Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 38



Type: Thùy Miên

Đèn đường mờ ảo, bông tuyết bay bay. Hứa Thấm nhìn Tống Diệm, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn lên nhà em ngồi một chút không?” Tựa như sợ anh từ chối, cô mau chóng bổ sung: “Vẫn chưa ăn cơm tối mà. Ăn xong rồi hãy về.”

Tống Diệm chợt thấy buồn cười: “Em biết nấu cơm sao?”

Hứa Thấm câm nín.

Tống Diệm tiếp tục vặn hỏi: “Trong nhà em có thức ăn à? Ngoại trừ gạo bệnh viện phát ấy.”

Lần này, Hứa Thấm phản ứng rất nhanh, quay người chỉ về phía góc đường: “Bên kia có siêu thị, cái gì cũng có.”

Đến lượt Tống Diệm nghẹn lời.

“Bây giờ đi mua nhé!” Hứa Thấm mạnh dạn đề nghị.

Tống Diệm đành hất cằm về phía trước: “Đi thôi.”

Trong không khí Giáng sinh nhộn nhịp, ngay ở cửa siêu thị cũng dựng một cây thông Noel treo đầy đèn màu sắc rực rỡ. Nhưng nó lại đứng cô đơn giữa ranh giới của máy điều hòa và cửa. Mỗi lần khách bước đến đẩy cửa ra, cây thông lại khe khẽ run rẩy trong gió.

Tống Diệm đi vào siêu thị, tiện tay kéo chiếc xe đẩy. Việc đầu tiên anh làm vẫn là nhìn bảng hướng dẫn cửa thoát hiểm cao cao, phán đoán lối thoát hiểm gần đó.

Hứa Thấm thấy thế bèn nhận xét: “Bệnh nghề nghiệp của anh nghiêm trọng quá rồi đấy!”

Tống Diệm vừa đẩy xe mua hàng vừa hỏi: “Còn em?”

“Hả?” Hứa Thấm còn chưa kịp hiểu.

“Bệnh nghề nghiệp của em.” Anh nhắc lại.

“Hơi sạch sẽ thái quá!” Cô bật cười.

“Bởi vì sạch sẽ quá nên dứt khoát không bài trí đồ đạc luôn, nhìn cho thanh tịnh à?” Anh trêu chọc.

Hứa Thấm nghẹn lời, lát sau mới loay hoay giải thích: “Chẳng qua là em thích rửa tay thôi, với lại, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy…” Cô nhìn từng tảng thịt dê, thịt bò được cắt vuông vắn trong tủ lạnh, hơi bĩu môi: “Có mấy đầu bếp cắt thịt xấu chết đi được.”

Tống Diệm thoáng nhìn sang, cho ý kiến: “Đây chắc là do máy cắt rồi.”

Hứa Thấm ngạc nhiên: “Còn có máy cắt thịt á? Phát minh ra loại máy này để làm gì vậy?”

“Cắt thịt.” Tống Diệm điềm nhiên trả lời.

Hứa Thấm lặng thinh.

Tống Diệm đứng bên tủ lạnh hỏi: “Muốn ăn thịt gì? Ba chỉ à?”

Hứa Thấm ngẩn ra một giây mới gật đầu: “Vâng.”

Tống Diệm bỏ khay thịt ba chỉ kia lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Rốt cuộc, em muốn ăn gì?”

“… Thịt bò.”

“Gầu à?”

“Vâng.”

Tống Diệm lấy hai khay thịt cho vào xe đẩy: “Gu ăn uống của em thay đổi không ít.”

Mười năm trước, cô thích ăn nhất là thịt ba chỉ. Có lần dẫn cô đến quán gọi món ba chỉ xào ớt chuông, một mình cô ăn hơn nửa đĩa. Lần nào cũng gọi món đấy mà cô ăn mãi không ngán.

