Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 94



"Không nếm thử à?" Nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch không hề có chút động tĩnh nào, Chu Hải Tô híp mắt thấp giọng hỏi.

Nghe được lời Chu Hải Tô, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch khẽ run lên. Hắn ngẩng đầu, cười với Chu Hải Tô một tiếng: "Cám ơn Chu tổng."

"Ăn ngon không?" Nhìn Vệ Thành Trạch vô cùng nghe mà ăn thịt cá mình gỡ xương cho, trong mắt Chu Hải Tô hiện lên thần sắc vừa lòng. Không đợi Vệ Thành Trạch mở miệng trả lời, y bỗng vươn tay dùng bụng ngón tay lau đi nước sốt dính trêи khóa miệng hắn. Động tác vô cùng tự nhiên kia làm hai người đối diện không khỏi sửng sốt.

Vệ Thành Trạch không kiềm được có chút cứng ngắc nghiêng đầu, trầm mặc tránh né hành động của Chu Hải Tô.

Đụng phải một cái đinh mềm, Chu Hải Tô cũng không để ý gì, chỉ thu tay lại, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ nước sốt dính lại trêи bụng ngón tay. Ánh mắt dừng trêи người Vệ Thành Trạch lại mang theo tính xâm lược không thể che dấu nổi.

Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Hải Tô, lưng Vệ Thành Trạch cứng đờ. Đầu ngón tay nắm đũa vì dùng quá nhiều sức mà trắng bệch lại.

Ánh mắt dừng lại chốc lát trêи đầu ngón tay xanh trắng của Vệ Thành Trạch, ánh mắt Vệ Quyết Minh đột nhiên cứng lại, gắt gao nhìn cái nhẫn trêи ngón giữa tay trái hắn.

—— rõ ràng khi thấy Vệ Thành Trạch lần trước, trêи tay hắn không có thứ này. Nếu không hắn không thể không phát hiện được.

Bởi vì quá khϊế͙p͙ sợ, Vệ Quyết Minh thậm chí quên che dấu tầm mắt của mình, cứ như vậy nhìn chằm chằm cái nhẫn trêи tay Vệ Thành Trạch không rời.

Dù cái nhẫn này không được mang trêи ngón áp út của Vệ Thành Trạch. Nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó lại không kém là bao.

Nhận ra tầm mắt của Vệ Quyết Minh, thần sắc không được tự nhiên trong mắt Vệ Thành Trạch nhất thời càng thêm rõ ràng. Tay trái cũng không tự giác mà nắm chặt lại.

Nhưng ngay lúc Vệ Thành Trạch định lẩn tránh ánh mắt quá phận kia của Vệ Quyết Minh, Chu Hải Tô lại bỗng vươn tay, nắm lấy tay trái của hắn, đưa bên miệng hôn nhẹ một cái: "Nhẫn, thích không?"

Nhìn hai người đối diện lộ ra thần sắc không thể tin nổi, sắc mặt Vệ Thành Trạch liền tái hơn vài phần. Môi hắn run rẩy nhưng cuối cùng lại không phát ra chút tiếng động nào. Hắn như muốn rút tay mình ra khỏi tay Chu Hải Tô, nhưng đối phương cũng không cho hắn cơ hội này.Dùng sức kéo Vệ Thành Trạch vào ngực mình, Chu Hải Tô ngẩng đầu, nhìn về phía hai người đang lộ ra biểu tình khϊế͙p͙ sợ đối diện, cười mở miệng: "Giới thiệu một chút, đây bạn trai của tôi."

"Dù bây giờ không phải, nhưng sau này chắc chắn phải."

Ngữ khí không chút nghi ngờ của Chu Hải Tô làm mắt Vệ Thành Trạch lướt nhanh qua một tia khuất nhục. Nhưng hắn lại không dám phản bác lấy một câu.

Nghiêng đầu tránh tầm mắt hai người đối diện, Vệ Thành Trạch mím chặt môi, dùng hết sức duy trì biểu tình bình tĩnh, như đang cố giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, Vệ Quyết Minh bỗng nghĩ tới những nhàn thoại mà mình tình cờ nghe được kia.

