Một Xa Ba Nhớ! Tổng Tài Dũng Cảm Bước Đến Bên Anh!

Chương 36: 36: Tiến Độ Quá Chậm




Hơn mười giờ ba mươi phút tối, chiếc xe đỗ trong sân của resort.
Bạch Thanh Phong đưa cô về đến tận nơi, Lục Ánh Kim đứng vẫy tay chào anh bảo:
"Hôm nay mình ăn rất no, cam rơn cậu nha."
"Cậu cũng biết cảm ơn đấy! Hazz, nói bằng lời thì có cảm giác không được chân thành lắm."
Lục Ánh Kim cười lườm anh đầy ẩn ý:
"Chà hiểu rồi nha, vậy mình sẽ đãi cậu ăn được không?"
"Không được."
"Sao lại không được..."
"Cậu nấu ăn ngon thế mà...Phải nấu cho tớ ăn mới đúng."
"Được, cậu ăn gì mình sẽ nấu món đó."
"Nhớ giữ lời."
Cô nhìn đồng hồ trên tay sắp đến mười một giờ khuya, vội tạm biệt:
"Vậy mình lên phòbg trước đây, cậu lái xe cẩn thận đấy."
"Tạm biệt, chúc ngủ ngon."
"Bye."
Lục Ánh Kim vui vẻ quay đi vào trong, anh đứng ngoài nhìn cô mãi đến khi khuất bóng trên môi nở nụ cười sau đó lái xe rời đi.


Câu nói mà cô tưởng rằng trêu đùa thật ra đều là lời thật lòng của anh, không biết phải đợi bao lâu nữa cô mới nhận ra tình yêu của anh.

Lục Ánh Kim đứng trước cửa phòng, hồi hộp nhập mã mở cửa phòng.

Cô rón rén bước vào trong, nghĩ giờ này có lẽ hắn đang ngủ, hạn chế mọi tiếng động nhất có thể, mở đèn pin trên điện thoại soi đường đi vào trong.
"Em đi đâu giờ mới về?"
Cạch!
Cả căn phòng mở đèn sáng, Dương Triết Hàm mặc bộ đồ ngủ màu đen, đứng cạnh công tắc dựa vào tường nhìn cô, câu nói giống như tra hỏi
Lục Ánh Kim cười cười bảo:
"Em đánh thức sếp ạ?"
Hắn khó chịu, dần mất kiên nhẫn hỏi cô lại lần nữa
"Đi đâu giờ này mới về?"
"Dạ...Em đi ăn với bạn nên về trễ...Mà sao vậy ạ? Ngày mai có việc gì gấp sao sếp."
Dương Triết Hàm thấy cô không hiểu ý mình có chút tức giận, chẳng lẽ hắn phải nói thẳng là: Anh không muốn em đi chơi với người đàn ông khác đến khuya mới về....!
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trấn Hồn
2.

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
3.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
4.

Lâm Hạ - Bạch Lạc
=====================================
Không! Hắn không thể nói thẳng ra, làm vậy cô sẽ sợ mà bỏ chạy mất.
"Em...Về trễ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ."

"Xin lỗi sếp! Lần sau không dám nữa ạ."
"Tranh thủ đi ngủ sớm, ngày mai khởi hành trở về."
"Vâng ạ."
Hắn đi vào phòng ngủ, còn cô vào phòng lấy đồ ngủ chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Gần ba mươi phút sau, cô rón rén bước lên giường ngủ, nằm xuống tận hưởng cảm giác thoải mái này nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chín giờ sáng mai, hắn và cô liền trả phòng mang hợp đồng quan trọng trở về, đi một quãng đường khá xa cuối cùng cũng đến tập đoàn Nhất Hàm.
Dương Triết Hàm đầy quyền lực với gương mặt lạnh bước vào, cô cầm trên tay bản hợp đồng theo sát phía sau, nhân viên xếp trước sảnh thấy liền cúi chào, đây là việc thường lệ của tập đoàn khi ký được hợp đồng lớn thì mọi người đều làm vậy tỏ ý vui mừng với lãnh đạo của mình.
Lục Ánh Kim há hốc nhìn, làm việc với hắn cũng một thời gian nhưng đây là lần đầu cô chứng kiến việc này, tuy có chút ngại nhưng cảm giác không tồi.
Đến tầng riêng của hắn, thư ký trong phònh liền đứng lên cúi chào.

Lục Ánh Kim nhìn thấy cô bạn thân Trần Ngọc Diệp liền háo hức vẫy tay ra hiệu.
Trần Ngọc Diệp cười đáp lại cô bạn mình nhưng nghe giọng nói kế bên của Lê Lụy xen vào:
"Chỗ đứng bên cạnh ngài ấy đáng lẽ là của cô, nhìn kìa bây giờ phải cúi đầu chào bạn mình sao?"
Trần Ngọc Diệp liếc ả ta:
"Chị không có việc gì làm?"
Lê Lụy không nói gì chỉ cười thầm bỏ đi với người như ả ta chỉ nhìn cũng biết lòng ghen tỵ trong người của Trần Ngọc Diệp đang ngày một lớn....Có khi không cần ả làm gì cũng có chuyện vui để xem...
Cạch!
Tiếng mở cửa phòng.
Dương Triết Hàm bước vào đã thấy Mạnh Khải cùng Lý Ưng Tụy ngồi đợi, trên bàn có hai ly cà phê nóng bóc khói.

Mạnh Khải thấy hắn liền đứng lên gật đầu chào thể hiện sự kính trọng.
Lý Ưng Tụy nói lớn:
"Chà về rồi à, chuyến đi có vẻ thuận lợi như mong đợi nhỉ."
Hắn nhìn anh nhớ đến hôm đổi phòng ở resort không nhịn được nói
"Đều nhờ ơn cậu, tôi ngủ rất ngon."
Lý Ưng Tụy không thèm trả lời hắn, ánh mắt chuyển sang cô nói
"Này cô bé trợ lý, lần này đi công tác cậu ấy có biểu hiện gì lạ không? Chẳng hạn như khác với thường ngày đấy."
Cô không hiểu ý nói sâu xa của anh, nhớ về chuyến đi vừa rồi bảo:
"Rất bình thường ạ, ngoại trừ việc anh Mạnh Khải đặt sai phòng ấy."
Mạnh Khải nghe vậy liền chuyển mắt sang nhìn anh đầy trách móc, mọi việc đổ lên đầu Mạnh Khải mặc dù anh không biết gì lại không được thanh minh.
"Không phải tại anh nhầm lẫn mà vì có người cố tình làm vậy."
Lý Ưng Tụy nhún vai tỏ vẻ mình vô tội, nhìn Dương Triết Hàm bảo
"Hazz tiến độ chậm thế này dễ trượt mất lắm."
"Tiến độ chậm gì ạ?"
"Ý anh là tiến độ làm việc của cậu ấy quá chậm."
Lục Ánh Kim cũng không hiểu hết ý của anh chỉ gật đầu cho qua nhưng sao hôm nay lời nói của mọi người cứ mập mờ khó hiểu, có phải cô làm gì sai không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.