Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 60: Lộc Tiểu Ngải khóc



Khi Lục Thời Xuyên lên đại học thì cô cũng bắt đầu lên cao tam, chuyển đến lớp cách phòng học năm trước anh học không xa lắm.

Điều này làm Lộc Tiểu Ngải cảm giác được đã đi theo bước chân của anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên có chút vui mừng, bởi vì cô cảm thấy điều này “Biểu thị” hai người sau này sẽ luôn ở bên nhau, không chỉ về mặt tình cảm mà còn cả nơi ở.

Lúc này, những bạn học trong lớp đều đang ủ rũ mặt mày hoặc nghiêm túc làm các loại câu hỏi trên bàn, chỉ có Lộc Tiểu Ngải có vẻ rất phấn khích mà cười thành tiếng, giọng nói trong lớp cũng không quá rõ ràng.

“Xoẹt” một cái, hầu như tất cả bạn học đều quay đầu về hướng phát ta tiếng cười, tìm xem ai là người phát ra âm thanh.

…… Có lẽ là một bạn học cao lớn đi, khi làm đề còn có thể cao hứng đến như vậy.

Lộc Tiểu Ngải đột ngột hồi phục tinh thần, lập tức giãn cơ mặt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, đối mặt với vô số tầm mắt, chậm rãi quay đầu về phía Chu Huyên Huyên đang ngồi bên cạnh.

Chu Huyên Huyên: “!!!”

Cho đến khi giáo viên đứng trước lớp ho khan một tiếng, sau đó dùng sức vỗ mạnh lên bục giảng, mọi người mới nhanh chóng ngồi thẳng người, cầm cây bút vừa ném sang một bên lên, xoẹt xoẹt bắt đầu làm bài.

Có lẽ cao tam chính là như vậy, bấy lâu nay ai cũng thấy nhàm chán, một chút chuyện nhìn như thú vị đều có thể thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhưng Lộc Tiểu Ngải cảm thấy không sao cả, không hề nhàm chán như trước đây cô nghĩ, có lẽ vì năm trước cô đã quen nghe “Thi lần XX”, “Thi thử lần XX” hay “Hôm nay không nghỉ” rồi nên năm nay mới cảm thấy không quá lo lắng.

Đương nhiên, cũng có thể từ trước đến nay cả ngày cô đều không tim không phồi, hơn nữa 10 phút thì 9 phút nhớ đến Lục Thời Xuyên, hoàn toàn lấy đi thời gian căng thẳng của cô.

Chu Huyên Huyên liếc mắt nhìn giáo viên một cái, ở dưới bàn duỗi tay qua, nhân lúc Lộc Tiểu Ngải không để ý, dùng sức véo mạnh cô một cái, lại dùng sức đè đầu cô xuống trước khi cô muốn kêu lên: “Da cậu càng ngày càng dày! Con gái quá không nghe lời!”

Lộc Tiểu Ngải lén lút quay đầu, hướng về phía cô, sau đó “Không biết hối cải” mà cười “hehe”.

Cười xong, cô cảm thấy trong sinh hoạt của mình, mỗi ngày trừ khoảng thời gian dài đằng đẵng nhớ Lục Thời Xuyên thì hầu như cũng không có gì khác biệt.

Hớn nữa đúng như anh mong đợi, có rất nhiều chuyện cô có thể tự mình làm tốt.

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy nếu có thể làm tốt hơn một chút, thì lần sau gặp mặt, nếu Lục Thời Xuyên như mọi lần “cười nhạo” cô ấu trĩ, cô sẽ có biện pháp phải bác lại.

Nghĩ đến ngày đó, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy mình thật vĩ đại…..

Cuối tuần không có ngày nghỉ, các học sinh đều tự học như bình thường, đến buổi tối chủ nhiệm sẽ dùng một tiết để họp lớp, nói rất nhiều thứ.

Nếu học bài còn tốt, cô có thể cố gắng giữ vững tinh thần của mình.

Nhưng vào thời gian khác, Lộc Tiểu Ngải vừa nghe thấy giọng nói của ông thì lập tức buồn ngủ, mơ mơ màng ngủ gật cho đến khi chủ nhiệm đề cập đến v tuyệt đốt không cho phép tất cả học sinh, đặc biệt là học sinh cao tam yêu sớm, có rất nhiều người bởi vì yêu sớm mà thành tích xuống dốc không phanh, mới có một loại “ma lực” kéo cô ra khỏi trạng thái mơ ngủ.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ đến vừa vào năm nhất, chủ nhiệm lớp đã từng nói qua chuyện này, cô nói lại toàn bộ cho Lục Thời Xuyên, ước chừng lúc đó chắc chắn anh đã bị mình “chọc tức”.

