Bạch Ngọc Đường và Lý Tầm Nhiễm xưng huynh gọi đệ, ngoài cười nhưng trong không cười rời đi không lâu, Bao Chửng, Công Tôn Sách liền được Hắc Hồ và Bàng Thống hộ tống quay về. Triệu Trinh còn phái cỗ kiệu tới, làm Triển Chiêu an tâm hơn nhiều.
Kiệu phu vừa mới hạ kiệu, Triển Chiêu đã bước tới nghênh đón, xốc màn kiệu mời Bao Chửng xuống. Sau đó lẻn đến bên người Công Tôn, kéo tay áo y, từ trên xuống dưới nhìn kĩ mấy lần. Lại kéo Bàng Thống hỏi thăm hồi lâu, cuối cùng thở phào một hơi thật dài, nhét hết lo lắng vào trong bụng.
Ánh mắt Bao Chửng nhìn quanh bốn phía, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, hỏi: "Triển hộ vệ, sao không thấy Bạch thiếu hiệp đâu vậy?"
Triển Chiêu đáp: "Trạch Diễm và sư huynh của thuộc hạ đã đi ra ngoài uống rượu rồi."
Bao Chửng ngẩn người, vuốt râu nói: "Bổn phủ không biết, Triển hộ vệ còn có một vị sư huynh."
Triển Chiêu gãi đầu: "Thuộc hạ có một vị sư huynh, chỉ là người này luôn tự do tự tại, mấy năm qua thuộc hạ cũng không gặp huynh ấy được một lần, nên không có cơ hội mang huynh ấy tới bái kiến đại nhân."
"À, ra là vậy." Bao Chửng lên tiếng trả lời, tiếp tục đi vào phủ. Chỉ là vừa đi vừa nâng nhẹ đầu, vuốt râu, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Mới vừa bước lên thềm đá, Hắc Hồ bên kia dừng chân, chắp tay hành lễ với mọi người, sau đó xoay người, biến mất.
Bao Chửng gật đầu, chân vừa ngưng lại lại tiếp tục cất bước, đi vào cửa chính. Bàng Thống cũng chắp tay vào theo, hoàn toàn 'bỏ qua' ánh mắt 'sao ngươi còn chưa đi' của Công Tôn bên cạnh.
Mấy con mèo cuối cùng trong sân cũng đã chạy mất, Huyền Trọng Ôn bưng chén trà nhỏ lượn quanh sân, Triệu Hổ đi ở phía sau, giúp ông nâng ấm trà.
Nghe tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa, Huyền Trọng Ôn lập tức dừng bước nhìn ra ngoài. Triệu Hổ cúi đầu đi theo sau suýt chút nữa đã đụng vào lưng ông, cũng ngừng lại nhìn ra ngoài.
Đợi sau khi thấy rõ người tới, Huyền Trọng Ôn cười toe toét, vui vẻ nói: "Bao đại nhân, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Bao Chửng lúc đầu có chút giật mình, không nghĩ tới ông lại ở trong sân. Sau đó tiến tới mấy bước, xốc vạt áo quỳ xuống. Làm những người khác sợ hết hồn, không biết mình nên tới đỡ, hay nên quỳ xuống theo.
Huyền Trọng Ôn dường như đoán được ông sẽ làm vậy, duỗi tay nâng tay người kia lên. Bao Chửng ngẩng đầu nhìn ông lão, môi run rẩy hồi lâu, mới gọi ra một tiếng: "Thầy."
Huyền Trọng Ôn 'Ha ha' bật cười, vỗ mạnh lên vai ông: "Tính tình của Hi Nhân vẫn không khác gì hai mươi năm trước." Đang nói lại chuyển, hỏi: "Hi Nhân à, gian phòng nhỏ nát của ta còn đó không?"
Bao Chửng nghe vậy thở dài: "Đầu năm nay xảy ra hỏa hoạn, chỉ còn dư lại một giá sách."
Huyền Trọng Ôn sửng sốt, thở dài tiếc hận: "Chỉ tiếc cho mấy cuốn sách hay của ta." Sau đó lại hỏi: "Vậy cái giá kia đâu?"
