Một Tuần Bên Anh

Chương 4



Sau khi Diệp Mỹ Linh ăn xong bữa sáng, ở trong nhà vệ sinh, đứng trước gương rửa mặt lại một chút, sửa sang lại quần áo, liền ra cửa.

“Hửm? Hôm nay nhìn qua rất sạch sẽ,” Chung Nhất Minh cười nói.

“Hừ, đương nhiên! Tớ lại không phải mèo nhỏ ở bẩn.” Diệp Mỹ Linh đáp lại.

Chung Nhất Minh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở môi cô, Diệp Mỹ Linh một giây phá công mà kinh hoảng nói: “Làm gì?”

“Moring kiss, khen thưởng cậu.” Chung Nhất Minh nói xong liền nắm tay cô cùng đi học.

“Cái quỷ gì khen thưởng, nếu như bị hàng xóm nhìn thấy sẽ không tốt.” Tuy rằng Diệp Mỹ Linh mang theo ngữ khí ghét bỏ nói ra, nhưng thực chất là không chán ghét.

“Hửm? Ngày hôm qua là ai hành động trước?” Cậu cười xấu xa.

Diệp Mỹ Linh thẹn thùng cúi đầu không nói lời nào, Chung Nhất Minh nhìn mặt cô ửng hồng, nói: “Được rồi, không cười cậu nữa.”

Đường đến trường học, Diệp Mỹ Linh cảm thấy không khí có phần không đúng. Có rất nhiều học sinh nhìn cô cùng Chung Nhất Minh, nghị luận sôi nổi.

“Nhất Minh, tớ cảm thấy tình cảnh này giống như không đúng cho lắm?” Diệp Mỹ Linh nhìn chung quanh học sinh hỏi.

“Không đúng chỗ nào?” Chung Nhất Minh giống như không có quan tâm đến tình cảnh.

“Không có gì.” Thấy Chung Nhất Minh không phản ứng, Diệp Mỹ Linh cảm thấy hẳn là chính mình đa nghi.

“Mỹ Linh, Mỹ Linh!” Lý Lệ Hồng lỗ mãng hấp tấp từ phía sau chạy tới.

“Buổi sáng tốt lành, Lệ Hồng.” Diệp Mỹ Linh như thường chào hỏi.

“Tớ thấy clip hai cậu bị người nào đó quay lén đăng lên Weibo, còn bị đặt trong group chat của lớp.” Lý Lệ Hồng thở hổn hển một hơi, lấy di động mở giao diện group chat.

“Cái gì?” Diệp Mỹ Linh cầm lấy điện thoại Lý Lệ Hồng, ngón tay lướt tới hình ảnh cùng nội dung chat, có mấy tấm cô cùng Chung Nhất Minh đang hôn môi, còn có trong các bạn trong hội học sinh trò chuyện.

Heo heo: Không thể tưởng được Diệp Mỹ Linh như vậy thật phóng đãng, tôi thấy bọn họ hình như vừa quen nhau được hai ngày, nhanh như vậy liền hôn môi?

Tạm thời không có tên: Chân nhân bất lộ tướng a! Ta còn tưởng rằng Mỹ Linh là một cô gái ngây thơ trong sáng, không thể tưởng được……

Đáng yêu ái ái ái bảo bảo: Kỹ thuật hôn khẳng định chuyên nghiệp nha, trách không được có thể câu dẫn đến học bá.

Lang tộc thiếu niên: Hôm kia tôi nhìn thấy Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh hẹn hò, khi đó còn rất thẹn thùng, không thể tưởng được có thể phóng đãng nhanh như vậy……

Ta thanh xuân ta làm chủ: Là ai có thể gửi hình ảnh chụp ở trong group lớp vậy, trong đây có chủ nhiệm lớp!

Nói đến chủ nhiệm lớp ở trong group, hội buôn lê bán dưa liền an tĩnh xuống.

“Nhất Minh, làm sao bây giờ?” Diệp Mỹ Linh xem xong lịch sử trò chuyện cả người đều không ổn, cô không sợ các bạn học nói như thế nào, cô sợ chủ nhiệm lớp đã biết sẽ nói cho hiệu trưởng.