Nhưng cô cho rằng mình chắc chắn không phải người chủ nhiệm lớp nói “yêu sớm” sẽ ảnh hưởng đến việc học, Lục Thời Xuyên cũng vậy.

Hai người đều đang nỗ lực vì đối phương mà trở nên tốt hơn.

Hơn nữa có Lục Thời Xuyên kèm cặp nên thành tích của cô không được cải thiện mới là chuyện lạ.

Lộc Tiểu Ngải giống như bị chủ nhiệm lớp “Nhắc nhở”, trộm lấy điện thoại ra, dấu hai tay dưới gầm bàn, bắt đầu lặng lẽ nói chuyện với Lục Thời Xuyên:

〈Thời Xuyên, anh có ở đó không?〉

〈Tối nay anh không có tiết học, đúng không? Anh thật nhàn nhã, thật hạnh phúc!〉

Quả nhiên Lục Thời Xuyên giống như trước kia, lập tức trả lời:〈Ừ. Em không nghe giảng?〉

Lộc Tiểu Ngải nhìn chằm chằm những lời này của anh một lúc, nghĩ thầm câu này “Lại” có ý gì, mặc dù thành tích của cô không tốt như anh, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc, đi học thất thần không quá vài lần…… đúng không?

Cô đảo mắt, xóa dòng chữ biện giải vừa gõ, lại nói:〈Thời Xuyên, đây chính là lời anh nói, nên em sẽ nghe thật kĩ.〉

Sau đó, cô trộm cười, quay đầu đi tránh khỏi chủ nhiệm lớp:〈Nhưng sau khi em nghe, có thể phải thực hành một chút.〉

Lục Thời Xuyên nhẹ cong khóe môi, ngón tay thon dài gõ trên màn hình một dòng chữ ngắn gọn, lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cô:〈Em đang họp lớp, cấm yêu sớm.〉

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải rụt bả vai, mở to hai mắt, dùng thanh âm rất nhỏ: “Sao anh lại lợi hại như vậy…… Cái gì cũng đoán được……”

“Tiểu Ngải? Cậu đang nói gì vậy?” Chu Huyên Huyên nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, khó hiểu gõ đầu cô một chút: “Cậu đang nói chuyện với mình sao?”

“Ồ không, không có gì.” Lộc Tiểu Ngải vội vàng xua tay: “Mình… à không, dù sao mình cũng không nói chuyện với cậu.”

“Anh trai?” Chu Huyên Huyên vô tình nhìn thấy ghi chú trên điện thoại cô: “Oa, cậu còn có một người anh trai… Hả?”

Nhưng sau đó cô nhìn xưng hô phía dưới, suýt chút nữa hét lên, cuối cùng hạ giọng nói: “Cậu! Cậu có thể! Thầy giáo ở trên bục nói cấm yêu sớm, cậu liền ở bên dưới ân ái với bạn trai! Cậu biết không mình thất sự muốn mách cậu.”

“Đừng Huyên Huyên, mình biết cậu siêu tốt.” Lộc Tiểu Ngải cười với cô, sau đó trịnh trọng gật đầu tiếp tục nói.

“Nếu cậu muốn mách thì đợi mình nói xong đã, bọn mình cách nhau rất xa, một ngày nói chuyện không được mấy câu, thật sự rất vất vả, cậu xác định không thiện lương một chút sao?”

Chu Huyên Huyên: “……”

Sao cô cảm thấy hai người này, một ngày có thể nói không ngừng đến trăm câu, nhưng cô vẫn quyết định “Thiện lương một chút”, thay Lộc Tiểu Ngải cảnh giác giáo viên đột nhiên xuất hiện.

Còn Lộc Tiểu Ngải lại cười tủm tỉm cúi đầu tiếp tục đánh chữ, ném đề tài vừa nói kia ra sau đầu. Trong nháy mắt thay đổi như trước kia, một khi mở miệng là dừng không được, vừa nói vừa cười, Lục Thời Xuyên không có cách nào khác đành phải ở một bên lẳng lặng lắng nghe.