"Nhưng mà, Vệ tổng thoạt nhìn......"

"Sao?"

"...... Không có gì, có lẽ tôi nhìn lầm thôi......"

"Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Đừng có nói một nửa thế!" Hiển nhiên có người rất bất mãn với hành vi treo khẩu vị người ta của người này, lời này vừa ra khỏi miệng lập tức liền có không ít người hùa theo. Người vừa nói chuyện dưới sự thúc giục của mọi người, do dự một lúc lâu mới nói câu tiếp theo ra.

"Tôi chỉ là thấy hình như, cũng có thể là tôi nhìn nhầm —— tôi nghĩ hẳn là tôi nhìn lầm." Sau khi cường điệu điểm này vài lần, người nọ mới nói hết câu dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.

"Vệ tổng thoạt nhìn...... cũng không quá nguyện ý."

"Cảm giác...... cứ như đang bị ép buộc ấy."

Nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng liền bị những người khác cười nhạo.

"Sao thế được chứ? Kia chính là Vệ tổng!"

"Chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi!"

"Đúng đó đúng đó, Vệ tổng sao có thể bị người ta ép buộc được chứ......"

"Cho nên tôi mới nói, tôi nghĩ hẳn là tôi nhìn lầm thôi......" Sau khi nghe những lời này, người vừa nói nhất thời nhịn không được than thở một câu, sau đó rất nhanh liền dời chủ đề qua một câu chuyện khác.

Đúng vậy, sao có thể chứ? Vệ Thành Trạch sao có thể cam tâm tình nguyện mà để người khác ép mình làm những chuyện mình không muốn?

—— nhưng nếu người này có thân phận còn cao hơn Vệ Thành Trạch, có năng lực còn mạnh hơn Vệ Thành Trạch thì sao?

Giờ đây, chỉ cần suy nghĩ một chút, Vệ Quyết Minh cũng đã có thể nghĩ được không ít lý do Chu Hải Tô có thể dùng để uy hϊế͙p͙ Vệ Thành Trạch.

Như là công ty, như là danh dự.

Vệ Thành Trạch quá để tâm đến những thứ này, nên lúc trước mới có thể trăm phương nghìn kế muốn chia rẽ hắn và Bạch Cập. Nên mới giống như bây giờ, ngoan ngoãn bị Chu Hải Tô bày bố.

Nhìn Vệ Thành Trạch đang cố bảo trì bộ dạng bình tĩnh, không biết tại sao Vệ Quyết Minh lại thấy tim mình đau quặn lên từng đợt.

Rõ ràng nếu chuyện này xảy ra trước đó, hắn chắc chắn sẽ chỉ vui vẻ vỗ tay vài cái mà thôi —— không phải sao?

Vệ Quyết Minh bỗng nhớ tới cảnh trong mơ xảy ra hai ngày trước, thiếu niên nắm tay hắn, như đang làm nũng mà đung đưa qua lại. Rõ ràng không rõ gương mặt, tính cách cũng khác hoàn toàn với người trong ký ức hắn, nhưng hắn lại không hiểu sao mà cảm thấy người đó chính là Vệ Thành Trạch.

Đó là bộ dáng Vệ Thành Trạch vốn nên có.

Mà không phải như bây giờ, cả ngày đều lạnh như tiền, như đang có mối thù không đội trời chung với hắn vậy, chỉ biết tính kế lẫn nhau.



Vệ Thành Trạch rõ ràng càng nên, rõ ràng càng nên —— nên thế nào?

Vệ Quyết Minh bỗng ngây ngẩn cả người, trong đầu có chút hỗn loạn. Thậm chí hắn giờ cũng không rõ mình đang nghĩ cái gì.

Trêи chân bỗng truyền đến một cơn đau bén nhọn, Vệ Quyết Minh đột ngột phục hồi lại tinh thần. Có chút hoảng hốt quay đầu lại, nhìn về phía Trầm Phi Dương đang ngồi bên người, thần sắc vẫn mang theo chút hoảng hốt.

