.

“Mới đến thôi.” Anh đáp ngắn gọn.

Ánh mắt ngắn ngủi lướt khắp người cô, thoáng nhìn lên gương mặt cô, cuối cùng rơi vào bờ môi cô. Hôm nay cô tô son, đỏ tươi lộng lẫy. Anh nhìn giây lát rồi quay đi, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Hứa Thấm đi theo anh: “Chúng ta đi đâu?”

Tống Diệm nghiêng đầu nhìn cô: “Xem phim không?”

“Được, đi đâu xem?”

“Đường Thất Phong.”

“Vâng.”

Tống Diệm lơ đãng quay lại nhìn cô lần nữa. Có lẽ vì mùa đông, bên ngoài quá lạnh nên gương mặt cô trắng nhợt, đôi mắt thêm trong suốt như dòng suối có thể nhìn thấu đáy.

Anh quan tâm hỏi: “Lạnh không?”

“Không đâu.” Cô lắc lắc đầu.

Tống Diệm nhìn sang tay cô, thấy cô bỏ tay trong túi. Anh vừa lấy điện thoại ra định gọi xe Hứa Thấm đã ngăn lại: “Đi tàu điện ngầm đi, đường tắc lắm.”

Xuống trạm xe điện ngầm, Tống Diệm mua thẻ đi tàu cho Hứa Thấm, nhưng lúc qua cổng lại xảy ra vấn đề. Người phía trước vẫn qua đều đều, đến phiên Hứa Thấm lại gặp trục trặc, thẻ quét trên máy cảm ứng vài lần mà cánh cổng không chịu mở ra.

Hiện tại, lưu lượng khách rất đông, người phía sau xếp hàng dài chờ đợi. Hứa Thấm lúng túng nói khẽ: “Hình như thẻ của em hỏng rồi.”

Cô vừa quay đầu lại định tìm người giúp đỡ thì bị một sức mạnh phía sau giữ lại. Tống Diệm níu lấy cổ áo cô, nhẹ nhàng kéo cô về. Cô lùi về phía sau một bước, gần sát người anh, tiếng nói của anh trầm ấm vang lên bên tai: “Thử lại lần nữa.”

Hứa Thấm quẹt thẻ vào máy cảm ứng, cuối cùng cửa đã mở. Cô sửng sốt một giây, vội vàng đi qua mới quay đầu nhìn Tống Diệm. Anh quét thẻ qua máy, dẫn cô đi đến sân ga.

Hứa Thấm vô cùng thắc mắc: “Vừa rồi sao thế? Sao em quét mãi không được?”

“Bên dưới có một vạch vàng, em phải đứng ngoài cái vạch đó mới quét thẻ mở cửa được.” Thì ra lúc nãy, cô đi quá vào trong vạch vàng rồi.

Tàu điện ngầm chậm rãi dừng lại, người bên kia cửa kính chực chờ ào xuống.

“Sao lại có quy định quái lạ thế? Như vậy không phải tốn thời gian sao?” Những chuyện này quá xa lạ với Hứa Thấm.

“Phòng ngừa có người trốn vé, một thẻ hai người.” Anh kiên nhẫn giải thích.

Trong khi trò chuyện, cửa tàu điện ngầm mở ra, dòng người xuống tàu tuôn ra sân như một cơn lũ.

“Trốn vé?” Hứa Thấm khẽ nhíu mày, không nghĩ ra làm sao trốn được, quay người lại định lên tàu.

“Giống như vậy.” Tống Diệm cuối đầu nói bên tai cô, anh tiến lên một bước, dán chặt vào lưng cô, hơi lấn người về phía trước. Cô lập tức bị một sức mạnh đẩy vào toa tàu điện ngầm.

Tim Hứa Thấm đập rộn ràng. Tay anh đưa đến từ phía sau, nắm lấy thanh trụ.

Cô đứng yên trước anh, lưng dán sát vào lồng ngực anh, đầu đụng vào cằm anh, cảm giác giống như chạm phải dòng điện, toàn thân tê dại.

Trước khi ra ngoài, nhất định anh đã gội đầu, tắm rửa, cô cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.