Hứa Thấm đi bên cạnh anh, tay cũng nắm lấy xe đẩy: “Ở nước ngoài, trừ thịt bò ra, mấy món thịt khác đều khó ăn lắm. Lâu rồi cũng quen.” Nhớ đến thanh chocolate trong rạp chiếu phim, cô vội giải thích: “Chocolate cũng thế, ở nước ngoài làm ngọt quá, ngán lắm.”

Tống Diệm chỉ cười xòa, đánh giá: “Nhiều thì ngán, ít thì quên. Răng em đúng là khó hầu hạ.”

Hứa Thấm nghe mấy lời này, gáy cô bất giác thấy đau nhói như vừa bị ai gõ một cái vậy. Cô cảm thấy hình như anh đang ám chỉ điều gì đó thì phải, dường như đang lên án thái độ đối với tình cảm của cô.

Nhưng anh lại hời hợt nói tiếp: “Hôm nay cũng đúng dịp, xem em còn thích hay không thích cái gì, có gì thay đổi, có gì vẫn như xưa, tìm hiểu một lần cho rõ luôn vậy.”

Nỗi u ám trong lòng Hứa Thấm thoáng chốc tan biến. Cô tiến lên một bước, theo sát anh.

Khẩu vị của cô đúng là thay đổi nhiều, không thể ăn cay nữa. Cô nói đây là một kiểu thoái hóa, lại hỏi anh: “Còn anh, có gì khác với trước kia không?”

Anh trả lời: “Có thể ăn cay rồi.”

“À…” Hứa Thấm không hỏi nữa, phát hiện ra mình lúc nào cũng như giẫm phải kíp nổ vậy. Sau khi đi được nửa siêu thị, nhìn thấy con ma nơ canh đứng ở góc, như nhớ lại chuyện gì đó, cô không nhịn được hỏi: “Anh còn thích chơi game không?”

“Không thích nữa.” Tống Diệm lắc đầu. “Chủ yếu là không có thời gian… Em còn nhớ chuyện anh chơi game à?”

“Nhớ chứ, tên mấy trò anh chơi em đều nhớ cả.” Hứa Thấm gật đầu chắc nịch.

“Ồ?”

“Warcraft và Crossfire.”

Anh nhẹ cười, nhìn mấy món ăn trong xe đẩy, không quên hỏi lại: “Trong nhà có gia vị, mắm, muối gì không?”

“… Ừm, không có.” Cô ngẩn ra.

Cuối cùng, họ mua cả xe hàng mới tạm đủ. Lúc tính tiền, Hứa Thấm vốn định trả, nhưng thấy Tống Diệm đã móc ví ra, cô nghĩ lại liền thôi. Cô đứng tựa vào quầy tính tiền, nhỏ giọng đưa ý kiến: “Đồ gia vị cứ để ở nhà em, hôm nào anh muốn nấu cơm lại đến. Dù sao cũng là anh mua, đều là của anh cả.”

Tống Diệm đang cúi đầu cất tiền vào ví, nghe thấy mấy lời này của cô, ánh mắt khẽ liếc sang dò xét. Cô mím môi, trông khá điềm tĩnh, thong dong. Giờ phút này, anh chợt nhận ra điệu bộ khôn vặt của cô không khác gì ngày xưa cả.

Trong lúc nhân viên thu ngân quét mã sản phẩm, Hứa Thấm tựa vào quầy vô tình liếc thấy mấy món ăn vặt trên kệ. Cô bị một món đồ có hình dáng thật dài thu hút sự chú ý nhưng không biết là gì.

Một giây sau, trong tầm mắt xuất hiện bàn tay Tống Diệm. Anh nhặt một món trong số đó lên, đưa đến hỏi nhân viên thu ngân: “Đây là gì vậy?”

“Kẹo cao su ạ! Nhưng không giống với loại bình thường, chu chua ngọt ngọt, vị rất thanh.”

Tống Diệm nhìn Hứa Thấm, hỏi ý: “Muốn cái này à?”

Hứa Thấm gật đầu: “Em chưa ăn bao giờ.”