Nhìn bộ dáng của Vệ Quyết Minh, trong lòng Trầm Phi Dương nhất thời liền sinh ra chút không ổn—— trêи thực tế, cảm giác như vậy đã có từ lúc hắn nghe được Vệ Quyết Minh cưỡng hôn Vệ Thành Trạch trong thang máy. Chẳng qua lý do Vệ Quyết Minh đưa ra khi đó, miễn cưỡng còn có thể cho qua. Nhưng hành động gỡ xương cá vừa rồi Vệ Quyết Minh làm cho Vệ Thành Trạch, dù nói thế nào cũng không phải là tình huống bình thường.

Hơn nữa dựa theo phản ứng vừa rồi của Vệ Quyết Minh, hình như chính hắn cũng không ý thức được, chỉ phản xạ có điều kiện mà làm chuyện kia.

Chẳng lẽ Vệ Quyết Minh cũng......?

Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Vệ Quyết Minh, trong lòng Trầm Phi Dương ẩn ẩn sinh ra chút phán đoán.

Nếu Vệ Thành Trạch và hắn đều có được ký ức của đời trước, tại sao Vệ Quyết Minh lại không thể?

Lại nói tiếp, chuyện Vệ Quyết Minh nhất kiến chung tình với Bạch Cập lúc trước dưới cái nhìn của Trầm Phi Dương cũng đã đủ kỳ quái. Trong lòng hắn rất rõ ràng, Vệ Quyết Minh chắc chắn không phải là kiểu người không tin chuyện vừa gặp đã thương nhất.

Nhưng nếu Vệ Quyết Minh có ký ức đời trước mà sinh ra cảm giác khác thường khi lần đầu tiên nhìn Bạch Cập, sau đó liền lầm tưởng cảm giác kia là thích thì sao? Dù sao thì nói thế nào đi nữa, đời trước hai người kia coi như cũng đã ở cùng một chỗ. Tuy lý do bọn họ cùng một chỗ trong mắt Trầm Phi Dương lại tức cười đến không tả được.

Đôi khi Trầm Phi Dương thậm chí còn cảm thấy nếu khi đó Vệ Quyết Minh không ở cùng một chỗ với Bạch Cập thì sẽ không có tất cả những chuyện phía sau —— ba người kia, cũng sẽ không rơi vào cái kết thảm thiết đến vậy.

Nói vậy Vệ Thành Trạch có lẽ cũng nghĩ giống hắn nên lúc trước mới muốn chia rẽ hai người kia đi? Chẳng qua, ngoài ý liệu của Vệ Thành Trạch, hai người kia hình như thực sự đã nảy sinh cảm tình với nhau.

Mà Vệ Thành Trạch cũng đã phát hiện ra chuyện này, nên mới đột ngột dừng lại tất cả những hành động lúc.

Nghĩ đến lúc trước, mình nhận được điện thoại của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương nhịn không được muốn thở ra một hơi thật dài.

Vệ Thành Trạch, luôn đặt người khác lên trước bản thân mình, lúc nào cũng lo lắng cho những người khác. Trái lại thường xuyên xem nhẹ bản thân —— Dù là đời này hay đời trước.

Vậy nên sau cùng, người chịu thương nhiều nhất cũng chỉ có thể là Vệ Thành Trạch.

Ngực đột nhiên truyền đến đau đớn bén nhọn, trong mắt Trầm Phi Dương hiện ra chút khổ sở.

Híp mắt nhìn chằm chằm hai người đối diện chốc lát, Chu Hải Tô bỗng cúi đầu, giống như tuyên cáo chủ quyền mà hôn xuống môi Vệ Thành Trạch một cái.

Đầu ngón tay Vệ Thành Trạch khẽ run lên, không cự tuyệt —— không dám cự tuyệt.

Giống như cảm thấy rất vừa lòng với hành động thuận theo của Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô nhịn không được hôn nhẹ lên môi hắn hai cái, cố ý cọ qua vết rách trêи môi do bị y trừng phạt mà cắn ra. Nghe tiếng hút khí vì đau của Vệ Thành Trạch, mắt Chu Hải Tô càng trầm xuống, như muốn nuốt luôn người trong lòng vào bụng.

