Ly: Tui muốn chớt, tui k biết ai là công quân nữa r QAQ
Thật sâu mà hít vào một hơi, Lâm Bách đem tình cảm không thể hiểu rõ đang làm loạn trong lồng ngực đè xuống.
Để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, người của Thần Y cốc vốn đã ở trong thôn trang, lúc nãy đã có người đi mời. Chỉ cần đợi một lát, người này sẽ lại mở to mắt, lộ ra biểu tình lãnh đạm chẳng có gì khác thường ngày, gật đầu với hắn một cái, sau đó bội kiếm của mình, đi ra ngoài tiếp tục luyện mấy chiêu kiếm không có chút nội lực.
- - không, không như thế.
Nếu chuyện này đã xong, Vệ Thành Trạch hẳn sẽ không tiếp tục ở đây nữa đi? Chỉ cần dưỡng tốt thân mình, Vệ Thành Trạch sẽ rời đi. Có lẽ là quay về thôn trang của mình, hoặc có lẽ lưu lạc thiên nhai, cũng có lẽ là ẩn cư nơi rừng núi-- mà hắn, thì sẽ không bao giờ giáp mặt Vệ Thành Trạch nữa.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia khủng hoảng, trong mắt Lâm Bách có chút mờ mịt, nhưng ngay cả ngọn nguồn của phần tình cảm này hắn cũng không thể tìm được.
Người trêи giường vẫn yên lặng mà ngủ say như trước, đôi mày bình thường luôn nhíu lại cũng thả lỏng ra, thoạt nhìn nhưng thật ra lại dễ gần hơn bình thường nhiều lắm. Đôi môi bị dùng sức ʍút̼ vào có chút sưng đỏ, dưới cái tình cảnh này, lại có một loại mê người k thể nói rõ nổi.
Trái tim đột nhiên nhảy lên một cái thực mạnh, hô hấp của Lâm Bách không khỏi mà rối loạn trong chớp mắt.
Dung mạo Vệ Thành Trạch cũng không thể coi là tinh xảo, cũng không có chỗ nữ tính nào, chỗ thái dương thậm chí còn một vết thương cũ không quá rõ ràng, nhưng không hiểu tại sao, bộ dáng của hắn lúc này dừng lại trong mắt Lâm Bách, lại có vẻ phá lệ khiến cho người ta tâm động.
Bị ý nghĩ của chính mình làm kinh ngạc một chút, Lâm Bách dùng sức mà lắc đầu.
- - hắn đang suy nghĩ cái gì? Người trước mắt này, chính là người mà hắn có huyết hải thâm thù. Dù là trong chuyện này có hàng ngàn hàng vạn lý do đi chăng nữa, thì chỉ có một điểm này, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Dù bỏ chuyện này sang một bên đi chăng nữa, đối phương cùng hắn, cũng là một nam nhân hàng thật giá thật. Hắn sao có thể...... sinh ra tâm tư như vậy... với một nam nhân?
Nhưng dù lý trí một lần lại một lần cảnh cáo khuyên bảo, nội tâm cuả Lâm Bách lại cho ra đáp án hoàn toàn tương phản.
- - buồn cười, thật đáng buồn, thật đáng giận.
Hai tay buông bên người không tự chủ được mà nắm chặt lại, ánh mắt nhìn Vệ Thành Trạch của Lâm Bách cũng không kiềm được mà đen lại.
- - Nếu hắn ở ngay tại đây, giết chết người này, thì sẽ như thế nào?
Huyết hải thâm thù của hắn sẽ được báo, mà tâm tư xấu xa này của hắn, cũng sẽ vì chuyện này mà được vùi lấp, là phương pháp mê người đến cỡ nào, không phải sao?
Hai tay đặt bên cổ Vệ Thành Trạch từng chút mà chặt lại, cảm nhận mạch đập hữu lực của người dưới thân, trong lòng Lâm Bách có một loại kɧօáϊ ý không thể nói rõ nổi -- sinh tử của người này, lúc này đang nằm trong tay hắn.
Ngay tại lúc 5438 nghĩ sẽ phải chứng kiến cảnh ký chủ nhà mình bị người ta bóp chết, tay để bên cổ Vệ Thành Trạch của Lâm Bách bỗng nhiên lỏng ra, ngược lại lại đưa qua vuốt ve làn da trêи gáy hắn.