〈Thời Xuyên, sáng nay anh vẫn phải huấn luyện quân sự đúng không? Có nóng quá không? Anh phải nhớ uống nhiều nước nha.〉

〈A, có phải anh bị rám nắng rồi không? Thời Xuyên, anh yên tâm, dù anh bị rám nắng em cũng vẫn thích anh! Em tuyệt đối sẽ không đánh giá người khác qua vẻ về ngoài!〉

Sau khi gõ rất nhiều từ, Lộc Tiểu Ngải cười trộm một chút, mạnh dạn tìm nhãn dán vui nhộn gửi đi. Đó là một con thỏ đen giương nanh múa vuốt nhảy múa. Cô chân thành tin rằng trên đời này hoàn toàn không có sinh vật nào đen hơn nó.

〈Hử? Thời Xuyên có phải anh đã bị phơi thành cái dạng này không?〉Cô đung đưa chân, sau khi gõ xong, theo bản năng rụt người lại rồi nhấn bút gửi đi.

Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, biết cô gái nhỏ lại đang nghịch ngợm, vì thế cũng gửi một tấm ảnh trêu chọc cô:〈Không phải, là như thế này.〉

“Hả?” Lộc Tiểu Ngải tò mò mở to hai mắt nhìn, vừa thấy sao lại là một cô gái??? Không không, chờ một chút…… Đây không phải là bức ảnh chụp cô trong đợt huấn luyện quân sự cao nhất sao???

Anh chụp nó từ khi nào?!

Nhưng Lục Thời Xuyên lại tiếp tục hỏi:〈Em cảm thấy cái nào đen hơn? Có phải em không?〉

Lộc Tiểu Ngải: “!!!”

Cô cảm thấy chắc chắn đầu mình bây giờ đang bốc khói, có lẽ cô đã bị anh làm tức giận đến cháy.

“Trời ạ… thật quá đáng.” Lộc Tiểu Ngải nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói. Theo bản năng muốn đánh anh, nhưng vừa giơ tay lên mới phát hiện hai người chỉ đang kết nối tín hiệu, khẳng định không có khả năng đánh được anh.

Bây giờ hai người cách xa, nói chuyện phiếm cũng phải dựa vào mạng 4G.

Lộc Tiểu Ngải nhận ra điều này, khí thế vừa rồi lập tức biến mất hoàn toàn, bả vai sụp xuống.

Không nói đến nói chuyện phiếm, cho dù lúc này có gọi điện thoại, trong lúc lơ đãng, cũng chỉ có thể nghe thấy giọng điệu cực kỳ yếu ớt, giọng nói ôn nhu, lãnh đạm quen thuộc của anh chầm rãi truyền đến.

Hơn nữa cho dù giống như lời hứa, mỗi ngày gọi video, cũng chỉ có hình ảnh và thanh âm mà thôi, nhìn nghe rất không chân thật, muốn chạm vào cũng không thể, trừ khi cô muốn chạm vào màn hình điện thoại.

Lộc Tiểu Ngải bẹp miệng, hít mũi, do dự dừng lại một lúc, mới bỏ qua câu hỏi vừa rồi, ngón tay chậm rãi di chuyển trên bàn phím, rất lâu mới gõ được một chữ:〈Em nhớ anh, Thời Xuyên.〉

Thật sự rất rất nhớ.

Có đôi khi vào ban đêm cô sẽ trốn trong chăn bông lướt lại lịch sử cuộc trò chuyện của hai người, rồi sau đó xem đi xem lại lịch. Trong bóng tối đen nhánh, dưới ánh sáng điện thoại mờ ảo, bẻ ngón tay tính xem còn bao nhiêu lâu nữa anh sẽ về.

Kết luận cuối cùng vẫn luôn là rất lâu, rất lâu, chỉ cần ngón tay trỏ đếm không hết, bao lâu là thời gian hai người không biết được.

Sau đó kiểm tra đồng hồ báo thức trước khi ngủ, bởi vì sẽ không có ai gõ cửa đến gọi cô. Buổi sáng đi học vẫn đi con đường đó, nhưng chỉ có một mình cô đi.

Cho đến khi đi học về, khi gọi điện thoại hoặc gọi video, cô vì âm thanh và hình ảnh không chân thực mà vô cùng vui vẻ, mới có thể cảm nhận được rõ ràng hai người đang cùng nhau trải qua cuộc sống.

Tuy rằng ở trước mặt người khác cô sẽ không biểu hiện ra ngoài, cho dù ở trước mặt Lục Thời Xuyên cũng vậy, lúc trước cô vẫn như một đứa trẻ tung tăng nhảy nhót, nhưng thật ra có đôi khi cô vẫn rất buồn.