Tống Diệm vừa định đưa thanh kẹo cho nhân viên thu ngân để tính tiền thì phát hiện trên vỏ có ghi là vị ô mai, lại nhìn trên kệ còn có màu cam, màu tím, màu xanh, theo thứ tự là vị cam, nho, táo… Anh lại hỏi: “Thích vị ô mai không?”

“Thích.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Muốn cái này à?” Ra hiệu cho cô bằng ánh mắt, anh nhìn về phía kệ: “Vị khác thì sao?”

Hứa Thấm rướn cổ nhìn, trong lúc đang suy nghĩ xem nên chọn cái nào thì Tống Diệm đã nhanh chóng rút mỗi loại một thanh, tổng cộng bốn cái đưa cho nhân viên thu ngân.

Tất cả đồ vừa mua được cho vào ba cái túi to, anh xách hai túi, cô xách một túi, lẽo đẽo theo sau lưng anh. Khóe miệng cô khẽ mím thành một đường cong, bình yên đi theo người đàn ông phía trước dưới trời tuyết rơi.

Vừa về đến nhà, Hứa Thấm bèn cởi áo khoác ra. Lúc Tống Diệm cởi áo khoác theo cô, lại liếc nhìn thấy chiếc váy lúc nãy. Anh đặt mấy túi đồ lên bàn, lấy thức ăn ra mang vào bếp. Trong lúc xả nước vào bồn, anh mở hết niêm phong của mấy lọ gia vị, sắp đặt vị trí đâu vào đấy. Lúc này, nước trong bồn đã đầy, anh xắn tay áo lên, quay sang rửa sạch nguyên liệu.

Hứa Thấm nhìn đống chai lọ được xếp ngay ngắn, gọn gàng trên kệ bếp, trông rất thích mắt nên trầm trồ: “Anh cũng thay đổi rồi, trước kia không gọn gàng như vậy.”

“Quân đội huấn luyện ra đấy!” Tống Diệm vừa nói vừa rửa rau, một bên ống tay áo bị trượt xuống cánh tay.

Hứa Thấm nhìn ống tay áo nửa vời kia, trong lòng thấy bứt rứt khó tả. Thế là không kịp nghĩ nhiều, cô liền đi đến, nhẹ nhàng xắn lên giúp anh. Anh khựng lại mất một giây, đợi cô làm việc của mình xong mới tiếp tục rửa rau.

Căn bếp rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy rào rào. Ánh đèn trắng ngà cũng trở nên mờ ảo, dịu dàng.

Anh lên tiếng: “Hai món mặn, một món canh được không?”

“Được ạ!” Hứa Thấm không phản đối.

Tống Diệm cúi đầu, đứng bên tủ bếp thái thịt, tiếng dao va vào tấm thớt kêu “lạch cạch”. Thái thịt xong, anh lấy ớt chuông ra sơ chế, thấy Hứa Thấm đang đứng ăn kẹo cao su vừa mua lúc nãy, liền hỏi: “Ngon không?”

“Ngon.” Hứa Thấm đưa cho anh. “Anh muốn ăn không?”

Anh lắc đầu, tiếp tục thái thức ăn.

Bỗng dưng, Hứa Thấm nhớ lại trước kia. Bất kể cô cầm thứ gì trong tay, chỉ cần hỏi “Ăn không?” là anh đều cúi đầu cắn một miếng. Có một lần, anh đang chơi game, cô được anh ôm trong lòng mãi cũng thấy chán, bèn nghĩ ra trò nghịch ngợm trêu chọc anh. Cô đưa ngón tay của mình lên, vu vơ hỏi: “Ăn không?”

Ánh mắt anh chỉ lo tập trung nhìn vào màn hình, vì thế phản xạ theo thói quen, cúi đầu khẽ cắn một cái, kết quả là ngậm phải ngón tay cô. Còn cô thực hiện được mưu kế nên bật cười khanh khách.