Lòng bàn tay Lâm Bách vì cầm kiếm lâu năm mà sinh ra vết chai, cảm giác thô ráp làm cho hầu kết Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà rung động.
Tay giấu dưới chăn hơi nắm chặt lại, Vệ Thành Trạch khắc chế để không phát ra tiếng rêи rỉ, nhịn không được mở miệng hỏi: "Người của thế giới này......" Nhận thấy tay của Lâm Bách đi từ cổ xuống, Vệ Thành Trạch dừng một chút, mới đem câu vừa nói nói tiếp, "Đều là biến thái?"
"......" Tuy rằng cảm thấy được cái từ "Biến thái" từ trong miệng Vệ Thành Trạch này cũng không quá chính xác, 5438 vẫn nhịn tâm hôn muốn phun tào. Nó vuốt cằm trầm tư chốc lát, chậm rãi mở miệng hỏi: "Kí chủ......" Nó làm ra vẻ thâm trầm mà im lặng trong chốc lát, mới tiếp tục đem lời còn lại nói hết, "Ngươi rốt cục là bỏ vào cái thuộc tính " đào hoa " bao nhiêu giá trị số mệnh?" Lúc trước vì sự tình quá đột ngột, nó cũng không nhìn thấy tột cùng là Vệ Thành Trạch bỏ bao nhiêu giá trị số mệnh.
"Ân......" Vệ Thành Trạch nhướng mi, "Toàn bộ?"
5438:...... Vậy rốt cục thì cái thuộc tính đào hoa này, kỳ thật là hào quang hấp dẫn biến thái đi?
Tuy rằng biết vui sướиɠ khi người gặp họa rất là không tốt, nhưng khi thấy kí chủ vì không chịu nghe khuyên bảo của nó, tự làm bậy mà rơi vào cái tình trạng này và vân vân...... Phốc. 5438 tỏ vẻ, nó thực không có chút từ bi nào mà cười lớn.
Ngay tại lúc một người một hệ thống đang nói chuyện, Vệ Thành Trạch bỗng cảm thấy cả người lạnh xuống, chăn mền ở phía trêи bị người ta vén sang một bên, lạnh lẽo đầu mùa xuân còn chưa rút đi làm cho Vệ Thành Trạch nhất thời không tự chủ được mà run nhẹ lên.
Bởi vì động tác lúc đó của người kia, bộ dạng hiện giờ của Vệ Thành Trạch, có thể nói là quần áo không chỉnh. Vạt áo nửa mở, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực. Da thịt trắng hồng, trêи xương quai xanh lại nhiều thêm một điểm hồng mai.
Đầu ngón tay tinh tế mà vuốt ve xương quai xanh, thần sắc trong mắt Lâm Bách trở nên thâm trầm. Hắn đột nhiên hiểu được cái hành động vừa rồi của người nọ, dù là hắn, cũng không muốn để cái bộ dáng này của Vệ Thành Trạch, bị người khác thấy.
Bàn tay nhanh chóng nhẹ nhàng hạ xuống da thịt nhẵn nhụi, Lâm Bách dường như thực thích ý mà nheo lại hai mắt, nhưng người trêи giường lại không có chút phản ứng nào, lại làm cho hắn có chút bất mãn.
Giống như bị mê hoặc, Lâm Bách chậm rãi gục đầu xuống, từng chút lại gần đôi môi đang đóng chặt kia. Hô hấp của hai người quấn quít lấy nhau, mang theo kiều diễm mập mờ không thể nói nên lời. Hắn chỉ cần gần thêm một chút nữa, là có thể hôn lên cặp môi kia.
"Ngươi -- đang làm cái gì?" Thanh âm kiềm nén áp lực ở phía sau vang lên, đi cùng với nó, là một đạo công kϊƈɦ không có chút lưu tình nào.
Dồn sức nghiêng người tránh được một kϊƈɦ này, Lâm Bách nhìn Bạch Linh Sa mặt mang đầy tức giận, như là đột nhiên tỉnh dậy từ trong ʍôиɠ, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Hắn vừa mới...... làm cái gì?
