Bạch Ngọc Đường nói xong, Triển Chiêu lại ngậm miệng không lên tiếng. Chẳng qua hắn cũng không xoay người rời đi, mà chỉ vịn cánh tay của Bạch Ngọc Đường, phồng má, không chớp mắt nhìn y.
Bạch Ngọc Đường bị hắn nhìn tới bật cười, nói: "'Meo' một cái nghe thử thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào, trí nhớ của Bạch gia gia lúc tốt lúc kém, có khi hồi nữa lại quên mất mình muốn nói gì đó."
Triển Chiêu nghe vậy 'Chậc' một tiếng, gãi gãi cằm. Nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định ngoại trừ hai người bọn họ ra không có vật sống nào khác, bám lấy bả vai Bạch Ngọc Đường ghé vào tai trái y, học mèo nhỏ dùng giọng điệu mềm mại 'Meo' một tiếng.
Thanh âm vừa dứt, Bạch Ngọc Đường ngẩn cả người. Một tiếng 'Meo' này của Triển Chiêu khiến nửa người y tê dại. Không chút suy nghĩ nắm cằm Triển Chiêu, hung hăng hôn cái chóc. Tiếng vang rất lớn, làm Triển Chiêu ngượng đến đỏ mặt.
Mỗi lần ngây ngô ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hắn luôn có một loại ảo giác tùy thời sẽ khí huyết chảy ngược, hộc máu mà chết.
Triển Chiêu tiến lên một bước, níu lấy vạt áo Bạch Ngọc Đường: "Kêu rồi đó, mau nói đi."
Bạch Ngọc Đường cười hì hì nói: "Chẳng qua là Bạch gia gia từng bị bọn họ để ý mà thôi, 'Tử Nhân Quan' này, nên nói thế nào đây?" Nói giữa chừng thì ngưng lại, bóp cằm nhìn trời, hình như đang xoắn xuýt phải giải thích thế nào, nửa ngày sau mới mở miệng: " 'Tử Nhân Quan' cũng không hẳn là tổ chức cực kỳ nghiêm cẩn, nếu phải tả, thì nơi đó hẳn là một cứ điểm, người mua tới đó, kẻ nhận đơn cũng tới đó, người mua để đầu mối và tiền đặt cọc trong một chiếc quan tài, kẻ nhận đơn nào cảm thấy thích hợp, sẽ trực tiếp tới đó ôm quan tài đi tiếp đơn, sau đó sẽ có thời gian giới hạn để kẻ đó hoàn thành nhiệm vụ, nếu hoàn thành, thì lấy tiền đặt cọc đi, nhét thi thể vào trong quan tài rồi trả về chỗ cũ, sau đó người trung gian của 'Tử Nhân Quan' sẽ đưa số còn lại cho kẻ đó. Nếu hết thời gian mà chưa giải quyết được, thì trả quan tài về, sẽ có sát thủ kế tiếp tới nhận đơn."
Triển Chiêu nhướng mày: "Bị để ý nên mới biết nhiều như vậy? Nếu vậy Triển mỗ đã sớm thành 'Bách Hiểu Sinh* của giang hồ' rồi." Triển Chiêu đưa tay bắt lấy một lọn tóc dài trước ngực Bạch Ngọc Đường, ra sức chà xát: "Chẳng qua ta thấy rất lạ, là ai ngại mạng mình quá dài dám mua mạng của Bạch Ngũ gia ngươi, với lại là tên sát thủ không muốn sống nào dám tiếp đơn hàng này?"
*Bách Hiểu Sinh: một nhân vật trong tiểu thuyết Cổ Long, được cho là hiểu biết nhiều trên võ lâm.
Bạch Ngọc Đường cười nói: "Chẳng qua Bạch gia gia từng đập nát một cứ điểm của chúng nên mới biết mấy chuyện này, tiếc là người trung gian biết tin chạy mất, người mua và sát thủ không tiếp xúc với nhau lần nào nữa, cho nên đến bây giờ Bạch gia gia cũng không biết ai là người mua. Hơn nữa, bốn năm trước Bạch gia gia mới vừa xuất sư, cũng không mấy ai biết tới."
Triển Chiêu tiếp tục truy hỏi: "Vậy kẻ đó trả bao nhiêu tiền?"
Bạch Ngọc Đường đáp: "Mười vạn lượng bạc trắng thì phải? Nhớ không rõ lắm, bây giờ giá trị con người của Bạch gia gia cũng không chỉ có chừng này."