Khác với mấy câu trước, Lục Thời Xuyên cũng dừng lại một lúc lâu mới trả lời cô:〈Anh cũng nhớ em, ngày nào anh cũng nghĩ về điều này.〉

Qua màn hình điện thoại dường như Lộc Tiểu Ngải có thể nhìn thấy anh thở dài, hoặc nhẹ nhàng nhay ấn đường, lập tức hối hận khi nói ra, hoang mang rối loạn chuyển chủ đề:

〈Vậy kỳ nghỉ anh nhất định phải về gặp em, chúng ta ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ rất vui!〉

〈Ừ, nhất định.〉

Lúc này chủ nhiệm đã kết thúc buổi họp lớp, còn hơn một tiết nữa mới tan học, vì thế sẽ giảng đề thi thử. Lộc Tiểu Ngải nghe thấy, nhanh chóng nói tạm biệt với Lục Thời Xuyên, cầm điện thoại lên, lấy bút ra.

Cuộc nói chuyện thông thường của họ chỉ có thể dừng ở đây.

Nhưng buổi tối vẫn có thể trò chuyện thêm một lúc, còn có thể gọi video. Mặc dù Lộc Tiểu Ngải có rất nhiều bài tập nhưng có câu hỏi gì đều có thể hỏi Lục Thời Xuyên một chút, nghe giọng điệu kiên nhẫn của anh, thời gian bất tri bất giác trôi qua, có lẽ vẫn rất thoải mái.

Thậm chí có một hôm gọi video rất lâu, bị bạn cùng phòng của Lục Thời Xuyên nhìn thấy, Lộc Tiểu Ngải có thể nhìn thấy anh ấy ở góc màn hình điện thoại, nghe giọng điệu ngạc nhiên hỏi Lục Thời Xuyên cô là ai.

Lục Thời Xuyên rất tự nhiên nói cho anh ấy biết là bạn gái mình. Sau đó trong tiếng cảm thán của các bạn cùng phòng mà bước ra khỏi ký túc xá, tìm một nơi yên tĩnh tiếp tục nói chuyện với cô, đồng thời hướng dẫn cô làm bài tập.

Mà Lộc Tiểu Ngải lo lắng ban đêm bên ngoài sẽ lạnh, hoặc cửa ký túc xá anh ở sẽ đóng, không quá vài phút, lại thúc giục anh kết thúc cuộc trò chuyện, nhanh chóng trở về.

Cứ như vậy qua một thời gian dài, có một hôm sau khi ăn tối xong, Lộc Tiểu Ngải đang dạo một vòng trên sân chơi, đột nhiên nhớ đến gọi điện thoại cho Lục Thời Xuyên, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại một câu lại một câu nói cho anh nghe chuyện thú vị hôm nay, hỏi buổi tối anh ăn gì, nhà ăn ở trường đại học hay nhà ăn ở cao trung ngon hơn…… Vân vân.

Lục Thời Xuyên trả lời từng câu một, lời ít ý nhiều hỏi cô về sinh hoạt và học tập của cô gần đây.

Sau đó trầm mặc một lúc.

Không phải Lộc Tiểu Ngải không muốn trả lời anh mà cô đột nhiên phát hiện, hơi hé miệng muốn nói “Mọi chuyện đều tốt, chỉ là em thật sự rất nhớ anh”.

Nhưng những gì cô nói đều chẳng có ích gì, cả hai đều không thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại để mỗi ngày dỗ dành cảm xúc của đối phương.

Khoảng cách địa lý xa xôi không thể xóa bỏ.

Lộc Tiểu Ngải vốn tưởng rằng sau khoảng thời gian này cô cũng đã đủ mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng dường như cô không lợi hại như mình nghĩ.

Vài giây sau, cô nhanh chóng đưa tay lên lau vội giọt nước mắt đã rơi, sau đó đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Thời Xuyên, anh không cần lo lắng cho em, em rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ rất thuận lợi.”

“A em muốn đi học, tạm biệt, anh nhớ phải ngủ sớm, dậy sớm ăn uống đầy đủ, chú ý thân thể và chăm chỉ học tập nha! Bye bye!”

Cô nói càng lúc càng nhanh, không chú ý đến Lục Thời Xuyên không trả lời, hoảng loạn cúp điện thoại.

Lục Thời Xuyên liếc nhìn điện thoại, chậm rãi thả tay xuống bên người, dựa vào bệ cửa sổ, nhướng mắt, nhìn chăm chú ra phía xa, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.

Rõ ràng còn lâu mới đến giờ đi học.

Cái gì cũng không nói, nhưng giọng mũi lại nặng.

Cô khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.