Nhớ lại hành động của chính mình lúc trước, trêи mặt Lâm Bách không khỏi mà hiện ra thần sắc khϊế͙p͙ sợ. Hắn thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi, chuyện lúc nãy chính là do hắn làm.
Quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch không có chút cảm giác nào, nhất thời trong lòng Lâm Bách lạisinh ra một cỗ xấu hổ không thể nói hết.
Thừa lúc người khác không có chút sở giác nào, làm ra cái loại chuyện cẩu thả này, hắn thật sự là --
Nhưng Bạch Linh Sa lại hiểu lầm hành động của hắn, sải bước sang bên cạnh, chặn tầm mắt đang nhìn Vệ Thành Trạch của hắn.
"Bởi vì không thể chấp nhận chân tướng, cho nên muốn lấy phương thức này nhục nhã hắn sao?" Nói xong liền mở rộng chiết phiến trong tay, câu trảo sắc bén vô cùng tinh chuẩn, sát ý mắt Bạch Linh Sa lộ ra không một chút che dấu.
"Ta không......" Lâm Bách há mồm muốn cãi lại, lại bị Bạch Linh Sa đánh gảy: "Nói không chừng người hạ độc Vệ minh chủ cũng là ngươi đi, nếu không sao có thể có ai, có thể yên lặng không một tiếng động như vậy mà làm ra cái chuyện này?"
Không nghĩ tới Bạch Linh Sa sẽ nói như vậy, hai mắt Lâm Bách không khỏi mà trợn to, cũng không đợi hắn nói gì, Bạch Linh Sa liền tiếp tục nói: "Quả nhiên cha nào con nấy, phụ thân là một tên cấu kết ma giáo......" "Ngươi câm mồm!" Không thể nghe được nhất là chuyện người khác bàn tán về chuyện của phụ mẫu mình, Lâm Bách cứng rắn nâng cao giọng nói đánh gảy lời nói của Bạch Linh Sa, hai mắt đỏ đậm, "Phụ mẫu của ta như thế nào, không phải do ngươi tới bình phán!"
Vô luận hai người có nghiệp chướng nặng nề như thế nào, nói đến cùng, thì cũng đều là phụ mẫu của hắn, hắn sao có thể tùy ý để người ta sỉ nhục bọn họ như thế?
"Ta quả thật có tâm ái mộ Vệ minh chủ, " hít vào một hơi thật sâu, thanh âm của Lâm Bách bình tĩnh đến bất ngời, "Nhưng ta tuyệt đối sẽ không -- ôm cái tâm tư nhục nhã, làm ra cái loại sự tình với hắn."
"Lại càng không muốn mưu hại tính mạng của hắn."
Mọi người bước vào phòng chậm hơn Bạch Linh Sa một bước, chợt nghe thấy một câu như vậy, nhất thời đều có chút há hốc mồm.
...... Bọn họ vừa mới nghe được cái chuyện khủng khϊế͙p͙ gì?
Thực hiển nhiên, Bạch Linh Sa cũng không nghĩ đến chuyện Lâm Bách sẽ thổ lộ hết nỗi lòng, không khỏi mà sửng sốt trong chớp mắt, nhưng sau khi y nhìn Vệ Thành Trạch y sam không chỉnh, trêи mặt lại hiện ra một nụ cười lạnh: "Như vậy chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?"
Bị lời của Bạch Linh Sa làm nghẹn, ánh mắt của Lâm Bách đảo qua Vệ Thành Trạch đang nằm trêи giường, không khỏi mà chột dạ trong nháy mắt.
Vì đối thoại của hai người, tầm mắt mọi người cũng không kiềm được mà dừng trêи người Vệ Thành Trạch, lúc nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, trong mắt nhất thời đều hiện lên một tia hiểu rõ.
Nhìn thấy bộ dáng của mọi người, Lâm Bách nhất thời có chút nóng nảy: "Các ngươi hiểu lầm, đây không phải ta......" "Không phải ngươi thì còn có thể là ai?" Bạch Linh Sa một chút cũng không có ý định nghe Lâm Bách biện giải, hừ lạnh một tiếng nói.