“Không có việc gì, có tôi.” Chung Nhất Minh ôn nhu, bình tĩnh trả lời. Diệp Mỹ Linh nghĩ ba mẹ cô mà biết, hậu quả sẽ bị khủng bố, khẩn trương đến đôi tay còn đang run rẩy.

Chung Nhất Minh nhìn đến bộ dạng hoảng loạn của cô, bắt lấy tay cô, cho cô an tâm hơn: “Mỹ Linh, không phải sợ, tôi ở đây.”

Lý Lệ Hồng nhìn thấy hai người tú ân ái không sợ chết còn mình độc thân đứng bên cạnh bị cho ăn cẩu lương, xấu hổ mà nói: “Các cậu chậm rãi thương lượng, tớ đến trường học, Mỹ Linh không được đến quá trễ, bài tập toán tớ còn chưa làm.”

Diệp Mỹ Linh đã phiền não vô lực vậy mà Lý Lệ Hồng còn nhớ mong đến bài tập toán.

Hai người đến lớp học, các học sinh trong lớp không hẹn cùng nhìn về phía hai người họ, nhỏ giọng nghị luận, thanh âm không lớn, vẫn là có thể mơ hồ nghe được đàm luận chuyện hôn môi của hai người họ.

Diệp Mỹ Linh nhấp miệng một chút, ngón tay uốn lượn thành quyền, nắm chặt, cảm giác đứng ở trong phòng học mặt yêu cầu dũng khí rất lớn.

Chung Nhất Minh nhẹ nhàng đẩy cô, nói: “Trở về chỗ ngồi đi.”

“Chung Nhất Minh, Diệp Mỹ Linh, chủ nhiệm lớp kêu hai người đến văn phòng.” Nam lớp trưởng mới vừa trở lại lớp học, không có chút cảm tình mà thông báo cho họ.

“Được rồi, cảm ơn.” Diệp Mỹ Linh trong lòng “Lộp bộp”, vừa rồi liền dự đoán được nhất định sẽ được mời đến văn phòng, chỉ là không có nghĩ tới sớm như vậy mà thôi……

Hai người ra khỏi lớp học, ở hành lang, hướng văn phòng đi đến.

“Nhất Minh, tớ sợ.” Diệp Mỹ Linh vẫn là lo lắng, sợ thầy giáo quở trách, sợ bị nói về với phụ huynh……

“Đừng sợ, không có việc gì.” Chung Nhất Minh nói thực nhẹ nhàng, một chút đều không thèm để ý bộ dáng.

Diệp Mỹ Linh nhớ tới ba mẹ cậu, không phải quản rất nghiêm sao? Cô lo lắng, cậu như thế nào giải thích với họ.

Tiến vào văn phòng, chủ nhiệm lớp đơn giản chính là tận tình khuyên bảo bọn họ, còn có một năm là thi đại học, không cần yêu sớm chậm trễ việc học. Sau đó báo cho họ, hai người hôn môi bị đăng trên internet, đối với trường học ảnh hưởng không tốt, muốn hạ hạnh kiểm hai người.

Diệp Mỹ Linh nghe đến hạ hạnh kiểm, lại sợ quá, luống cuống.

Tuy rằng cô cuối tuần xuất ngoại, hạ hạnh kiểm đối với cô không có gì ảnh hưởng. Nhưng mà Chung Nhất Minh còn ở trường học, nếu hạ hạnh kiểm như vậy, khả năng sẽ nhập vào học bạ.

“Thầy, nếu em thôi học, Chung Nhất Minh có phải không cần hạ hạnh kiểm nữa có phải không?” Diệp Mỹ Linh thử hỏi một câu, chủ nhiệm lớp cùng Chung Nhất Minh giật mình nhìn cô.

Chủ nhiệm lớp đỡ một chút trên mũi mắt kính, nói: “Mỹ Linh, em có ý gì?”

“Là em câu dẫn bạn học Chung Nhất Minh, toàn bộ đều là em gánh vác thì tốt rồi.” Diệp Mỹ Linh cắn một chút môi, nếu cô ngày hôm qua không phải chủ động hôn Chung Nhất Minh, căn bản sẽ không bị người khác chụp cái loại ảnh này.

