Chỉ thấy hai nam nhân nói chuyện thật vui vẻ, nhìn không thấy biểu
tình Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ở bên cạnh gấp đến độ xoay không
ngừng.
Ngảy cả vài nam nhân gần hắn cũng không thoải mái, cứ cách xa hắn một chút.
Tiểu Đinh nhìn thấy không ngừng lắc đầu,
cùng người uống rượu nói, Phác Xán Liệt thật là đổi tình rồi, ngay cả
tính thích tích cực hoạt động ngày thường cũng không có.
Cuối cùng, Phác Xán Liệt bóp cổ tay, đối tiểu Đinh: “Giúp ta tặng rượu.”
“Ngươi không phải cùng người tay chia tay rồi sao? Còn đi dò hỏi tình địch làm cái gì? Ta còn nhớ rõ lúc trước
không biết ai còn tại nơi này khui bia chức mừng hắn cùng người nào đó
chia tay.” Tiểu Đinh không buông tha cơ hội nói móc Phác Xán Liệt.
Bị nói trúng tử huyệt, Phác Xán Liệt mặt
đỏ lên, khẽ rống lên: “Ngươi quả ta, nói ngươi tặng thì tặng đi, cũng
không phải không trả tiền.”
Đây chính là ngươi nói, tiểu Đinh trong lòng vui mừng hớn hở, phần trăm tháng này của hắn đã tăng gấp đôi.
Lấy một chai rượu tốt nhất, giao cho phục vụ đưa đến bàn trong góc, nhìn Phác Xán Liệt còn đứng yên, tiểu Đinh
thật muốn đá hắn một cước, “Còn không qua đó, ngươi đứng đây thì thăm do tình địch kiểu gì?”
Phác Xán Liệt trợn to mắt thấy chai rượu
đã uống sạch, trong mắt liền nhanh xuất huyết. Không phải hắn đau lòng
vì tiền, nếu cho mình uống thì nói, chính là hiện tại là tặng cho người
ta……
55555 ~~~~ tiểu Đinh thới, dùng ánh mắt giết người để nhìn.
Tiểu Đinh không chỉ không nhìn đến ánh
mắt u oán của Phác Xán Liệt, bất quả hảo tâm giúp hắn pha một ly ‘màu
lam tuyết’. “Cái này ta mời, mau đi đi! Để trể đừng trách ai.”
Phục vụ đưa ly rượu cho Biện Bạch Hiền,
ba người đều ngây lại, cuối cùng vẫn là Biện Bạch Hiền mở miêng hỏi:
“Chúng ta không có gọi a?”
“Là anh mời em uống, Hiền.” Phục vụ lùi ra sau, Phác Xán Liệt nói. Ly rượu màu lan giữa bàn bị ba người nhìn vẫn bất động.
Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Thù phản ứng coi như hảo, chỉ có chút mờ mịt, dù sao bọn không quen Phác Xán Liệt.
Chỉ có Biện Bạch Hiền phản ứng mạnh, nhìn người đột nhiên xuất hiện, lật tức giật mình đánh dậy, còn nghiêng tay
làm rơi ly, nước trong ly là sữa rơi xuống trên người.
“A!” Giật mình nhìn dấu vết màu trắng trên quần mình, Biện Bạch Hiền có chút dở khóc dở cười, thật đúng là chật vật!
“Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ!” Độ Khánh Thù không nghĩ y phản ứng mạnh như vậy.
Kim Chung Nhân hứng thú nhìn hai người.
Phác Xán Liệt chau mày, nghĩ thầm, Nhìn thấy anh cũng không đến nỗi phản ứng lớn như vậy chứ? Sao không uống say chứ?
Bất quá, hắn không có nhớ tới ly Biện Bạch Hiền uống không phải là rượu.
“Ta đi toilet!” Phác Xán Liệt nghiêng người qua cho y đi, Biện Bạch Hiền bước nhanh vào toilet.
Nghĩ nghĩ, Phác Xán Liệt nâng ly trên bàn lên: “Chào mọi người, ta là Phác Xán Liệt ta đi xem Hiền thế nào, lát
nữa quay lại giải thích cùng hai người.”
Nói xong cũng hướng đến toilet. Lưu lại phản ứng bất đồng của hai người.
“Phác …… Phác …… hắn chính là Phác Xán
Liệt?” Kia không phải là người chia tay với Tiểu Bạch sao? Còn là cha
của đứa nhỏ trong bụng? Phức tạp a!
Phác Xán Liệt? Hắn chính là tổng giám đốc của tập đoàn bông tơ sao? Kim Chung Nhân ánh mắt chuyển a chuyển a,
trong lòng liền bắt đầu chú ý.
Nhìn hắn như vậy, Độ Khánh Thù khịt mũi, hừ một tiếng.
“Tiểu Thù Thù…… em có ý kiến gì sao?” Cánh tay câu qua cổ, đem Độ Khánh Thù kéo vào trong lòng ngực mình.
Độ Khánh Thù giãy dụa, chính là không đánh lại người này. Đành trong lòng ai thán, chính mình sao gặp phải hồ ly.