Bất quá y cũng hiểu tính cách của Vệ Thành Trạch, không thật sự làm chuyện gì quá phận. Nếu không người ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo chình là y.

Nặng nề cắn một cái trêи môi Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô mới có chút ɖu͙ƈ cầu bất mãn buông Vệ Thành Trạch ra.

Vệ Thành Trạch ngồi ngay ngắn lại, đưa tay sửa lại cái áo vì hành động vừa rồi của Chu Hải Tô mà có chút nhăn lại, biểu tình trêи mặt không có bao nhiêu thay đổi —— Thậm chí còn lãnh đạm hơn lúc nãy. Nhưng đôi môi ướt át sưng đỏ của hắn lại khiến hắn nhìn phá lệ mê người.Nhịn không được ɭϊếʍ môi trêи, Chu Hải Tô hận không thể trực tiếp đè Vệ Thành Trạch ra làm ngay chỗ này.

May y còn nhớ dụng ý mình mời khách hôm nay, giờ mới thu mắt lại, quay đầu nhìn về phía hai người đối diện: "Sao lại thất thần hết thế này? Không thích đồ ăn ở đây sao?" Vẻ mặt và ngữ khí của y đều vô cùng tự nhiên, thật giống như lúc này chưa từng xảy ra chuyện gì cả, hoặc là nói chuyện vừa xảy ra chẳng qua chỉ là một chuyện vô cùng bình thường.

Hung hăng giẫm lên chân Vệ Quyết Minh đang không kiềm được cơn giận mà muốn nói gì đó, Trầm Phi Dương cười tiếp lời Chu Hải Tô: "Chu tổng cũng không động đũa, chúng tôi sao dám chỉ để ý đến mình?"

Vệ Thành Trạch bây giờ đã đủ khó chịu, nếu Vệ Quyết Minh cứ tiếp tục nháo lên thì người chịu khổ nhất chắc chắn cũng chỉ có Vệ Thành Trạch.

Hắn không thể, cũng không nhẫn tâm nhìn chuyện như vậy xảy ra.

Hại Vệ Thành Trạch đến mức này vốn có một phần là trách nhiệm của hắn.

Có chút phiền táo nhăn mi lại, môi Vệ Quyết Minh mím chặt lại. Nhưng đi ngoài dự kiến của Trầm Phi Dương, hắn cũng không có hành động dư thừa nào. Không biết có phải cũng hiểu được ý của Trầm Phi Dương hay không.

Có lẽ đã nhận ra sự mờ ám của Trầm Phi Dương, Chu Hải Tô nhìn hắn một cái. Trong mắt mang theo chút ý vị thâm trường nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ tùy ý cùng hắn hàn huyên.

Nhưng dù Trầm Phi Dương có cố gắng làm sổi nổi bầu không khí đến thế nào thì sự trầm mặc của Vệ Thành Trạch và Vệ Quyết Minh vẫn làm không khí trong phòng trở nên vô cùng quái dị. Càng đừng nói đến chuyện Chu Hải Tô cứ như đang khoe khoang gì đó mà gắp đồ ăn vào bát Vệ Thành Trạch, thậm chí còn trực tiếp nghiêng người qua ɭϊếʍ nước sốt còn dính trêи môi hắn, không thèm để hai người còn lại vào mắt.

Cảm nhận được áp khí càng ngày càng thấp của Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái. Không biết giờ có thể nói chuyện gì với hắn, chỉ có thể để hắn tiếp tục im lặng.

Nhìn Vệ Thành Trạch vô cùng nghe lời mà ăn tất cả những thứ Chu Hải Tô gắp cho, Vệ Quyết Minh chỉ cảm thấy thịt cá không hề được động đến trêи cái đĩa trước mặt đối phương, có vẻ vô cùng chói mắt.

