Nói Cảnh Hằng khi còn nhỏ đã là một người người gặp là, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe tránh, có thể so với búp bê Barbie xinh đẹp nhưng hắn đây là…… Con trai.
Những người nhìn thấy Cảnh Hằng đều khen hắn: “Đáng yêu quá a, lớn lên so với con gái còn muốn xinh hơn.”
Nhưng là nội tâm hắn vẫn luôn kiên định, hắn là một người con trai bình thường; hắn là trai thẳng……
Chẳng qua hắn thích màu hồng phấn mà thôi.
Thích màu hồng phấn có sai sao?.
Không sai!.
Vì cái gì trai thẳng không thể thích màu hồng phấn?
Hắn chính là trai thẳng, hắn thích màu hồng phấn……. Hắn thích mặc đồ màu hồng phấn trung tính đi mẫu giáo, Cảnh mẹ vô số lần muốn cho hắn đổi qua quần áo màu lam, nhưng hắn lại khóc lại nháo, chết sống không mặc quần áo Cảnh mẹ chọn.
Cuối cùng Cảnh mẹ thỏa hiệp, hắn muốn thích cái gì thì thích nhưng lúc lớn lên không được trở thành gay. Cảnh Hằng ở nhà trẻ là một người ngốc, hắn vừa không muốn chơi với con gái, con gái hở cái là khóc, ở trong mắt hắn đều không thể làm chuyện đại sự; hắn cũng không muốn chơi cùng con trai, cả ngày lăn bờ cát, dơ bẩn.
Có một hộ nhà mới chuyển đến tiểu khu. Tiểu khu lớn như vậy, dòng người tới tới lui lui, hắn như thế nào biết tới các hộ nhà chung quanh đâu?.
Hôm nọ, hắn ở trong tiểu khu cùng mấy ca ca lớn tuổi chơi xe điều khiển. Hắn vẫn luôn chạy, vẫn luôn chạy, lại đụng phải chân của một cậu con trai….
Cậu con trai ngồi ở dưới tàng cây đọc sách, bị xe điều khiển của ai đó quấy rầy. Nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đọc sách, phảng phất hết thảy sự tình đều không có phát sinh quá.
Cảnh Hằng chạy tới, cầm lấy xe điều khiển, đóng lại, đối diện với cậu con trai, nói: “Thực xin lỗi.”
Cậu con trai nói đại một tiếng: “Ừ!”
Cảnh Hằng nhìn một chút, cảm thấy cậu con trai có gương mặt đẹp, ở tiểu khu lâu như vậy đều không có phát hiện ai nổi bật. Cậu con trai trắng nõn, sạch sẽ, so với mấy cậu con trai trong lớp đẹp trai hơn nhiều. Cậu con trai cao chừng 1m40, nhìn qua bằng Cảnh Hằng không sai biệt lắm. Chính là Cảnh Hằng mới 5 tuổi, hắn chính là người cao nhất lớp. Tiểu nam hài mặc áo chữ T màu trắng, quần jean dài, ngồi ở bóng cây hạ đọc sách, bộ dáng bình tĩnh nhìn lướt qua Cảnh Hằng coi như không tồn tại.
Trong lòng có một thanh âm: Này cậu bạn lạnh lùng, tôi muốn làm bạn với cậu!
Vì thế, Cảnh Hằng chủ động tiến lên kết bạn: “Xin chào, tôi tên Cảnh Hằng, tôi có thể cùng cậu kết bạn không?”
Cậu con trai không nhanh không chậm mà ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hằng một giây, sau đó tiếp tục đọc sách, tiện nói: “Tôi không thích chơi với con gái.”
“Tôi không phải con gái, tôi là con trai.” Cảnh Hằng sửa lại cách nói của cậu.
“Cậu mặc áo hồng phấn.” Cậu con nghĩ
“Tôi là con trai!” Cảnh Hằng tức giận lại lần nữa thanh minh
“Tôi không tin.”
“Tôi có em trai nhỏ!”
“Tôi không tin!”
Cảnh hằng cởi cả quần nhỏ, cho cậu con trai nhìn em trai nhỏ của mình.
Tiểu nam hài khép lại sách vở, rời đi.
“A, cậu đi đâu? Cậu còn chưa nói muốn hay không cùng tôi kết bạn!” Cảnh Hằng kéo quần lên tới hông, đuổi theo cậu con trai.
“Tôi không thể cùng cậu làm bằng hữu!” Cậu một bộ dáng nghiêm túc nói.
Cảnh Hằng hỏi: “Vì cái gì? Cậu không phải nói không cùng con gái kết bạn sao? Tôi là con trai!”
“Mẹ nói, lộ em trai nhỏ là người xấu!”
Cảnh Hằng:……
Thứ hai, nhà trẻ có người mới. Cảnh Hằng ngồi ở cuối lớp học, nhìn thấy cậu bạn gặp ở tiểu khu hai ngày trước, đi theo sau cô giáo.
“Các bạn nhỏ, hôm nay cô giới thiệu cho các con một bạn mới, tên là Chung Nhất Minh.”