Lâm Bách nghe vậy nắm thật chặt nắm tay, kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, nhưng mà thực hiển nhiên, Bạch Linh Sa cũng không tin lời của hắn: "Bất quá là lời nói phiến diện của ngươi mà thôi -- đem trách nhiệm giao cho một người căn bản không tồn tại, thật đúng là chuyện thực thuận tiện."
"Ta tin tưởng Lâm công tử nga!" Ngay tại lúc Lâm Bách hết đường chối cãi, Lục Vô Tâm bỗng nhiên nhấc tay bày tỏ ý kiến của mình.
Bạch Linh Sa vốn đã có bất hòa với Lục Vô Tâm, nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại có một tia không hờn giận: "Không biết Lục công tử lại có cao kiến gì?"Như không cố ý mà nhận mạnh từ "Lại" và "Cao kiến", hiển nhiên là đang trào phúng chuyện lúc trước hắn gây ra.
Nếu không phải do Lục Vô Tâm vạch trần cái gọi là "bộ mặt thật" của Vệ Thành Trạch, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Có thể nói, mọi chuyện phát triển đến cái loại tình huống bây giờ, có một phần rất lớn, đều là do Lục Vô Tâm tạo thành.
Lục Vô Tâm đương nhiên cũng hiểu chuyện này, bất quá hắn từ trước đến nay đều tin tưởng câu" Phiền toái không sợ nhiều, chỉ cần có thể giải quyết là được", bởi vậy cũng không có cảm giác đặc thù gì.
Tặc lưỡi, như không hề nghe được thâm ý của Bạch Linh Sa, Lục Vô Tâm mở miệng nói ra lý do mình tin tưởng Lâm Bách: "Lâm công tử biết là chúng ta đi theo phía sau."
- - cho nên sao có thể có người nào, sẽ ngu xuẩn đến cái mứa vào lúc này, lại đi làm cái loại chuyện này?
Về phần tại sao sau đó lại có cái hành vi như thế này...... Người mình ái mộ đang lộ ra tư thái như vậy ngay trước mặt mình, nam nhân nào có thể chịu được?
Nghĩ như vậy, Lục Vô Tâm nhịn không được liếc Lâm Bách một cái.
Hắn thật sự là có chút nghĩ không thông, cái đứa nhỏ này rõ ràng nửa tháng trước còn hận Vệ Thành Trạch thấu xương, sao vào lúc này lại sinh tâm ái mộ với Vệ Thành Trạch? Còn Bạch Linh Sa, tuy rằng hắn cũng không quá hòa hợp với người này, nhưng hắn cũng chưa bao giờ phát hiện ra người này có cái phương diện kia, sao có thể đối xử đặc thù với Vệ Thành Trạch như vậy?
Ánh mắt không khỏi mà nhìn vè phía Vệ Thành Trạch, cũng không biết có phải bởi vì tâm tư của hai người kia hay không, Lục Vô Tâm lúc này nhìn cái bộ dáng y sam không chỉnh kia của Vệ Thành Trạch, chung quy lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ho khan hai tiếng mà dời tầm mắt, Lục Vô Tâm nhìn về phía Bạch Linh Sa, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Hừ lạnh một tiếng với Lục Vô Tâm, Bạch Linh Sa thu hồi chiết phiến trong tay, xem như là cùng nhận thức với hắn, mà người còn lại, cũng nhịn không được bắt đầu thảo luận về thân phận của hắc y nhân mà Lâm Bách nhắc đến cùng mục đích của y. Dù sao còn hơn với những người bên cạnh, người ta càng nguyện hoài nghi một đối tượng không biết rõ.
"Tuy rằng thân phận của Hắc y nhân cùng mục đích của y quả thực đáng để suy nghĩ, nhưng....." Một nam tử đứng ở góc sáng sủa, vẫn không nói gì bỗng nhiên mở miệng, "Các ngươi có thể ra ngoài chậm rãi nói có được không?" Trêи mặt hắn mang theo tươi cười ôn hòa, cũng không biết tại sao, lại làm cho người ta có một loại cảm giác uy hϊế͙p͙ cổ quái. (Ly: Có ai thấy bạn này có tính cách thực giống công quân không QAQ)
Trong phòng im lặng trong chớp mắt, một đám người ngươi xem xem ta ta xem ngươi, trong một khoảng thời gian ngắn lại không biết nên làm ra cái phản ứng gì. Cuối cùng vẫn là Lục Vô Tâm đánh vỡ phân trầm mặc này, hắn cười hì hì đem người đuổi ra bên ngoài: "Đúng vậy đúng vậy, tất cả mọi người đi ra ngoài đi, không cần quấy rầy Ôn thần y thay Vệ minh chủ chẩn trị!"