Không khí cổ quái vẫn tồn tại tận đến khi bữa cơm này chấm dứt. Lúc nhìn Chu Hải Tô đứng lên, Trầm Phi Dương thậm chí còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát nạn.

...... Không phải hắn nói quá, cảm giác chỉ có mình mình cố gắng làm dịu bầu không khí thế này thực sự quá khó chịu. Không khác gì tra rấn tinh thần!

"Xe của anh đã có người đưa về rồi." Dùng bàn tay ôm lấy eo Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết trêи gáy hắn. Giọng nói mờ ám mà trầm thấp. "Tối nay tới chỗ anh đi."

Cứ thế mà nói vậy, thật sự không thèm để ý đến hai người đang đứng bên cạnh kia.

—— hoặc là phải nói, y vốn đang cố ý làm chuyện này.



Bữa cơm hôm nay, vốn là thủ đoạn để Chu Hải Tô biểu thị công khai chủ quyền với Vệ Thành Trạch.

"Chu tổng," Mở miệng gọi Chu Hải Tô đang ôm Vệ Thành Trạch ra ngoài, ngữ khí của Vệ Quyết Minh không ngờ lại rất bình tĩnh, "Tôi có chút chuyện muốn nói với ngài, một mình."

Dừng lại quay đầu nhìn Vệ Quyết Minh một cái, Chu Hải Tô hơi nheo mắt lại như đang cân nhắc chuyện gì. Đột nhiên, y nhíu mày, lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Đi thôi!" Nói xong, y quay đầu, ấn gáy Vệ Thành Trạch hôn sâu một cái: "Ngoan, đi xuống chờ anh." Y khẽ cọ chóp mũi Vệ Thành Trạch, trong giọng nói ẩn chứa uy hϊế͙p͙, "Nếu sau khi anh xuống mà không thấy được em......" khẽ mổ mổ môi Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô nhéo thắt lưng vì những lời y nói mà cứng ngắc, cười khẽ một tiếng, "Anh đương nhiên cũng sẽ không làm gì với em cả."

Nhìn Vệ Thành Trạch đi xuống lầu, Chu Hải Tô mới xoay người lại. Không chút để ý nhìn Vệ Quyết Minh: "Làm sao?"

Vệ Thành Trạch đã rời đi, Vệ Quyết Minh cũng không cần áp chế cơn giận của mình nữa —— ngay cả chính hắn cũng không biết, tại sao hắn thế mà lại băn khoăn đến tâm trạng của Vệ Thành Trạch, lúc Trầm Phi Dương ngăn hắn nói thì hắn lại có thể hiểu được ý của đối phương ngay lập tức.

"Không biết Chu tổng, rốt cuộc đang có ý gì?" Rốt cuộc vẫn Vệ Quyết Minh vẫn nhớ rõ người trước mắt có thân phận gì, ngữ khí của hắn tuy không tốt nhưng cũng không trực tiếp mở miệng chỉ trích.

"Có ý gì?" Nghe câu hỏi của Vệ Quyết Minh, Chu Hải Tô nhất thời liền bật cười. Thật giống như đang nghe được chuyện gì đó rất hài hước, trong mắt cũng mang theo chút bất khả tư nghị, "Ta nghĩ đã biểu hiện rất rõ ràng rồi mà nhỉ?"

"Ngươi cứ lấy cái ngươi muốn " Y nhìn Vệ Quyết Minh, trêи mặt mang nụ cười thờ ơ, hiển nhiên không thèm để người trước mặt vào mắt, "Ta lấy thứ ta muốn." Nói tới đây, ý cười trêи mặt Chu Hải Tô vụt tắt, biểu tình phút chốc lạnh như băng, "Đừng hòng chạm chạm vào đồ của ta."

"Ngươi......" Nghe được lời Chu Hải Tô, tức giận trong mắt Vệ Quyết Minh không khỏi càng sâu hơn. Nhưng còn không đợi hắn mở miệng, Trầm Phi Dương đã ngay lập tức ngăn hắn lại."Nếu Chu tổng để ý Vệ Thành Trạch đến như vậy." Liếc mắt nhìn Vệ Quyết Minh một cái ý bảo hắn im lặng, Trầm Phi Dương nhìn Chu Hải Tô, mày hơi nhăn lại. "Tại sao lại muốn giúp chúng tôi đối phó hắn?"

