Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 101: Ba ngày hai đêm



Cố Minh Tịch nhớ lại một chuyện trong quá khứ.

Mấy năm trước khi mẹ vẫn còn sống, anh và mẹ tới thành phố S khám bệnh. Thời gian đó là lúc không có người thân nào khác tới chăm sóc mẹ anh, những ngày bình thường Lý Hàm tĩnh dưỡng ngay trong phòng trọ, Cố Minh Tịch thì một thân một mình lo liệu cuộc sống của hai mẹ con. Lúc đó trời lạnh, anh lại hay phải đi đi về về nên chỉ bất cẩn một chút là cảm cúm.

Lần cảm cúm đó kéo dài nửa tháng vẫn chưa đỡ, anh sốt và ho liên miên. Lý Hàm giục anh đi bệnh viện khám nhưng Cố Minh Tịch không muốn phiền ai nên chỉ tự mua thuốc hạ sốt, thuốc cảm và thuốc ho.

Nửa tháng sau Lý Hàm nhập viện tiến hành một đợt điều trị hoá chất mới, Hoàng Linh Lị tới chăm sóc, bàn bạc với Cố Minh Tịch, quyết định anh trông mẹ buổi sáng còn bà ta trông đêm.

Đó là những ngày Cố Minh Tịch sốt và ho nhiều nhất. Thậm chí ban ngày tới chăm sóc mẹ, y tá tới thăm phòng bệnh cũng nhận ra tình trạng sức khoẻ không tốt của anh, khuyên anh đi khám rồi truyền dịch xem sao. Cố Minh Tịch lo truyền dịch lâu không chăm sóc được mẹ nên muốn cố chịu thêm hai ngày nữa, khi nào đợt điều trị của mẹ kết thúc mới đi.

Buổi tối trở về phòng trọ cũng là lúc anh sức tàn lực kiệt, đầu óc căng thẳng đau nhức. Khi ngồi trên mép giường tự cởi quần, anh tự nhiên thấy đầu trống rỗng, tức ngực, rùng mình một cái rồi lăn xuống giường.

Cố Minh Tịch tỉnh lại giữa đêm. Ánh trăng bên ngoài rọi vào phòng, anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc bị ngã.

May mà trong phòng có lò sưởi nên dù có nằm dưới đất thì anh cũng không thấy lạnh mà chỉ thấy đau đầu và tức ngực. Anh chật vật đứng dậy mới nhận ra mình đang cởi được một nửa quần. Anh nhọc nhằn cởi hết quần áo rồi vào nhà vệ sinh soi gương, nhìn sắc mặt tối tăm và đôi mắt mất đi ánh sáng của mình, trán còn sưng lên một cục vì đập xuống đất, toàn thân không chỗ nào không đau nhức.

Anh vẫn sốt, vẫn ho, ngực đau đến nỗi hít thở cũng khó. Sau khi rửa ráy qua loa và nằm lên giường, anh bỗng dưng thấy hoảng sợ.

Nếu mấy tiếng trước anh cứ ngất lịm như thế rồi chết, thì mẹ anh sẽ phải làm thế nào?

Sau khi mơ màng ngủ hai tiếng Cố Minh Tịch dậy nấu cháo cho mẹ rồi múc vào hộp giữ nhiệt, sau đó nhét hộp vào ba lô của mình.

Anh đeo ba lô bất chấp gió lạnh buổi sáng tới bệnh viện. Sau khi gặp được Hoàng Linh Lị, anh nhờ bà thím nán lại trông mẹ thêm hai ba tiếng để anh đi khám và truyền nước. Hoàng Linh Lị vừa ngáp vừa thu dọn giường, cất giọng không kiên nhẫn: “Thím đã trông cả đêm rồi, dù thế nào cháu cũng phải cho thím về ngủ một giấc chứ. Chiều nay thím đến sớm hơn để cháu đi khám cũng được.”

Hết cách Cố Minh Tịch đành để bà thím ra về, còn mình ở lại với mẹ.

Nhưng đến chiều anh không thể chịu đựng được thêm nữa, ngày càng ho nhiều hơn, anh sợ làm phiền đến giấc ngủ trưa của mẹ nên đi ra hành lang, kết quả mới đi được vài bước đã ngất xuống nền nhà.

May mà đang ở bệnh viện nên được các bác sĩ y tá nhanh chóng cấp cứu. Họ phát hiện Cố Minh Tịch đã bị viêm phổi từ rất lâu.



Cố Minh Tịch chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh, anh đang ở nhà mình tại Tam Á. Trời đã sáng, một mình anh ngủ trên giường ấm áp, cửa sổ hé mở, gió biển nhè nhẹ thổi tung bức rèm trắng mỏng. Bầu trời bên ngoài trong xanh sáng sủa.