Lục Vô Tâm bên trong nhóm người, rốt cuộc vẫn là có chút uy vọng, bởi vậy sau khi hắn mở miệng, mọi người do dự chốc lát, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng mà ngay tại lúc hắn xoay người chuẩn bị tranh công, lại bị nắm cổ áo ném ra ngoài: "Ngươi cũng giống thế!"
Nhìn thấy cánh cửa "Ba" một tiếng khép lại, thiếu chút nữa đụng vào mũi mình, Lục Vô Tâm có chút ngượng ngùng mà sờ mũi, sau khi cùng những người ngoài cửa cúi chào, liền xoay người rời đi.
Hắn tuy cũng thực để ý đến trạng huống của Vệ Thành Trạch, nhưng so với chuyện canh giữ ngoài cửa không hề ý nghĩa, chờ két quả bên trong, thì hắn còn có chuyện khác cần làm. Huống chi, hắn tin vào năng lực của người trong phòng kia.
Không có đám người kia la hét ầm ĩ, trong phòng nhất thời liền trở nên tĩnh lặng. Ôn Phù Sinh thở ra một hơi, thu lại tươi cười trêи mặt, đi đến ngồi xuống bên giường.
"Ta cảm thấy, nếu thêm một người nữa, ta sẽ nhịn không được mà nhảy dựng lên." Cảm nhận được Ôn Phù Sinh chỉnh lại vạt áo cho mình, vén lại chăn, Vệ Thành Trạch nhịn không được phun tào một câu với 5438.
Hắn thật đúng là không ngờ, cái đám người vì hắn mà đến kia, sẽ ném nhân vật chính sang một bên mà hướng về phía mình.
Cũng may thân thể lần này của hắn không ốm yếu như lần trước, nếu không thì chỉ chút thời gian như vậy, đều đã đủ cho hắn bệnh thêm vài lần.
Đối với điểm này, 5438 hiển nhiên cũng thực không có gì để nói, nó rất muốn biết não của cái đám người kia rốt cuộc là cái cấu tạo gì, mới có thể làm ra cái chuyện như vậy. Bất quá chuyện nó càng muốn biết, là -- Vệ Thành Trạch rốt cuộc là làm như thế nào a?
Rõ ràng nó từ đầu tới đuôi cũng không rời Vệ Thành Trạch chút nào, nhưng nó lại giống như xem phim mà bỏ qua liền mười tập, hoàn toàn không biết Vệ Thành Trạch làm sao có thể vãn hồi được cái thế cục này.
...... Rõ ràng Vệ Thành Trạch nửa tháng này, cái gì cũng không có làm a có được không?!
Nhưng nếu muốn nói là trùng hợp, 5438 liền càng thêm không tin. Cái dạng trùng hợp nào mới có thể tạo thành cái dạng này a?! Cũng không phải là cái loại tiểu thuyết não tàn vì đem nam nữ chủ mạnh mẽ kéo vào bên nhau mà làm bậy!
Bất quá nhìn bộ dạng vì dược tính mà có chút hỗ loại của Vệ Thành Trạch, 5438 rối rắm xong, vẫn là không mở miệng hỏi. Kỳ thật nó cũng không rõ vì sao Vệ Thành Trạch vào lúc này còn vẫn còn chịu đựng mà không ngất đi, phải biết rằng thứ hắn vừa mới ăn, chính là độc dược hàng thật giá thật, tuy rằng bởi vì che lại huyệt đạo đúng lúc, dược tính cũng không thể lan ra, nhưng mà cũng không phải là chuyện người bình thường có thể chịu đựng được, cho dù hắn lúc ấy liền ngất đi thì cũng không có gì kỳ quái -- không, phải nói, như vậy mới là tình huống bình thường. 5438 thậm chí cũng không biết làm sao Vệ Thành Trạch có thế kiên trì tỉnh táo như vậy.
