Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi
Công việc thứ hai mà tôi từng làm, còn chưa hết thời gian thử việc đã bị sa thải.
Hôm đó trời rất đẹp nhưng khá lạnh, tôi cảm thấy ánh nắng chiếu lên vai mình cũng mang cảm giác lạnh lẽo.
Tôi mặc áo lông dày sụ, đeo chiếc ba lô to đùng, trên tay còn xách cả hộp cơm, vừa khóc vừa bắt xe bên đường, cảm thấy bản thân bị cả xã hội ruồng bỏ.
Đến văn phòng Mr.Bu, anh không hỏi tôi vì sao bị đuổi việc, chỉ hỏi, “Đói không?”.
Tôi gật đầu.
Anh lặng lẽ đem hộp cơm của tôi đi, cho vào lò vi sóng để hâm lại.
Nhưng hôm đó lò vi sóng ở công ty anh lại hỏng, anh nhanh chóng gọi pizza cho tôi.
Tôi nũng nịu nói, “Thế hộp cơm này phải làm thế nào? Em mất bao nhiêu công chuẩn bị”.
Anh không nói gì, lại lặng lẽ lôi đũa ra, từng miếng, từng miếng ăn hết hộp cơm đã nguội ngắt của tôi.
Ăn xong, anh đưa tôi xuống lầu. tôi vùi mặt vào lòng anh, “Có phải em rất kém cỏi không?”.
“Đúng thế”, anh khẽ nói, “Em rất kém cỏi”.
Thấy tôi định khóc tiếp, Mr.Bu thở dài một hơi, khẽ vuốt tóc tôi, “Không sao, em cứ kém cỏi thế này đi, còn có anh cơ mà”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.