Anh bèn vứt điện thoại qua một bên, không thèm chơi nữa, kéo áo cô đùa nghịch: “Đến đây! Anh phải ăn chỗ khác mới được.”

Cô uốn éo tránh né: “Anh chơi game đi!”

“Không chơi game nữa, chơi với em.”

Hứa Thấm cắn kẹo cao su, bỗng phát hiện ra hồi niên thiếu, mình đáng yêu hơn hiện tại nhiều. Hay nói cách khác, cô của những ngày quen với Tống Diệm đáng yêu hơn bây giờ. Cô của hiện tại vô vị, trầm uất, giống như một người sống bó buộc trong cái kén. Chỉ duy nhất những ngày xưa cũ bên Tống Diệm, cái kén kín bưng kia mới bị hơi nóng làm tan chảy. Nhưng mấy năm qua, lớp kén ấy lại ngưng tụ trở lại, càng lúc càng dày, càng lúc càng kín, đè ép cô không sao thở nổi.

Cô từ từ ăn hết thanh kẹo cao su. Trong khi ấy, Tống Diệm cũng đã nấu xong bữa cơm nên bắt đầu dọn ra bàn. Thịt bò xào ớt chuông, bông cải xanh xào, canh nấm, rất hợp với khẩu vị hiện tại của cô.

Hứa Thấm nếm thử một miếng, hương vị thơm ngon đến bất ngờ. “Anh thường xuyên nấu cơm à?”

“Có khi cậu không ở nhà, anh phải nấu cho Địch Miểu ăn. Từ nhiều năm trước rồi.”

“Em còn tưởng nấu cho bạn gái chứ!” Hứa Thấm vừa xới cơm vừa thăm dò.

Tống Diệm liếc nhìn cô, không thèm đáp lời.

Hứa Thấm bèn hỏi thẳng: “Anh có quen bạn gái không?”

“Không có thời gian. Bận quá!” Anh trả lời ngắn gọn, cũng không hỏi ngược lại cô.

Hứa Thấm im lặng ăn cơm, một lúc sau nghiền ngẫm nhận xét: “Thật ra, anh cũng thay đổi rồi.”

“Sao nói vậy?” Tống Diệm ngẩng lên nhìn cô.

“Cảm giác…” Cô cân nhắc khá lâu, muốn tìm từ nào đó thích hợp mà không sao nghĩ ra được, đành lắc đầu.

Sau đó, hai người cũng không trao đổi gì mấy. Có lẽ không có lời nào để nói, có lẽ lòng còn băn khoăn, có lẽ là cả hai. Những năm tháng đã qua không có đối phương bên mình nên không có chung chủ đề tán gẫu. Giờ khắc này hỏi đến, nếu muốn trả lời thật cũng khó mà nói hết, hữu tâm nhưng vô lực. Càng sợ hơn là lỡ như một trong hai sơ suất giẫm phải vùng mẫn cảm chưa biết nào đó, khiến mọi chuyện trở nên xấu đi thì càng gay go.

Bữa cơm trôi qua trong bình yên. Tống Diệm rửa bát đĩa, lau sạch rồi cất vào ngăn tủ.

Trong tiềm thức, Hứa Thấm luôn muốn giữ anh lại. Cô đi lấy ấm đun nước, ly, tách và trà ra, gợi ý: “Uống tách trà nhé!”

Dường như đêm nay sẽ kéo dài vô tận.

Cô vừa rót nước vào ấm đun, điện thoại di động bỗng vang lên, là bảo vệ trong khu chung cư gọi đến, nói xe Hứa Thấm đang đậu ở bãi đỗ xe tạm thời dưới sân, bảo cô xuống chuyển vào tầng hầm. Cuộc điện thoại như cố ý muốn kết thúc khoảnh khắc yên bình này.