...... Cho nên, nó rốt cuộc vì sao lại phải làm ra cái loại hành vi tự mình hại mình như thế này a?!
Vừa lo lắng lại đau lòng, 5438 quả thực đều muốn trực tiếp đánh cho Vệ Thành Trạch một gậy, để hắn không cần tiếp tục thừa nhận sự thống khổ này.
Nó thiệt tình không biết là Vệ Thành Trạch có tất yếu phải làm đến cái loại trình độ này hay không.
"Hệ thống, " không biết có phải nhìn ra ý nghĩ của 5438 hay không, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng nói, "Đây là lựa chọn của ta."
Dù là thống khổ thế nào, đáng giá tới đâu, cũng không có liên quan đến người khác.
5438 nghe vậy sửng sốt một hồi lúc thực lâu, mới có chút rầu rĩ mà lên tiếng: "Ân."
Nói đến cùng, ngay từ đầu, chính là một mình nó tình nguyện mà ở một bên lo lắng cho đối phương mà thôi, mà Vệ Thành Trạch này -- căn bản là không cần cái thứ ấy.
Tâm tình không hiểu sao lại chùng xuống, 5438 bỗng nhiên có chút muốn khóc, cũng không biết đến tột cùng là vì Vệ Thành Trạch, hay vẫn là vì chính nó.
Hai người đều không mở lại miệng nói chuyện, cảm giác buồn ngủ lúc trước bị mạnh mẽ đè xuống lại trào lên, Vệ Thành Trạch mơ mơ màng màng, liền ngủ. Đợi cho đến khi hắn lại tỉnh, sắc trời ngoài phòng đã muốn tối đen, lư hương trêи bàn đang tỏa ra từng làn khói nhẹ lượn lờ. Một nam tử một thân thanh y đang ngồi bên cạnh bàn, cúi đầu nghiền ngẫm gì đó, sau khi nhận thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vệ Thành Trạch: "Ngươi tỉnh?"
Vệ Thành Trạch chống thân mình ngồi dậy, lông mi hơi nhướng lên, trong mắt tựa hồ mang theo chút nghi hoặc: "Ngươi là......?"
"Lại nói tiếp, Vệ minh chủ cùng ta vẫn chưa từng gặp mặt." Nói xong, Ôn Phù Sinh cười cười, đứng dậy chắp tay với Vệ Thành Trạch, "Đệ tử thần y cốc đời thứ năm, Ôn Phù Sinh."
Vệ Thành Trạch nghe vậy ngẩn người, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ta đã sớm không còn là võ lâm minh chủ." Lời nói ra, lại không có chút can hệ nào đến lời nói lúc trước.
"Chuyện này cũng không phải là chuyện ngươi ta có thể quyết định được." Ôn Phù Sinh cười cười, không nói thêm gì. Hắn đi đến bên giường Vệ Thành Trạch ngồi xuống, đưa tay khoát lên trêи cổ tay Vệ Thành Trạch, một hồi lâu sau mới buông ra: "Đơn giản là do phát hiện đúng lúc, dược tính không thể khuếch tán, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày, sẽ không còn gì đáng ngại."
Nghe được lời của Ôn Phù Sinh, Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát, mới mở miệng nói lời cảm tạ: "Đa tạ."
"Không cần, bất quá là chuyện ta phải làm." Ôn Phù Sinh nói, hắn dừng lại một chút, đột nhiên mở miệng, "Độc dược kia, là chính ngươi tự mình ăn đi?"
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc trong mắt Vệ Thành Trạch, Ôn Phù Sinh thở dài: "Ta thấy trêи đầu ngón tay của ngươi có lưu lại bột phấn." Hơn nữa có người cả ngày ở bên cạnh bảo vệ, nếu ngoại nhân muốn hạ độc Vệ Thành Trạch, thì hẳn sẽ không phải chuyện dễ dàng như vậy.
"--tại sao?" Nhìn bộ dáng trầm mặc của Vệ Thành Trạch, mày Ôn Phù Sinh không khỏi mà nhíu lại, "Ngươi cũng biết, dưới ánh mắt của một số người, hành vi này của ngươi, Trêи thực tế chính là sợ tội tự sát?"