Triển Chiêu nghe vậy gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì. Bạch Ngọc Đường bật cười, vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, nghiêng người về phía trước, dán sát lỗ tai của Triển Chiêu nói: "Được rồi, Miêu Nhi, đống tiền đó là cái thá gì, nếu ngươi muốn, Bạch gia gia có thể cho ngươi hơn mười vạn lượng hoàng kim." Nói xong, há mồm ngậm dái tai hắn. Con mèo này, miệng, lỗ tai đều vừa mềm vừa thơm.
Cả người Triển Chiêu cứng đờ, vội vàng đưa tay đẩy y ra. Nhưng vừa đẩy hai cái hắn lại bất động, mũi giật giật, hít mạnh hai cái. Ánh mắt ngoan ngoãn hơi thẹn thùng ban đầu dần lạnh xuống, từ từ hé mồm nói: "Sát khí."
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhả miệng ra nhìn hắn. Sát khí có thể ngửi được à?
Triển Chiêu xoay tay lại nhéo nhéo má Bạch Ngọc Đường, tung người nhảy ra ngoài. Sử dụng Yến Tử Tam Sao Thủy trên không trung, trở mình vút lên trời. Lại trượt đi một khoảng thật xa như như chim bay, cũng không biết mượn lực bằng cách nào, cuối cùng vững vàng đáp xuống nóc nhà ở phía xa. Sau đó lại lắc người một cái, trốn vào trong góc tối của mái hiên. Chẳng qua trước khi trốn vẫn không quên vẫy vẫy tay với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, tiếc là đối với Triển Chiêu, y thật sự không có cách nào. Chỉ đành tung người đuổi theo, đáp xuống kế chỗ Triển Chiêu đang trốn, vừa muốn há mồm hỏi một câu 'Làm sao vậy', lại bị Triển Chiêu bịt kín miệng.
Bạch Ngọc Đường bất mãn nhíu mày, Triển Chiêu như muốn an ủi vuốt ve hai gò má của y. Sau khi sờ soạng hai cái thì dừng lại nhìn y, tiếp đó đầy hào hứng sờ thêm vài cái. Cuối cùng còn đưa tay nhéo chóp mũi y, đẩy nhẹ lên, thiếu chút nữa phì cười. Thấy chân mày Bạch Ngọc Đường nhíu chặt, mới buông tay xoa chân mày y, sau đó mặt mày cong lên, cười như một đứa trẻ được cho kẹo. Bạch Ngọc Đường tức khắc không giận nổi, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Đương lúc hai người đối diện nhau, khóe mắt lại thấy vài bóng đen lướt qua, Triển Chiêu lập tức dời ánh mắt, nhìn qua đó chằm chằm như đang rình mồi. Sau đó đầu cũng không quay lại vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường ra hiệu y đuổi theo. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, lần thứ nhất vỗ vào mặt Bạch Ngọc Đường, lần thứ hai lại vỗ lên đỉnh đầu y.
Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, mèo này coi bộ lăn lộn quen rồi, không có việc gì lại động tay động chân, có việc cũng động tay động chân. Tuy rằng không coi mình là người ngoài là chuyện tốt, nhưng như vậy có phải quá nghịch ngợm rồi hay không? Đang nghĩ ngợi, Triển Chiêu vừa rồi còn tựa vào vách tường đã vọt ra ngoài, cứ như một con mèo trong bóng đêm, không gây ra tiếng động nào chạy nhanh trên nóc nhà. Chỉ là lần này hắn mặc quần áo của Bạch Ngọc Đường, cho nên từ một con mèo áo lam biến thành một con mèo trắng.
Bạch Ngọc Đường âm thầm thở dài vì bản thân mình, vậy mà lại chọn trúng một con mèo thích chạy khắp nơi thế này.
Cảm tình đúng là thứ vi diệu mà, một khi đã rơi vào tình yêu, cả người cũng thay đổi hoàn toàn.
Trước đây Bạch Ngũ gia tuyệt đối là là kiểu có thể nói một chữ, chắc chắn sẽ không nói hai chữ, có thể ngồi một chỗ uống trà, chắc chắn sẽ không chạy tới chỗ khác dùng bữa. Nhưng sau khi gặp Triển Chiêu, y hận không thể nói hết ra những gì trong lòng mình nghĩ, những gì mình biết cho hắn nghe; Nếu như Triển Chiêu không đứng yên được chạy đi, y chắc chắn không chút oán thán theo sau.
