Đảo mắt đã đến đến thu hoạch vụ thu, Lý Tầm nói nghe thì hay nhưng khi làm lại nhát gan, đến nay chỉ dám nhìn trộm hoàng đế, khác nào đăng đồ tử(1) có sắc tâm nhưng không sắc đảm.
Thu hoạch vụ thu săn bắn, theo thường lệ là muốn ở tại bãi săn chừng bốn, năm ngày, mà hoàng đế đăng cơ vừa mới hơn một năm, căn cơ bất ổn, đi bãi săn còn không biết sẽ gặp phải cái gì, liền đem thời gian ở lại rút còn ba ngày.
Ngày thứ nhất, hoàng đế bắn một con hươu, cho người đem hươu bị thương về chăm sóc liền không hề đụng tới cung, ngược lại Lý Tầm thân là quan văn, đối với vũ khí cảm thấy hết sức hứng thú, vuốt cung tên thị vệ đưa cho hắn, rục rà rục rịch.
Hoàng đế mắt thoáng thấy Lý Tầm cầm lấy cung tựa hồ muốn kéo ra, lên tiếng nói: “Đừng lộn xộn.”
Lý Tầm dừng một chút, trong đầu nhanh chóng lướt qua mấy cái âm mưu luận, thầm nghĩ chẳng lẽ có trá, nghiêng đầu hỏi hoàng đế: “Bệ hạ phát hiện cái cung này có gì kì lạ?”
Hoàng đế nói: “Ngươi kéo không ra, vẫn là không cần miễn cưỡng.”(hiện thực tàn khốc, sự thật đắng lòng là đây =)))
Lý Tầm:…
Tuy rằng đây chính là lời nói thật, Lý Tầm cũng phát hiện mình quả thực kéo không ra cái cung kia, nhưng bị người trực tiếp chọc thủng thật giống như là có điểm không cam lòng, mặc dù người kia là hoàng đế.
“Vậy thần không thể thử xem sao?”
Hoàng đế bất đắc dĩ nói: “Nếu như ngươi thật muốn thử, có bị thương thì đừng trách trẫm không có nhắc nhở ngươi.”
Lý Tầm gật đầu liên tục: “Thần nào dám trách cứ bệ hạ.” Dứt lời, cầm cung do dự một hồi nhưng là đi tìm thị vệ trao đổi.
Lý Tầm không yên lòng nghe thị vệ giảng giải kỹ thuật bắn tên, trộm dò xét hoàng đế lại phát hiện người kia thỉnh thoảng liền liếc mắt nhìn mình một cái, đã từng không có để ý qua toàn bộ tình ý toát ra từ bên trong đôi mắt ấy, Lý Tầm tránh không kịp, lại rất muốn đi qua hỏi rõ ràng.
Bởi vì Lý Tầm hoàn toàn không nghiêm túc nghe thị vệ giảng giải, tư thế bày ra thế nào cũng không đúng, mắt thấy thị vệ liền muốn sửa chữa tư thế giương cung của Lý Tầm, hoàng đế không thể làm gì khác hơn là tới gần vài bước, cho thị vệ lui xuống, chính mình duỗi tay nắm chặt cung, cũng cầm Lý Tầm tay.
Lý Tầm cả kinh: “Bệ hạ?!” Bản thân cũng không dám quay đầu lại.
Hoàng đế như có như không ôm hắn, đem tư thế của hắn đứng điều chỉnh tốt. Thân thể của Lý Tầm có chút cứng ngắc, gần như là tùy ý hoàng đế thao túng.
Hoàng đế dẫn theo hắn bắn một mũi tên, sau đó hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lý Tầm im lặng, chẳng lẽ muốn nói toàn bộ hành trình chính mình đều đang chú ý nhiệt độ cơ thể của hoàng đế căn bản không có chú ý tên bắn ra như thế nào sao?
Hoàng đế thấy hắn không đáp, liền để sát vào, cơ hồ ghé vào bên tai hắn, bỗng tăng cao âm lượng: “Ái khanh đang nghĩ gì thế, không nghe đến lời trẫm nói?”
Thanh âm này lợi hại, Lý Tầm thân thể mãnh liệt chấn động, trực tiếp từ trong lồng ngực của hoàng đế nhảy đi ra, bưng lỗ tai nói: “Nghe thấy được nghe thấy được, mới nãy là do thần đang hưởng thụ cảm giác bắn tên!”
Hoàng đế nhíu mày: “Ái khanh thì ra yêu thích bắn tên như thế, không bằng lại tới một lần nữa?”
Lý Tầm nào dám lại đến, vội nói: “Không được không được, thần có công vụ trong người, không thể lười biếng.”
Hoàng đế thậm chí cảm thấy khá là đáng tiếc, cũng hoài niệm tư vị ôm người vào trong ngực một phen, ánh mắt bồi hồi tại trên người Lý Tầm, hận không thể làm lại mấy lần.
Lý Tầm cúi đầu tránh né ánh mắt của hoàng đế, tiện tay mò đến sách liền muốn trở về, vừa đi vừa nói: “Bệ hạ thứ tội, cho phép thần về hành trướng trước.” Bước chân có thể nói là chạy trối chết.
Rốt cuộc là lỗ mãng, hoàng đế đành phải thở dài: “Ngươi đi đi.”
(1) Đăng đồ tử: kẻ háo sắc; đây là tên của một sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa), ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.