Bao Chửng hơi nhíu mày, đáp: "Cái giá kia vẫn còn, học sinh hiểu rõ." Xoay người vẫy vẫy tay với Vương Triều Mã Hán, chỉ chốc lát sau bọn họ đã mang tới ba mươi nha dịch.
Bao Chửng lại nói: "Triển hộ vệ."
Triển Chiêu ôm quyền về phía ông, bóng dáng đỏ lóe lên tại chỗ, biến mất.
Lúc Triển Chiêu chạy tới phế tích kia, đã thấy trong đại sảnh của quán rượu nhỏ đối diện, Bạch Ngọc Đường và Lý Tầm Nhiễm đang cụng vò rượu, uống rất vui vẻ. Thứ dưới chân bọn họ đạp lên cũng không phải bàn đạp gì, mà rõ ràng là hai cái đầu người. Quần áo rách nát, chắc là hai người 'ăn xin'.
Triển Chiêu nhìn vào trong lòng đất, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, hai cái đầu phía dưới vẫn còn liền thân, chỉ là tiểu nhị và chưởng quỹ của quán rượu không biết đã trốn đi đâu. Quán rượu ban đầu còn náo nhiệt, bây giờ trong đại sảnh ngoại trừ hai vị gia kia, không còn sót một thực khách nào cả.
"Trạch Diễm? Sư huynh?" Triển Chiêu kêu một tiếng, đi tới: "Sao các ngươi lại ở đây?"
Lý Tầm Nhiễm cười hì hì: "Chiêu Nhi, rượu ở đây không tệ nha, tiếc là không bằng Lê Hoa Bạch tốt nhất ở Túy Tiên lâu." Lúc nói chuyện, còn đạp cái đầu dưới chân, đạp đến nỗi kẻ kia liên tục rên rỉ.
Bạch Ngọc Đường nhấc chân, đạp người dưới chân đến trước mặt Triển Chiêu, 'Bốp' một tiếng, đầu kẻ nọ đụng vào chân bàn. Sau đó mắt trợn trắng, ngất đi. Triển Chiêu nhìn thấy không nhịn được nhe răng, sờ sờ gáy mình.
Tiếp đó Bạch Ngọc Đường nhàn nhã nói: "Đầu năm nay đúng là loại người gì cũng có, gian phòng kia bị thiêu thành như vậy mà cũng có người tới đào." Nói xong nhéo cằm nhìn đống gạch vụn ở ngoài: "Ta nói này Miêu Nhi, nếu không các ngươi cũng đào thử xem? Theo Bạch gia gia, chỗ đó chắc là có báu vật gì đó."
Triển Chiêu nghe vậy nhanh chóng rời khỏi quán rượu, cẩn thận nhìn mảnh phế tích kia. Quả nhiên, nếu quan sát kỹ, không khó thấy chỗ khác biệt. Có nơi đã được đánh dấu lại. Chỉ là không biết tại sao đã đánh dấu rồi lại không lập tức tìm kiếm.
Triển Chiêu xoay người lại, chỉ mảnh phế tích với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường hiểu ý, nắm chuôi Tuyệt Trần, gõ gõ quầy hàng bên cạnh: "Một trong hai người các ngươi đi ra, cầm xẻng tới cho Bạch gia gia."
Chưởng quỹ đang trốn sau quầy đưa tay đẩy tiểu nhị, tiểu nhị vẻ mặt xoắn xuýt giãy dụa một hồi, không tình nguyện bò ra ngoài. Sau đó chậm chạp chạy ra sân sau, cầm xẻng quay lại.
Bạch Ngọc Đường xoay đao, ngoảnh đầu ra hiệu phía Lý Tầm Nhiễm. Tiểu nhị tiếp tục xoắn xuýt, cẩn thận dè dặt đi qua, ném xẻng tới trước mặt Lý Tầm Nhiễm rồi xoay người bỏ chạy.
