Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 9



Nghe được tiếng bước chân đang đi xa, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng thở dài, khép cửa phòng xoay người lại, nhìn thấy một người đang thản nhiên mà ngồi cạnh bàn uống trà: "Ta hiện tại mới biết, nguyên lai Cực phong lại là nơi dễ trà trộn đến như vậy?"

"Chỉ cần muốn thì luôn có biện pháp để làm." Phó An Diệp nhíu mày, vừa nhìn Vệ Thành Trạch đang đi tới. Đưa tay lấy chén trà trước mặt Phó An Diệp, nhấp một ngụm ngay nơi y vừa uống qua, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu nhìn y: "Ngươi tại sao lại đến đây?"

"Ngươi nói thử xem" Ánh mắt đảo qua chén trà bị Vệ Thành Trạch thả lại chỗ cũ, dừng lại ở khoé môi đang hơi nhếch của Vệ Thành Trạch, mắt Phó An Diệp hơi chọn lên, mang theo chút mập mờ không rõ. "Hứng thú của ta với ngươi, quả thực rất lớn."

"Lớn đến mức khiến ngươi cố ý châm ngòi Vệ Tử An?" Vệ Thành Trạch đem ghế bên cạnh ngồi xuống, lộ vẻ biếng nhác mà tựa lưng vào ghế, không chút để ý mà hỏi.

Nếu không có ai châm ngòi, lấy thái độ lúc trước của Vệ Tử An, dù có là người nổi tiếng ở Cực phong, đối phương cũng sẽ không qua đây đặt quan hệ, cũng tuyệt đối không thể bày ra bộ dạng căm thù kia, làm cho người ta ghét cay ghét đắng.

"A......" Nghe được lời Vệ Thành Trạch, Phó An Diệp nhịn không được cười khẽ một tiếng, chiết phiến bằng ngọc để trêи môi, giống như đang nói chuyện gì thực tư mật mà đem âm thanh hạ thấp như đang nói thầm, mang theo vài phần dụ người, "Ở trong cảm nhận của hắn, ngươi vốn đã chẳng phải là người có thể đặt tín nhiệm vào, không phải sao?"

"Cho nên?" Vệ Thành Trạch chọn mi.

"Ta bất quá chỉ là thoáng chỉ điểm vài câu" Phó An Diệp nheo hai mắt lại, như một con hồ ly đa mưu túc trí, "Ta chẳng phải vẫn còn nhớ định ước của chúng ta lúc đó đây sao."

"Thế thì thật đúng là vinh hạnh." Vệ Thành Trạch liếc mắt nhìn y, trong giọng nói có chút châm chọc.

Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, Phó An Diệp bỗng nhiên thở dài, dùng ngữ khí tiếc nuối: "Ta quả nhiên nhìn không thấu ngươi." Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt y rõ ràng đang tràn đầy hứng thú.

Với một người đứng trêи vạn người mà nói, thứ có thể khiến cho y hứng thú, thực sự ít đến đáng thương, Phó An Diệp đã rất nhiều năm không hưng phấn như vậy, giống như máu cả người đều đang sôi trào vậy.

"Mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì? Vệ Tử An đối với ngươi mà nói, đến tột cùng có chỗ nào đặc thù?" Y nhìn Vệ Thành Trạch, giống như muốn đem bí mật đối phương che giấu nhất nhất vạch trần, rõ ràng ngay trước mắt mình.

Vệ Thành Trạch cũng chẳng quan tâm Vệ Tử An.

Nếu ngay từ đầu chẳng qua chỉ là trực giác của Phó An Diệp, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Vệ Thành Trạch kia, y liền tin điều này là thật. Mưu đồ của người này, tuyệt đối không phải là Vệ Tử An.

Ý nghĩ của Phó An Diệp, Vệ Thành Trạch tự nhiên đã nhìn ra được. Bởi vì có hệ thống, hiểu biết của Vệ Thành Trạch đối với Phó An Diệp đã gần bằng với Vệ Tử An. Cả đời người này, tổng kết lại kỳ thật chính là một người thích đùa giỡn, cuối cùng còn đem chính mình đùa chết. Y đem Vệ Tử An trở thành trò tiêu khiển giết thời gian nhưng cuối cùng, lại bị đối phương ngạnh sinh sinh mà chơi chết.

"Ta đột nhiên lại sinh lòng đồng tình với y thì phải làm sao bây giờ......" Nghe xong đánh giá của Vệ Thành Trạch, 5438 hợp thời mà phun tào một câu. Đương nhiên, nó càng đồng tình chính là hiện tại người đã bị ký chủ của nó coi trọng.

Ngẫm lại chút, nhìn Vệ Tử An lúc trước bị Vệ Thành Trạch đùa đến quay vòng vòng, lại nhìn người rõ ràng đã khiến Vệ Thành Trạch sinh ra hứng thú Phó An Diệp, 5438 nhịn không được thắp cho Phó An Diệp một ngọn nến ở trong lòng, sau đó...... Tiếp tục vui vẻ mà xem diễn.