Dù Chu Hải Tô đối với Vệ Thành Trạch cũng không phải kiểu theo đuổi vì tình yêu kia, nhưng nếu y giúp bọn họ cướp công ty của Vệ Thành Trạch thì cũng chẳng thể làm Vệ Thành Trạch sinh ra hảo cảm gì với y cả —— dù sao Vệ Thành Trạch ngay từ đầu đã định trả lại công ty cho Vệ Quyết Minh rồi.

Có lẽ cảm thấy câu hỏi này đã hỏi tới trọng điểm, Chu Hải Tô như khen ngợi mà nhìn Trầm Phi Dương một cái. Khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt mang theo chút thâm ý: "Người hai bàn tay trắng, không phải càng dễ ỷ lại vào người khác hơn sao?" Nói tới đây, y dừng một chút như nghĩ tới chuyện gì đó, thần sắc có chút nao nao. "Hơn nữa, với hắn mà nói, công ty kia cũng chỉ là một gánh nặng phiền toái không chịu nổi mà thôi."

Thay vì để hắn cõng gánh nặng trêи lưng gian nan tiến về phía trước, chẳng bằng dùng chút thủ đoạn quyết liệt hung hăng cướp nó đi.

Không ngờ Chu Hải Tô lại nói như vậy, Trầm Phi Dương và Vệ Quyết Minh có chút sửng sốt. Vệ Quyết Minh có hiểu ý Chu Hải Tô hay không thì không biết nhưng Trầm Phi Dương biết chút nội tình thì lại có thể đoán được vài phần.

Đời trước, dù Vệ Thành Trạch cũng không có được công ty cha mẹ hắn lưu lại. Nhưng hắn lại dùng năng lực của chính mình, tự sáng lập ra một tập đoàn khác, thậm chí thành tựu sau đó hắn lấy được còn lớn hơn Vệ Quyết Minh.

Có lẽ cha mẹ Vệ Thành Trạch dù không có công ty cũng có thể sống rất tốt —— thậm chí còn tốt hơn chuyện có được công ty này, nên mới quyết định như vậy đi?

Vệ Thành Trạch...... Vốn không nên bị tù túng ở chỗ này, không thể giương cao cánh chim của mình.

Người trước mắt rõ ràng không biết chuyện gì nhưng lại tinh chuẩn vô cùng mà nhìn ra điểm này.Nhìn biểu tình trêи mặt Chu Hải Tô, Trầm Phi Dương không khỏi có chút sững sờ. Người trước mắt, thật sự...... nghiêm túc với Vệ Thành Trạch?

Chỉ là vì biết tất cả những cách khác sẽ không thông, nên y mới chọn đem cách cường ngạnh kéo Vệ Thành Trạch vào thể giới của mình. Sau đó lại dùng thời gian, làm hắn từng chút một mà quen với sự tồn tại của y.

Trong nháy mắt, Trầm Phi Dương bỗng cảm thấy Chu Hải Tô hiểu Vệ Thành Trạch thấy đáo hơn so với bất kể người nào trong bọn họ —— thậm chí hơn cả chính Vệ Thành Trạch.

"Có chuyện gì khác không?" Liếc Trầm Phi Dương một cái, Chu Hải Tô nghiêng đầu, nhìn Vệ Quyết Minh đang mím môi không biết đang nghĩ chuyện gì, nhịn không được khẽ chậc lưỡi, "Nếu hết chuyện rồi thì ta đi trước —— dưới lầu còn có người đang đợi ta đấy!"

Đợi một lúc, thấy không ai có ý định mở miệng nói chuyện, Chu Hải Tô không cò keo nữa, phất tay liền xoay người đi ra ngoài. Đi được hai bước, y như bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, nhất thời liền dừng lại, quay đầu nhìn hai người phía sau: "Đúng rồi, quên không nói." y cong khóe miệng,

"Cám ơn các ngươi đã đưa hắn đến cho ta, còn có" Khóe môi ngày càng cong lên, trong mắt Chu Hải Tô ẩn ẩn vài phần ác ý, "Hợp tác vui vẻ."

