Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ

Chương 13



Trên đường trở về rất im lặng, một chút thanh âm của chim thú đều không nghe được. Thị vệ nghiêm nghị, đều rút đao. Này giống như một cái tín hiệu, trái phải bụi rậm bỗng nhiên nhảy ra mấy hắc y nhân, cầm theo vũ khí liền vọt lên. Hoàng đế cưỡi ngựa ở phía trước, thị vệ đầu tiên xông lên hộ giá, lại quên mất sau lưng Lý Tầm còn ngồi đó, động tác quá mạnh lại đem sổ nhỏ trên tay Lý Tầm đụng rớt.

Này nhưng là nghiêm trọng, Lý Tầm quýnh lên vội vàng nhảy xuống ngựa, cũng không quan tâm mắt cá chân kịch liệt đau xót liền bắt tay đi kiếm, thích khách vung đao lại đây thiếu chút nữa thành vong hồn dưới đao. Hoàng đế thấy một màn này mắt như sắp nứt ra, phi ngựa chạy như điên tới, đá một cước đem cả thích khách cùng đao đá văng, một tay đem Lý Tầm còn đang sửng sốt kéo lên lưng ngựa.

“Ngu ngốc, một quyển sổ còn có thể so với mạng ngươi trọng yếu hơn sao!” Hoàng đế giận không nhịn nổi.

Lý Tầm giật giật môi, vốn định giải thích, eo hắn lại bị tay của hoàng đế ghìm quá chặt, chặt đến nỗi làm cho hắn hậu tri hậu giác(1) cảm nhận được nỗi sợ hãi suýt chút nữa thì chết. Vì vậy cúi đầu phục tùng nói: “Là vi thần vì nhỏ mất lớn.”

Hắn thừa nhận vô cùng sảng khoái, lúc này quả thực cũng không thích hợp trách cứ, hoàng đế vội vội vàng vàng đem hắn kiểm tra một lần, liền không yên tâm hỏi: “Không có sao chứ?”

Lý Tầm lắc đầu một cái: “May mà bệ hạ kéo thần lại.”

Tình huống khẩn cấp, hoàng đế không dám để cho Lý Tầm rời đi bên mình, một tay siết chặt cương ngựa, một tay cầm một cây đao cướp được từ thích khách bên kia, bày tư thế sẵn sàng đón quân địch.

Hai bên nhân số cách xa, ngựa của hoàng đế lao đi quá nhanh, chỉ có vài thị vệ mới theo kịp, mặc dù đám thị vệ võ công cao cường hơn nữa cũng khó tránh khỏi được cái này mất cái kia.

Hoàng đế nhưng thật ra biết võ công, nhưng đi rất vội vàng không mang kiếm của mình, cố tình món vũ khí cướp được này lại là đao, dùng miễn cưỡng thuận tay.

Lý Tầm đoán tình thế, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng trên mặt lại không kinh hoảng chút nào. Hắn biết chính mình lúc này là trói buộc của mọi người, cho nên mặc dù mắt cá chân đau liên hồi cũng không dám lên tiếng.

Mắt thấy thị vệ ngã mấy người, Lý Tầm vội lôi kéo hoàng đế tay áo, cũng không chờ hoàng đế quay đầu liền nói thật nhanh: “Bệ hạ thả thần xuống, theo thị vệ bảo hộ phá vây, dựa vào mã lực chắc hẳn có thể chạy thoát.”

Hoàng đế tức giận nói: “Ngươi câm miệng cho trẫm! Ngồi yên đó!”

Lý Tầm không tình nguyện mà ngậm miệng, ngón tay lại vòng quanh ống tay áo của hoàng đế, có chút lưu luyến.

Thị vệ dần dần đánh không lại, không thể làm gì khác hơn là lui về lấy thủ đối công, lại sợ tiếp viện không đến cuối cùng vẫn phải chết, liền hướng hoàng đế đề nghị đi về phía nam một bên phá vòng vây.

Thích khách đương nhiên sẽ không để cho bọn họ có cơ hội hội họp cùng tiếp viện, thế tiến công đột nhiên như vũ bão, trái lại đem nhóm người ép về hướng ngược lại.

Thị vệ sớm phát ra tín hiệu, giờ khắc này lại phá không được trận thế của thích khách, không thể làm gì khác hơn là lui về hướng bắc.

Hoàng đế đem Lý Tầm vững vàng che chở vào trong ngực, phía sau đánh úp lại lưỡi đao đem hắn bả vai chém ra một vết thương, lập tức liền ra máu. Hoàng đế cầm kiếm đón đỡ, vừa cử động thì lại đụng tới vết thương, sắc mặt đột nhiên trắng như tuyết.

Vật cưỡi dưới thân vì thích khách tấn công mà chấn kinh, hoảng quá không lựa đường mà hướng rừng rậm chui vào, mặc dù đánh bậy đánh bạ mà cùng thích khách kéo dài khoảng cách, nhưng cũng khiến người bị tách ra không biết đi tới nơi nào.

Hoàng đế trên đường bị cành lá ven đường quét, lại nỗ lực kéo dây cương không cho hai người bị ngựa hất xuống, khí lực đã tiêu hao hết từ lâu, đợi ngựa rốt cuộc chậm lại, liền tức khắc ngã quỵ xuống.

Lý Tầm cả kinh, vội kéo lấy hoàng đế, hai người song song lăn vào trong cây cối rậm rạp. Con ngựa kia mới dừng lại, ở tại chỗ bất an qua lại.

Lý Tầm cũng không đoái hoài tới trên người thế nào, vội vàng bò lên che miệng vết thương của hoàng đế, vừa thấy máu giống như làm sao đều không ngừng được, tay run rẩy đến gần như không sử ra khí lực.

Hoàng đế vỗ vỗ tay hắn, lộ ra nụ cười tái nhợt: “Trẫm không có việc gì, trẫm vừa mới nhìn thấy ngươi không ngừng ném cái gì, sổ của ngươi đâu, ném đi nơi nào?”

Lý Tầm giờ phút này chỉ cảm thấy vô kế khả thi(2), nghe thấy lời này của hoàng đế tức giận nói: “Sổ cái gì mà sổ, ai quan tâm nó rơi đi đâu rồi!”

Ai biết hoàng đế lại còn cười: “Ngươi không kiếm về, đến lúc đó lại muốn trách trẫm làm hỏng chuyện của ngươi.”

Lý Tầm trong lòng bỗng nhiên khó chịu lên, rầu rĩ nói: “Không dám trách bệ hạ.”

Hoàng đế cố gắng nâng tay sờ sờ mặt của hắn: “Ngoan, đừng như vậy, trẫm không có việc gì.”

Lý Tầm nghe xong cũng không cãi, nhìn quanh bốn phía một vòng, liền tự mình đỡ hoàng đế dậy, nửa lôi nửa túm mà hướng sâu trong rừng rậm đi tới. Con ngựa kia cũng rập khuôn từng bước theo sát.

(1) Hậu tri hậu giác: mất một lúc mới nhận ra điều gì đó

(2) Vô kế khả thi: không có cách nào, không biết phải làm gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.