5438: Chung qua lại cảm thấy rất có ý tứ a 0v0

Không để ý đến lời nói của 5438, Vệ Thành Trạch nhìn chằm chằm Phó An Diệp chốc lát, bỗng nhiên chậm rãi tươi cười. Hắn khẽ cong hai mắt, ngữ khí mềm nhẹ: "Đối với ta mà nói, tồn tại của Vệ Tử An, thật sự vô cùng đặc biệt." Lời nói lại mang theo kiên định không thể bỏ qua.

Có lẽ là không nghĩ Vệ Thành Trạch lại nói như vậy, Phó An Diệp rõ ràng sửng sốt một chút, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Y hơi hơi nheo hai mắt lại, tinh tế mà quan sát biểu tình Vệ Thành Trạch, nhưng lại chỉ thấy ôn nhu thuần thuý. Không biết tại sao, Phó An Diệp đột nhiên cảm thấy có chút phiền táo. Y trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Ngươi thật sự là Vệ Thành Trạch?"

Nghe thấy câu hỏi này, Vệ Thành Trạch không nhịn xuống, lập tức bật cười: "Ai biết được."

"Ngươi......" Phó An Diệp tựa hồ còn muốn nói gì đó, lại bị Vệ Thành Trạch đánh gảy: "Nếu không có việc gì, ta sẽ không nói."

Phó An Diệp ngừng lại, híp mắt nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch, Vệ Thành Trạch cũng bình tĩnh đối diện với y. Đột nhiên, Phó An Diệp lấy chiết phiến nhẹ nhàng đập trêи trán một cái, tươi cười đứng dậy: "Như vậy, ta không quấy rầy cậu nữa."

Nhìn Phó An Diệp chậm rãi rời đi, Vệ Thành Trạch một chút cũng không có ý tứ đứng dậy đưa tiễn, nghe tiếng bước chân đang xa dần, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay lên, cửa phòng nhẹ nhàng mà khép lại. Cúi đầu đưa mắt nhìn tay mình, ánh mắt Vệ Thành Trạch lộ ra thần sắc hứng thú, chỉ tiếc năng lực này không thể đem đến thế giới khác.

"Kí chủ, " đang khống chế cho chén trà chạy loạn trêи bàn, ngịch đến bất diệc nhạc hồ, 5438 nhịn không được mở miệng, "Ngươi không phải coi trọng Phó An Diệp sao, như thế nào còn trước mặt y bày tỏ với người khác?"

Tuy rằng Vệ Thành Trạch không nói rõ, nhưng ý tứ bên ngoài, cũng đã thập phần rõ ràng, chỉ cần là người hơi có đầu óc thì đều sẽ nghĩ tới phương diện kia, Phó An Diệp đương nhiên không thể không phát hiện được.

"Rất khó lý giải à?" Tâm tình Vệ Thành Trạch hiện tại hiển nhiên là rất tốt, "Đối với loại người như y mà nói, đồ được đưa tận tay, vĩnh viễn đều kém với thứ chính mình tự tay cướp đoạt tới."

"Mà thứ đã đoạt được, vĩnh viễn không bằng thứ mãi mãi mất đi." Hạ mắt nhìn chén trà trước mặt, Vệ Thành Trạch mím môi cười, "Hơn nữa......" Thứ này, chính là một phần kế hoạch a."

...... Cho nên, ngươi kỳ thật chính là muốn đùa? Đúng không?!

Đột nhiên ý thức được "Coi trọng" trong lời của Vệ Thành Trạch khác hẳn với lý giải của nó, 5438 cảm thấy thật mệt tâm. Nó cảm thấy, từ lúc buộc định với Vệ Thành Trạch đến giờ, chỉ số thông minh của nó đều bị cưỡng chế xuống đến tám mươi.

...... Lại nói tiếp, chỉ số thông minh lúc đầu của nó liệu có phải là tám mươi không? Hẳn là có...... Đi?

Bị đả kϊƈɦ đến mức bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình 5438 lâm vào rối rắm thật sâu, ngay lúc nó chuẩn bị trốn qua một bên tự hỏi vấn đề thâm ảo này, đột nhiên giật mình, phát ra một tiếng hoảng hốt.

"Làm sao vậy?" Khóe mắt hơi nhướng một cái, Vệ Thành Trạch bất động thanh sắc mà dùng ý thức hỏi 5438.



"Có người theo dõi ngươi!" 5438 tạm dừng chốc lát mới trả lời, "Là Tần Tử Tấn!"

" Vì Liễu Như Ngọc đem chuyện của ta nói cho hắn đi." Vệ Thành Trạch đối với chuyện này cũng chẳng có gì ngoài ý muốn, tiếp tục khống chế chén trà kia vượt chướng ngại vật, "Bất quá thái độ làm người của hắn từ trước tới nay đều vô cùng quạnh quẽ, hẳn là sẽ không tìm Vệ Tử An gây phiền toái."