Tuy rằng chuyện ma giáo đã điều tra xong, nhưng vẫn còn có những người như vậy, không muốn tin Vệ Thành Trạch trong sạch, đem tất cả mọi chuyện đều quy là âm mưu của hắn.
Môi Vệ Thành Trạch giật giật, không nói gì.
"Hiện giờ sự thực cũng đã rõ ràng, " nhìn đến bộ dáng của Vệ Thành Trạch, thanh âm của Ôn Phù Sinh không khỏi mà nhu hòa xuống, "Hiểu lầm lúc trước cũng đã cởi bỏ, ngươi chỉ cần......" "Ý nguyện trong lòng đã hoàn thành, " Vệ Thành Trạch đột nhiên lên tiếng đánh gảy lời Ôn Phù Sinh nói, "Cuộc đời này đã chẳng còn có gì tiếc nuối."
Bị lời Vệ Thành Trạch thình lình nói ra làm ngẩn cả người, Ôn Phù Sinh sau một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của hắn: "Ngươi......"
"Ta cầu nửa tháng này, vốn đã không phải để chứng minh trong sạch của ta." Vệ Thành Trạch dừng lại một chút, "Ta bất quá chỉ là hy vọng trước khi chết, có thể nhìn thấy những người đó chết đi mà thôi."
"Ngay từ đầu, hết thảy mọi chuyện ta làm, chẳng qua là vì báo thù, chẳng có quan hệ gì đến cái thứ chính nghĩa kia cả." Nói xong, Vệ Thành Trạch buông mi mắt xuống, bên môi nổi lên một mạt tươi cười nhạt nhẽo, "Nếu tâm nguyện đã đạt thành, ta tất nhiên là nên đi gặp Lan muội."
Mục Thủy Lan, thê tử của Vệ Thành Trạch, nghe người nói thân mang bệnh nặng, không thể chữa trị được mà bỏ mình. Nhưng nghe lời hiện tại của Vệ Thành Trạch, hiển nhiên sự tình cũng không phải là như thế.
"Nếu thật sự là như vậy, " thở dài, Ôn Phù Sinh mở miệng nói, "Ngươi sao không lợi dụng vị trí minh chủ của mình, sai người khác thay ngươi đi chịu chết." Mà không cần tiêu tốn nhiều năm thời gian như vậy, âm thầm mà bày ra cái cục diện như vậy, đem ảnh hưởng của chuyện này đối với võ lâm Trung Nguyên giảm đến mức thấp nhất.
Người này thực khẩu thị tâm phi, ngay cả lấy cớ cũng tìm không tốt. (Ly: haha, Vệ đại đại... Khẩu thị tâm phi)
Chẳng qua, cảm tình của hắn đối với vị vong thê kia, một chút cũng không giả dối.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Ôn Phù Sinh đột nhiên hỏi một câu hỏi không có chút quan hệ nào với lời vấn đề tán ngẫu của hai người: "Lúc đó, ngươi đã tỉnh rồi đi?"
"...... Khi nào thì?" Bị câu hỏi không đầu không đuôi của Ôn Phù Sinh làm cho có chút sững sờ, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút nghi hoặc.
"Lúc Lâm công tử nói rằng mang lòng ái mộ với ngươi." Mà câu tiếp theo của Ôn Phù Sinh, lại khiến cho thân mình Vệ Thành Trạch trở nên cứng ngắc. Nhìn thấy bộ dáng của Vệ Thành Trạch, trong mắt Ôn Phù Sinh xẹt qua một tia hiểu rõ: "Bất quá kia quả thật không phải là thời gian thích hợp để tỉnh lại." Trong giọng nói của hắn mang theo một chút chế nhạo, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hiện lên một tia xấu hổ.
Y thuật của Ôn Phù Sinh thực sự rất cao minh, tất nhiên có thể thông qua việc bắt mạch mà phán đoán ra tình trạng của người ta, tình huống lúc đó của Vệ Thành Trạch, hắn đương nhiên là hiểu rõ. Bất quá hắn cũng không hoài nghi tỉnh ngay từ đầu, nếu thật sự như thế, Vệ Thành Trạch sao có thể để mặc hắc y nhân và lâm bách, muốn làm gì với hắn thì làm?