“Mỹ Linh, cậu nói gì vậy?” Chung Nhất Minh nghe được cô muốn toàn ôm trách nhiệm, không thể tưởng tượng mà nhìn cô.

“Mỹ Linh, em cần gì phải như vậy đâu?” Vô luận là Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh hai người thành tích không tệ, đều được chủ nhiệm lớp yêu thích, chủ nhiện cũng không nghĩ đến việc một trong hai phải thôi học, huống chi trường học không có buộc bọn họ thôi học.

Vừa rồi Diệp Mỹ Linh đi vào văn phòng không có buông cặp, trực tiếp gỡ cặp xuống, lấy ra một tờ giấy…. Đơn xin thôi học. Đó là mẫu đơn cô download trên official website, bên trong từng mục đã điền nốt, còn có ba mẹ đã đồng ý ký tên. Trước đó cô tính là ngày mai đưa cho chủ nhiệm lớp, bất quá đưa trước một ngày cũng không sao.

Chủ nhiệm lớp tiếp nhận đơn, nhìn thoáng qua, thôi học lý do: Xuất ngoại định cư. Hỏi: “Thật sự?”

Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.

“Khi nào?” Chủ nhiệm lớp tiếp tục hỏi.

“Thứ hai tuần sau.” Nàng bình đạm không có mang một tia cảm tình trả lời.

Chủ nhiệm lớp cầm lấy bút, ở chỗ ký tên chủ nhiệm lớp ký xuống tên của mình nói: “Chờ thầy giao lại cho ban giám hiệu chứng nhận, các em trở về đi.”

Hai người mới ra văn phòng, Chung Nhất Minh nói chuyện không có chút cảm tình, hay là cậu ở che dấu cảm tình của mình, hỏi: “Cậu muốn đi nước ngoài?”

Cô như gà con mổ thóc áy náy gật đầu đến ngốc.

“Diệp Mỹ Linh, cậu là kẻ lừa đảo!” Chung Nhất Minh gầm nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà trở về phòng học.

Trong đám học sinh nhìn thấy Chung Nhất Minh tức giận trở lại phòng học, không dám trộm nghị luận.

Thẳng đến kết thúc tiết học thứ ba, chủ nhiệm đến cửa lớp học, kêu Diệp Mỹ Linh ra hành lang, đem đơn trả lại cho cô. Cô mở ra nhìn một chút, mặt trên chủ nhiệm lớp đã ký tên, hội đồng ban giám hiệu đã chứng nhận, hiệu trưởng ý kiến lan, toàn bộ đều viết “Đồng ý”. Nghĩa là, cô có thể rời đi trường học.

“Ngày mai còn tới đi học không?” Chủ nhiệm lớp thuận miệng vừa hỏi.

“Giữa trưa em dọn đồ một chút, buổi chiều bắt đầu em không trở lại.”

Chung Nhất Minh mấy tiết liền đều không có để ý tới Diệp Mỹ Linh, cô cũng là tâm nguội lạnh. Cô còn không quên hỏi một chút chủ nhiệm lớp: “Chung Nhất Minh có được bỏ qua không thầy?”

“Không được.” Chủ nhiệm lớp cũng biết cô lo lắng, cô đem lỗi nhận hết về phía mình, tuy rằng như vậy thanh danh không tốt, nhưng là cũng bảo vệ tiền đồ một sinh học sinh.

“Cảm ơn thầy.” Cô ngăn nước mắt, “Em đi về trước phòng học.”

Giữa trưa tan học, Chung Nhất Minh vẫn như cũ không để ý tới Diệp Mỹ Linh rời lớp học. Một mình bắt đầu thu thập dụng cụ học tập, không có nhiều đồ, chỉ có sách vở, văn phòng phẩm, bình nước, tất cả đều cất vào một cái túi lớn. Đồ vật khá nặng, cô chậm rãi đem đi ra khỏi lớp.