Thấy xẻng rơi xuống, Lý Tầm Nhiễm vội vàng rụt chân lại. Một tiếng 'Ầm' vang lên, kẻ trên mặt đất đau đớn la lên, trong chớp mắt đã rên rỉ ngất đi. Lý Tầm Nhiễm nghiêng đầu nhắm mắt lại, 'Ôi chao' một tiếng thay kẻ đã bất tỉnh.
Triển Chiêu xoay người, nhảy lên nóc nhà nhìn xung quanh. Bạch Ngọc Đường móc thỏi bạc ném lên bàn, nhoáng cái đã đi ra ngoài theo hắn. Lý Tầm Nhiễm vác xẻng trên vai bước ra ngoài, dưới ánh mắt nghi ngờ của người qua đường, vung xẻng bắt đầu đào chỗ hai kẻ vừa rồi rõ ràng cảm thấy hứng thú, mèo đứng ở góc tường nhìn chằm chằm nửa ngày này.
Chỉ một lúc sau, Vương Triều Mã Hán đã dẫn theo ba mươi nha dịch chạy tới. Nhóm nha dịch mười lăm người cầm đuốc, mười lăm người xách theo xẻng, thấy Lý Tầm Nhiễm đã nhét áo choàng vào trong đai lưng, đứng trong đống gạch vụn đào hăng say đều ngây người. Sau đó nhanh chóng vây hắn lại, đuốc và xẻng đều chĩa về phía hắn.
Lý Tầm Nhiễm cong cong khóe môi, cắm xẻng lên mặt đất, một tay nâng đầu, tay kia chỉ chỉ nóc nhà, nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, người một nhà, Triển đại nhân của các ngươi kêu ta làm, chuyện này không liên quan gì đến ta hết."
Khi nói chuyện Triển Chiêu cũng vội vàng nhảy xuống, xua tay với mọi người: "Hiểu lầm, huynh ấy là sư huynh của Triển mỗ, tới đây giúp đỡ."
Nha dịch bỏ xẻng xuống, rút đuốc về. Sau đó bọn họ thối lui chừa ra một con đường, Bao Chửng, Huyền Trọng Ôn, Công Tôn và Bàng Thống lần lượt đi đến.
Lý Tầm Nhiễm liếc nhìn bốn người này, cười híp mắt đi tới, quy củ hành lễ với Bao Chửng: "Vị này chắc là Bao đại nhân rồi. Thảo dân Lý Tầm Nhiễm, bái kiến Bao đại nhân."
Bao Chửng vuốt râu, gật đầu với hắn: "Lý thiếu hiệp là sư huynh của Triển hộ vệ phải không?"
Lý Tầm Nhiễm lại thi lễ: "Hồi Bao đại nhân, đúng là thảo dân." Sau đó đang nói lại chuyển, cao giọng: "Chiêu Nhi nhà ta luôn được sư phụ và thảo dân che chở như báu vật, mấy tháng này hẳn đã gây không ít phiền phức cho các vị, thảo dân ở đây xin đa tạ đại nhân và các vị trong Khai Phong phủ đã chăm sóc đệ ấy."
Vừa dứt lời, mọi người trong Khai Phong phủ và người qua đường đi ngang qua đều cảm giác được một luồng khí lạnh bao trùm lấy mình.
Triển Chiêu nơm nớp lo sợ trộm nhìn Bạch Ngọc Đường còn đứng trên nóc nhà, lông vừa được vuốt thuận lại xổ ngược lên. Quay đầu lại, không ngừng muốn khóc, thật sự bị Lý Tầm Nhiễm hại chết rồi.
Về phần đầu sỏ gây họa, hắn vẫn đang ôm quyền nhìn Bao Chửng, mặt mày hớn hở.
Bạch Ngọc Đường rũ mắt, gương mặt đen thui đột nhiên trở lại bình thường, thả người nhảy xuống, vững vàng đáp xuống cạnh Triển Chiêu. Cười tủm tỉm ôm bả vai Triển Chiêu, xoay người về phía Lý Tầm Nhiễm.
Sau đó nhướng khóe môi lên, lộ ra nụ cười nhạt làm người ta choáng váng, đáp: "Lý huynh khách khí quá."