Nghĩ đến đây, Ôn Phù Sinh nhịn không được mở miệng hỏi: "Vệ minh chủ thấy thế nào?"
"Thấy cái gì thế nào?" Ánh mắt Vệ Thành Trạch có chút mơ hồ, hiển nhiên là không muốn tiếp tục cái đề tài này.
"Đương nhiên là tâm ý của Lâm công tử đối với ngươi." Ôn Phù Sinh không hề có chút ý định buông tha cho Vệ Thành Trạch, hắn cong khóe môi, trong mắt hiện ra một chút hứng thú, "Nga, đúng rồi, còn có Bạch công tử -- bởi vì hành động của Lâm công tử mà thực tức giận, nói vậy Vệ minh chủ hẵn sẽ không thể không rõ ý tứ của y đi?" (Ly: Haha mị bỏ cuộc. Quá nhiều người nghi là công quân r.)
Vệ Thành Trạch:......
"Hay là......" Ôn Phù Sinh bỗng nhiên cúi sát vào Vệ Thành Trạch, đôi mắt hơi nheo lại, thanh âm cũng bị tận lực đè thấp, "Tâm tư của ta?"
Hoàn toàn không có dự đoán được Ôn Phù Sinh sẽ nói như vậy, ánh mắt của Vệ Thành Trạch không khỏi mà hiện lên một tia mờ mịt, so với bộ dáng cố gắng trấn định của hắn hiện tại, thoạt nhìn có vẻ phá lệ đáng yêu. Không tự chủ được, trong lòng Ôn Phù Sinh lại sinh ra một chút tâm tư đùa giỡn.
Nhẹ nhàng mà thổi gió bên tai Vệ Thành Trạch, Ôn Phù Sinh rướn người về phía trước, mỉm cười khẽ nói: "Cả ngày hôm nay, trong phòng này đều chỉ có hai người chúng ta, ngươi đoán, ta đã làm gì ngươi rồi?"
Cả người Vệ Thành Trạch đều dán lên trêи tường, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cả người cứng ngắc, để mặc hơi thở ấm áp của Ôn Phù Sinh phun bên tai mình. Màu đỏ ửng từ bên tai từng chút mà lan ra, hắn mấy lần há mồm, lại không thể phát ra một chút thanh âm nào.
Híp mắt nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Ôn Phù Sinh đột nhiên ngồi ngay ngắn, thần sắc mờ ám trêи mặt cũng nháy mắt biến mất: "Lừa ngươi đấy." (Ly: Lừa với lửa là sẽ bị lửa đốt đấy Ôn ca. Nghịch ngu là k thể sống:))))
Vệ Thành Trạch:......
"Dược ta đã cho người đi sắc rồi, tí nữa sẽ có người mang dược đã sắc đến, bất quá trước đó, ngươi tốt nhất nên ăn chút gì đó." Nói tới đây, Ôn Phù Sinh dừng một chút, nhìn Vệ Thành Trạch, "Có gì muốn ăn không?"
"...... Không cần." Nhìn chằm chằm Ôn Phù Sinh một lúc lâu, Vệ Thành Trạch mới nghẹn ra một câu như vậy. Khuôn mặt luôn có vẻ phá lệ lãnh đạm, còn ẩn ẩn mang theo một chút nghẹn khuất.
Ôn Phù Sinh tất nhiên không có khả năng để lộ chuyện này, trong mắt hắn bỗng xẹt qua ý cười, tiện đà giống như là không phát hiện gì, sau khi lên tiếng rời đi, bước chân lại có chút dồn dập.
- - Làm sao bây giờ? Lúc đối mặt với Vệ Thành Trạch, hắn còn muốn trực tiếp hôn lên cặp môi kia.
Quả thực...... Giống như là bị trúng độc.
Nhìn cửa phòng bị khép lại, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu: "Hệ thống?"
5438:...... Cái thuộc tính đào hoa này...... Quả thực có độc......(Ly: Con đường lam nhan họa thủy đã mở, thỉnh Vệ đại đại mau vào:)))))))))
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: # ngày nào đó, khi kí chủ bước trêи con đường lam nhan họa thủy#