Tận đến khi Chu Hải Tô biến mất sau ngã rẽ xuống lầu, Vệ Quyết Minh mới như là đột ngột bùng nổ. Hung hăng đấm mạnh một cái lên cái bàn trước mặt, phát ra một tiếng thật lớn dọa Trầm Phi Dương đến nhảy dựng.

"Cậu....." Nhìn sắc mặt âm trầm sắp nhỏ ra nước của Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương do dự một lúc lâu mới thật cẩn thận mở miệng, "Có phải vẫn nhớ......?"

"Nhớ cái gì?" Vì cơn giận không thể tiêu tán kia, ngữ khí của Vệ Quyết Minh có chút, hắn dừng một chút cáu bẳn, hắn dừng lại một chút mới mệt mỏi xoa mi tâm mình, "Xin lỗi......"

"Không sao." Sớm đã hiểu rõ tính Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương cũng không để chuyện này ở trong lòng. Nhưng câu trả lời của Vệ Quyết Minh lại làm hắn không khỏi mà có chút kinh ngạc.

Hắn cẩn thận quan sát biểu tình Vệ Quyết Minh, quả thật không thể tìm được chút dấu vết dối trá nào —— Vệ Quyết Minh cũng không cần nói dối hắn chuyện này.

Nhưng nếu Vệ Quyết Minh thật sự không nhớ rõ chuyện đời trước, lúc nãy tại sao hắn lại làm như thế?

Nghĩ vậy, Trầm Phi Dương liền trực tiếp hỏi.

"Tôi làm sao biết lại như thế này?!" Vừa nói tới chuyện này, phiền táo trêи mặt Vệ Quyết Minh càng thêm rõ ràng, hắn cũng không biết tại soa mình lại mạc danh kỳ diệu mà làm chuyện này cả.

Hắn chẳng qua..... Gần đây không thể ngủ ngon mà thôi.

Không biết tại sao, giấc mơ của hắn gần đây càng ngày càng rõ mồn một. Thứ tình cảm cuồn cuộn trong lồng ngực chân thật đến mức làm hắn không thể bỏ qua nổi. Nhưng chuyện làm hắn thấy nôn nóng chính là, cảnh trong mơ rõ ràng đã khắc sâu đến vậy, nhưng lúc hắn tỉnh thì lại chẳng thể nhớ được gì, chỉ có thể ngẫu nhiên nhớ ra chút chuyện nhỏ nhặt trong đầu. Còn bộ dạng của người kia thì vẫn mù mờ như trước.

Có lẽ chính vì vậy, hắn mỗi lần nhìn Vệ Thành Trạch lại không thể khống chế tình cảm của mình, thậm chí đôi khi còn không biết mình đang làm gì.

Có chút nghi hoặc nhìn Trầm Phi Dương, trong mắt Vệ Quyết Minh mang theo nghi ngờ chói mắt: "Cậu muốn hỏi gì?"

Nếu hắn nhớ không lầm, sau khi hắn bắt đầu mơ giấc mộng kỳ quái này không bao lâu, thái độ của Trầm Phi Dương cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.

"...... Không sao." Có chút trầm mặc, Trầm Phi Dương cuối cùng vẫn lắc đầu, "Tôi chỉ thấy cậu có chút kỳ quái."

Nghi ngờ nhìn Trầm Phi Dương một cái, Vệ Quyết Minh tuy vẫn cảm thấy Trầm Phi Dương đang gạt hắn chuyện gì đó nhưng lại không thể phản bác được lời của đối phương. Chỉ có thể phiền táo nện xuống cái bàn một cái, đi ra khỏi phòng.

Suy nghĩ của tác giả: Cái bàn: Tại sao người tổn thương luôn là tui?

Cám ơn bảo bảo ° đích lôi, sao sao đát ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.