Nếu nói suốt buổi tối nay, giữa Tống Diệm và Hứa Thấm luôn tồn tại một bầu không khí mờ ám, thì giờ phút này, việc cô phải ra ngoài, để lại anh trong nhà một mình sẽ vạch trần tầng mờ ám như có như không đó, khiến nửa đêm còn lại bỗng trở nên trắng trợn khó có thể đối mặt. Với tính cách của mình, anh sẽ không ở lại. Mà cô luôn ngầm dự cảm, dường như Tống Diệm đã có một quyết định nào đó, lành dữ khó dò. Còn cô, có lẽ ngay cả quyền được biết cũng không có.

Hứa Thấm cầm điện thoại đứng bên bồn rửa bát ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách một lúc lâu, không lên tiếng. Tống Diệm đứng dậy, với tay lấy áo khoác của mình, nói với cô: “Anh đi xuống với em.”

“Vâng.” Hứa Thấm cầm lấy chìa khóa xe, trong lòng có chút mất mát, biết rằng lần này đi xuống sẽ khó có thể quay lại.

Xuống lầu mới phát hiện tuyết đã rơi lớn hơn, mặt đất ướt đẫm, trơn trượt. Trên bồn hoa còn đọng một lớp tuyết mỏng, nhiệt độ cũng thấp hơn nhiều.

Việc dời xe không cần Tống Diệm đi theo, chẳng có cái cớ nào khác, dường như đã đến lúc chia tay rồi. Bảo vệ lại gọi điện hối thúc. Hứa Thấm không chắc lắm, nhưng vẫn quay sang dặn dò Tống Diệm: “Anh ở đây đợi em một chút. Em dời xe xong sẽ quay lại ngay.”

“Được.” Anh thoải mái đồng ý.

“Chờ em đấy!” Dường như chưa yên tâm, cô nhấn mạnh lần nữa.

“Ừ.” Anh xác nhận cho cô yên tâm.

Hứa Thấm chạy đi không xa còn quay đầu lại nhìn một lần, thấy Tống Diệm vẫn đang đứng dưới đèn đường bên cạnh bồn hoa. Bông tuyết liên tục trút xuống, anh cúi đầu lấy điếu thuốc ra châm.

Cô vội vã di chuyển chiếc xe xuống tầng hầm, không hiểu tại sao luôn mơ hồ lo lắng anh đi mất rồi. Cô chạy thật nhanh khỏi tầng hầm đỗ xe, một mạch hướng về chỗ cũ. Anh vẫn ở đó, im lặng đứng hút thuốc dưới ánh đèn đường trong cảnh tuyết rơi lả tả.

Trái tim thấp thỏm như bị treo lơ lửng giữa không trung của cô cuối cùng đã yên ổn trở về lồng ngực. Cô hớt hải đi về phía anh, dần dần lại cảm thấy khó xử. Nên nói gì với anh đây? Lại mời lên uống trà à?

Cô đi đến bên cạnh anh. Khi nãy chạy vội khiến cô không ngừng thở hổn hển, hơi thở hóa thành từng luồng sương khói dày đặc hòa trong cơn gió rét: “Em dời xe xong rồi.”

“Ừ.” Anh cúi đầu vứt điếu thuốc đi, nhìn vào mắt cô, không nói thêm câu gì nữa.

Hứa Thấm ngước nhìn anh, thấy đôi mắt Tống Diệm càng lúc càng sâu thẳm. Không biết có phải vì đêm tuyết hay không mà anh cứ nhìn cô chăm chăm như muốn xuyên thấu điều gì đó.

Vừa nãy, cô vô tình giẫm lên chiếc bóng của anh, dáng người cao lớn của anh che đi ánh đèn đường, bông tuyết không ngừng bay lượn trên mái tóc.

Anh im lặng đến lạ, cô cũng không sao dời mắt đi được, trong vô thức cảm nhận có chuyện quan trọng gì đó sắp xảy ra, linh cảm ấy chưa từng biến mất suốt cả đêm nay. Dường như anh đã âm thầm ra quyết định, nhưng mà đối với cô, không biết là họa hay là phúc đây. Bất giác, người cô khẽ run rẩy.