Cô nhớ tới một chuyện, đem túi lớn đặt ở cửa, sau đó trở về lớp, đi đến chỗ ngồi của Chung Nhất Minh. Từ trong ba lô cô lấy ra một tờ giấy A4. Là ngày hôm qua về đến nhà bắt đầu vẽ đến rạng sáng một bức tranh, trong tranh là hình ảnh một chàng thiếu niên đang ném bóng rổ. Đây là quà đáp lễ cho việc hôm qua cậu tặng cô quả cầu thuỷ tinh, cũng không biết Chung Nhất Minh có thích hay không. Bởi vì giờ cậu đã tức giận, không thèm để ý tới cô.

Cô đem túi văn kiện đặt ở học bàn của Chung Nhất Minh, sau đó lại lần nữa đi đến cửa lớp, xách túi lớn, về nhà.

****

Muộn rồi, Diệp Mỹ Linh không có trở về trường, cha mẹ đêm nay muốn cùng các đồng nghiệp mở tiệc tiễn đưa, cô một mình ở nhà xem TV. Không biết nguyên nhân gì làm tâm tình không tốt, gần nhất TV chiếu tiết mục chế tác quá thô ráp, nội dung chẳng đẹp chút nào.

Di động đột nhiên vang lên, là Chung Nhất Minh gọi đến. Diệp Mỹ Linh do dự một chút, tiếp nghe.

“Mỹ Linh…… Có thể hay không đừng đi…… Đừng đi……” Chung Nhất Minh thanh âm có điểm khàn khàn, trầm thấp, nói được có điểm không rõ ràng, giống như say.

“Nhất Minh, cậu uống rượu sao?” Nàng có điểm lo lắng hỏi.

“Mỹ Linh…… Cậu không được đi……” Hắn khàn khàn thanh âm mang theo một chút khóc nức nở, loáng thoáng còn nghe được “Ô ô” vài tiếng.

“Nhất Minh, cậu ở nơi nào?”

“Tôi ở dưới nhà cậu……”

Diệp Mỹ Linh đang mặc áo ngủ không kịp thay, mang dép lê, cầm lấy chìa khóa chạy vội xuống dưới lầu. Nhìn đến bộ dáng say mèn của Chung Nhất Minh, đứng còn không vững chống ở trụ đèn đường, cô vội vàng chạy tới đỡ cậu, biểu tình nôn nóng hỏi: “Nhất Minh, cậu như thế nào uống say đến như vậy?”

Mấy người bán rượu cũng thật là, cậu rõ ràng mặc đồng phục học sinh như thế này còn dám bán rượu cho cậu?

Chung Nhất Minh đã uống đến thần trí không rõ, cậu loáng thoáng nghe được cô gái trước mặt nói cậu một tiếng, hình như là Diệp Mỹ Linh, đem người kéo đến trong lòng ngực, gắt gao ôm, mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Mỹ Linh, không được đi……”

Diệp Mỹ Linh không biết an ủi như thế nào, cô đi là chuyện nhất định, cô không có biện pháp nói không đi.

Chung Nhất Minh cúi đầu bao trùm hôn môi cô, môi cô cảm nhận được môi cậu thật lạnh lẽo, cảm nhận rất rõ vị rượu trong khoang miệng cậu truyền đến còn loang trong khoang miệng mình. Cậu tuy rằng say, nhưng hôn thật sự ôn nhu, giống như nâng niu bảo bối, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà cạy mở hàm răng cô ra, xâm nhập vào trong, kéo đầu lưỡi cô cùng nhau cuốn lấy.

Ngày hôm qua bọn họ hôn qua một lần, vẫn là sẽ có điểm không thuần thục. Diệp Mỹ Linh cũng chìm đắm trong nụ hôn này. “Ngô…… Ân……” Diệp Mỹ Linh không ngừng kêu vài tiếng, cô cũng gắt gao ôm cậu, hưởng thụ nụ hôn cậu mang đến cho cô khoái cảm, cô cảm thấy bọn họ hôn có thể sâu thêm một chút nhưng đột nhiên Chung Nhất Minh dừng động tác……

…………………………

Hôm nay là ngày 21 tháng 5 năm 201X, ngày thứ 4 Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu của nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.