"...... Tại sao đột nhiên lại cảm thấy bộ dáng của kí chủ hiện tại thực tiếc nuối a?" 5438 tỏ vẻ, nó cùng Vệ Thành Trạch không cùng sóng não a

"Phải không?" Vệ Thành Trạch vui vẻ mà nói một câu, không khống chế được độ mạnh yếu trêи tay, chén trà kia liền hung hăng đánh vào trêи tường, vỡ tung ra. Nhìn chén trà đã vỡ thành mảnh nhỏ, trong mắt hắn không khỏi mà toát ra chút ảo não.

Thu hồi thần thức của chính mình, Tần Tử Tấn mở to mắt, bên môi không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười, thần sắc từ trước đến nay luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, cũng nhu hòa thêm vài phần.

"Sư phụ, người làm sao?" Nhìn thấy bộ dáng của Tần Tử Tấn, Liễu Như Ngọc không khỏi mà có chút ngạc nhiên. Tuy rằng Tần Tử Tấn giữ bọn họ lại như đồ đệ, cũng không quạnh quẽ cùng bất cận nhân tình như suy nghĩ của ngoại nhân, nhưng hắn quả thật là rất ít cười. Liễu Như Ngọc nhớ rõ, nàng chỉ từng nhìn thấy sư phụ cười một lần, đó là ngày Đại sư huynh cùng người trong lòng hắn kết thành bạn lữ, nhưng tươi cười khi đó, lại khác hẳn với hiện tại. Thật giống như...... thấy được điều gì khiến cả trái tim đều bị hoà tan, loại cảm giác từ trong ra ngoài đều đầy ắp ôn nhu này, làm cho người ta không khỏi mà ghé mắt.

"Không có gì, " Thu liễm tươi cười nghiêng đầu đi, Tần Tử Tấn nhìn Liễu Như Ngọc đang đứng cạnh hắn, mở miệng nói, "Tiểu sư đệ của ngươi luyện tập thật sự khắc khổ."

Mặc dù vẫn chưa chính thức nhập môn, không thể đem Cực phong tâm pháp truyền thụ cho Vệ Thành Trạch, nhưng một ít công pháp nhập môn gì đó thì lại không cần câu nệ. Ngay từ đầu, hắn cũng đã đem những thứ đó dạy cho Vệ Thành Trạch.

"Kia đương nhiên a!" Nghe như thế, Liễu Như Ngọc không khỏi mà có chút tự hào, cũng không biết đến cùng là tự hào vì cái gì, "Tiểu sư đệ thực dụng công!" Nói xong, nàng nhìn Tần Tử Tấn, thần sắc có chút do dự, "Sư phụ, Vệ Tử An kia......"

Ý cười trong mắt biến mất, Tần Tử Tấn hơi chọn nhìn Liễu Như Ngọc: "Đừng đi tìm gã gây phiền toái." Nhìn thấy Liễu Như Ngọc bởi vì lời nói này mà có chút bất mãn, hắn dừng một chút, lại nói thêm câu nữa, "Nếu ngươi không muốn Thành Trạch biết được sau đó lại giận ngươi.".

Liễu Như Ngọc sửng sốt, tiếp đó có chút buồn bực mà chà chà chân: "Chẳng lẽ không thể cho gã nếm thử chút đau khổ sao?"

"Đối xử với Thành Trạch như vậy, chính là tổn thất lớn nhất của gã." Nhìn Liễu Như Ngọc, Tần Tử Tấn chậm rãi nói.

Trừng mắt, Liễu Như Ngọc hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Tần Tử Tấn, nhưng dù là vậy, nàng vẫn có chút không vui: "Vẫn cảm thấy thật tiện nghi cho gã."

Tần Tử Tấn nghe vậy trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Ta nghe nói đệ tử của Lý sư huynh Phó An Diệp đối đãi với gã có chút khác biệt?"

"A? Ân, quả thật, ta lần trước còn thấy hai người họ cùng đi với nhau đó." Liễu Như Ngọc cẩn thận trả lời, nàng có chút nghi hoặc nhìn Tần Tử Tấn, không biết hắn đột nhiên hỏi chuyện này để làm gì. Nhưng Tần Tử Tấn cũng giải thích gì cho nàng, sau khi phân phó một số chuyện khác, hắn liền phất tay để Liễu Như Ngọc rời đi.

Tận đến khi Liễu Như Ngọc trở lại phòng mình, vẫn không hiểu được rốt cuộc Tần Tử Tấn có ý tứ gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua đi lấy chứng nhận tốt nghiệp ở trường, buổi sáng chín giờ rưỡi xuất môn, buổi tối tám giờ về đến nhà, cả ngày ngồi xe, cả người đều sắp vỡ luôn rồi QAQ nhìn thấy lập tức liền biết đích tiễn bao, cùng với trong tay đích tốt nghiệp chứng, ta nhịn không được chảy xuống cảm động đích nước mắt /(ㄒoㄒ)/~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.