“Hứa Thấm!” Anh gọi cô bằng giọng trịnh trọng, ánh mắt cũng vậy.

“Vâng!” Cô thở hắt ra, khiến một làn khói thật lớn lan tỏa trong không khí.

“Còn thích anh không?” Anh hỏi thẳng thừng.

Hứa Thấm giật mình, nhịp tim chợt mất khống chế. Còn anh thì sao, vẫn bình tĩnh, vững chãi nhìn cô, chờ đợi đáp án.

Cô gật đầu, không che giấu: “Còn thích.”

Dường như câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của Tống Diệm nên vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi. Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu thẳm: “Anh đổi ý rồi, Hứa Thấm!”

Cô nín thở: “Dạ!”

“Ở bên nhau đi!” Tống Diệm nhỏ giọng. “Anh không cần em làm gì cho anh, cũng không cần em cam đoan trong tương lai, nhất định sẽ sóng bước cùng anh. Nếu có một ngày em muốn chia tay thì chia tay. Nhưng hiện tại, chúng ta ở bên nhau thôi.”

Tuyết vẫn lặng lẽ bay lả tả.

“Nếu ngày mai em mệt mỏi, hối hận, thấy ấm ức vì tạm bợ thì cứ chia tay. Nhưng hôm nay, chúng ta hãy ở bên nhau. Dù cho ngày mai mưa gió bão bùng cũng mặc kệ, hôm nay ở bên nhau là được.”

Hứa Thấm bỗng ngây ngẩn, không dám tin tưởng những lời mình vừa nghe được, cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến cục diện bế tắc của hai người lại được phá vỡ bằng cách này. Tất cả như thuận theo tâm ý của cô, nhưng không biết tại sao, mắt cô lại ươn ướt: “Đây không giống những lời anh sẽ nói gì cả.”

“Đúng là không giống.” Anh nhìn cô, mỉm cười bất lực.

Cô run run trong đêm lạnh, giọng nói cũng líu ríu cả lại: “Anh… thích em như vậy sao?”

“Phải. Anh vẫn còn thích em, rất thích.” Tống Diệm cho cô đáp án, vô cùng bình thản. “Cho dù đã trôi qua mười năm, tính cách, sở thích, khẩu vị của em đã thay đổi. Có lẽ chúng ta quen nhau chỉ được một tuần thôi không biết chừng. Nhưng hiện tại, nếu em vẫn còn muốn yêu anh, anh sẽ ở bên em.” Yêu em một lần nữa.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Anh thoáng ngừng lại, không đợi chờ thêm nữa, dứt khoát để lại một câu: “Nghĩ kỹ rồi tìm anh.” Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Ánh đèn khuya in bóng dáng anh đổ dài trên mặt đường giữa màn đêm sâu thẳm. Cô nhìn từng bông tuyết đang bay lượn trong không trung, nhìn thấy hơi thở mình phả ra trắng xóa, tan đi trong gió lạnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, trên thế giới này đang xảy ra chuyện gì? Có quốc gia bị động đất sóng thần, vô số người còn chưa kịp thấy mặt trời ngày hôm sau đã vĩnh viễn xa lìa trần thế; có đất nước bị đảo chính, giải thể, vô số người không còn cơ hội để gặp nhau, yêu nhau.

Ngọn đèn đường vàng vọt phản chiếu trong đôi mắt trong veo ánh nước của Hứa Thấm. Đôi mắt cô bỗng trở nên mơ hồ như bầu trời đen kịt, chỉ có góc mặt anh lúc quay người rời khỏi là yên tĩnh và trầm mặc như đâm vào mắt cô đau nhói.

Cô đột ngột tỉnh lại, sải bước đuổi theo, ôm chặt lấy anh từ phía sau. Bước chân anh cũng khựng lại.

“Được, chúng ta bên nhau thôi.”

Đêm đó, dưới ánh đèn leo lét, từng bông tuyết nhảy múa quay cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.