Chỉ cần có thể canh giữ ở bên người Triển Chiêu, chỉ cần có thể ngửi được hương trà nhàn nhạt trên người hắn, y có thể vứt bỏ rượu ngon bản thân mình yêu thích nhất; Chỉ cần có thể nhìn hắn, tùy thời tùy chỗ nói chuyện cùng hắn, y có thể mỗi thời mỗi khắc chạy theo hắn khắp nơi.
Chắc hẳn không ai có thể ngờ rằng, Bạch Ngũ gia tùy ý tán mạn, phóng khoáng không kiềm chế được trên giang hồ, khi đã có người trong lòng lại trở nên không phóng khoáng như vậy. Cứ như một đứa con nít và món đồ chơi nó yêu quý, lúc nào cũng phải nhìn thấy, ôm trong tay, bảo vệ trong lòng mới có thể an tâm.
Bạch Ngọc Đường ngẫm lại, chỉ vừa quen biết được vài ngày, bản thân mình đã một lòng một dạ đến mức này rồi. Đại khái là vì vò rượu Triển Chiêu này ủ quá nồng, chỉ cần ngửi được mùi rượu đã khiến y say đắm.
Triển Chiêu không biết bây giờ Bạch Ngọc Đường đang nghĩ gì, chỉ lo không gần không xa đi theo người áo xám phía trước. Đuổi theo cũng gần một khắc đồng hồ, người trước mặt cuối cùng cũng chịu ngừng lại. Triển Chiêu lắc người, kéo Bạch Ngọc Đường trốn trong tán cây.
Mấy người áo xám kia đứng trước căn miếu Thành Hoàng ở ngoại ô, còn chưa tỏ vẻ gì, đã nghe một tiếng 'Két', cánh cửa cũ kỹ nặng nề bị người đẩy ra từ bên trong. Sau đó, ông lão sáng hôm nay ném gương đồng cho Triển Chiêu ở bến tàu chậm rãi đi ra.
Người áo xám ở cửa rõ ràng sửng sốt, sau đó dẫn đầu cười nói: "Lão gia tử đúng là tự giác mà."
Ông lão cũng cười: "Đêm qua lão hủ xem thiên tượng, biết bản thân có quý nhân tương trợ, đêm nay nhất định sẽ biến nguy thành an, cho nên chọn chỗ sẽ không quấy rầy tới giấc ngủ của người khác." Nói rồi cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đang ẩn thân trên cây: "Triển Nam Hiệp, lão hủ đợi các ngươi cả ngày trời, có cái gì ăn không?"
Triển Chiêu sửng sốt, theo bản năng đưa tay vỗ quần áo, sờ soạng một hồi, sau đó quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường quay cũng không quay, dang rộng tay với Triển Chiêu. Ý là 'Ngươi từng nghe nói Bạch Ngũ gia có mang theo đồ ăn trên người à?'
Triển Chiêu nhướng mày, đưa tay 'sờ' người Bạch Ngọc Đường một hồi, quả nhiên cái gì cũng không tìm được. Cuối cùng thu tay lại, thả người nhảy khỏi tán cây, đứng trước mặt ông lão, dang hai tay ra, vẻ mặt áy náy.
Miệng ông lão méo xẹo, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên giơ ngón trỏ ra, sau đó sờ sờ đai lưng của mình, móc ra một bọc giấy nhỏ, sau đó từ bên trong lục ra một viên kẹo hoa quả.
Đây là Công Tôn tiện tay đưa cho hắn trước khi đi, bởi vì có khi hắn làm việc quên luôn chuyện ăn uống, cho nên chuẩn bị vật này cho hắn, khi nào đói thì cứ lấy ra ăn. Lúc thay quần áo ở Hãm Không đảo, bản thân hắn cũng thuận tay nhét vào đai lưng.
Ông lão tiếp tục bĩu môi, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, nhét vào trong miệng.
Triển Chiêu quay đầu lại nở nụ cười với Bạch Ngọc Đường còn đang ở trên cây. Tục ngữ nói 'Người càng già càng giống một đứa nhỏ', không biết có phải cũng giống ông lão này hay không? Tuổi tác của Bao đại nhân cũng lớn, có khi nào sẽ có ngày trở thành như vậy không?
Bạch Ngọc Đường thì đang nhìn chằm chằm ông lão kia. Con mèo của Bạch gia y vậy mà lại đưa kẹo của mình cho một người lạ ăn. Thật là khó chịu mà.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tình đúng là thứ vi diệu, chuột bạch và mèo nhỏ vẫn tiếp tục yêu thương nhau ~~