Cố Minh Tịch biết mình sốt rất cao. Anh muốn ngồi dậy đi vệ sinh nhưng toàn thân bải hoải không có sức lực. Phải nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc anh mới gắng gượng ngồi lên được.

Vừa ra khỏi phòng Cố Minh Tịch thấy ngay một túi du lịch nằm ở cửa vào và một đôi giày da kiểu nữ. Anh thoáng sửng sốt thì đúng lúc đó, một người bước ra từ nhà bếp, nhìn anh rồi cười nói: “Tỉnh rồi à? Anh thấy đỡ hơn chút nào không?”

Cố Minh Tịch nhìn Bàng Sảnh bằng ánh mắt ngỡ ngàng, ngơ ngác nhận ra tất cả những gì diễn ra tối qua không phải trong mơ. Đôi môi anh dần cong lên, cảm giác ấm áp và vui sướng trong lòng hiện rõ trong ánh mắt không hề che giấu.

Bàng Sảnh đeo tạp dề của anh, cầm trong một chiếc muỗng và nói: “Em ninh cháo, không biết là có ngon không nữa. Trong tủ lạnh có cả sủi cảo đông lạnh, anh có muốn ăn không?”

Anh không trả lời nhưng ánh mắt lại chuyển động theo cô. Bàng Sảnh đã đặt chiếc muỗng xuống, lau khô tay bước về phía này, giọng nói kìm chế cơn giận thốt lên: “Cảm sốt lại còn không mặc áo ngủ, anh không sợ bệnh nặng hơn à!” Cô vào phòng ngủ mở tủ lấy ra một chiếc áo phông sạch, mặc vào cho Cố Minh Tịch rồi hỏi: “Buồn đi vệ sinh không?”

Anh không phản ứng lại chỉ đờ đẫn gật đầu.

“Em đỡ anh đi.” Cô đỡ anh vào nhà vệ sinh rồi nhanh nhẹn cởi quần đùi cho anh một cách thuần thục, vén gấu quần lót lên, chuẩn bị giúp anh đi tiểu.

Thời gian trước ở thành phố E, Cố Minh Tịch thường ra đường cùng Bàng Sảnh, ăn cơm, uống cà phê, xem phim, dạo phố… thỉnh thoảng buồn đi vệ sinh đều được Bàng Sảnh giúp đỡ.

Những nơi hẹn hò không chỉ có nhà vệ sinh công cộng chung cho cả nam và nữ mà có những nơi còn có cả nhà vệ sinh cho người tàn tật. Mặc dù chúng được chuẩn bị cho những người ngồi xe lăn nhưng đối với Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh, được vào một gian phòng riêng cũng tiện hơn nhiều.

Dường như cô đã quen với hành động vô cùng mật thiết này, không có cảm giác xấu hổ ngại ngùng kiểu “nam nữ thụ thụ bất thân” nhưng trái lại Cố Minh Tịch lại thấy đôi chút ái ngại. Dù sao anh cũng là đàn ông, có những việc thực sự không thể dùng lý trí để chế ngự được.

Ví dụ như một vấn đề khiến Bàng Sảnh canh cánh trong lòng suốt một thời gian dài – một vấn đề được nhắc tới trong tiết mục radio tên là “Bến cảng ấm áp” ngày xưa… Cuối cùng bây giờ Bàng Sảnh đã hiểu thế nào là “chào cờ buổi sáng”.

Khuôn mặt đỏ bừng của Cố Minh Tịch được duy trì cho tới khi rửa mặt xong, Bàng Sảnh thấy hơi buồn cười khi anh vùi đầu vào bát cháo như vậy. Như cảm nhận được cái nhìn của cô, anh ngước lên nhìn rồi cố cất giọng bình tĩnh hỏi: “Em đến từ lúc nào vậy?”

“Hai rưỡi đêm tới chỗ anh.”

“Hôm nay em không phải đi làm à?”

“Hôm nay thứ sáu, em xin nghỉ một ngày, đặt vé tối chủ nhật về.” Bàng Sảnh mỉm cười, “Có thể ở với anh ba ngày.”

Trái tim Cố Minh Tịch vui rộn ràng nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh không nghiêm trọng đến mức đó, thực ra em không cần phải tới.”

“Còn không nghiêm trọng hả. Lúc em đến anh đã mê sảng đến mức nói năng lảm nhảm rồi! Em đo nhiệt độ cho anh, 38.5 độ đó!” Bàng Sảnh trừng mắt, “Ăn cháo xong em đưa anh tới bệnh viện!”

Cố Minh Tịch thắc mắc, “Anh mê sảng? Anh đã nói gì?”

“Em không cho anh biết đâu.” Bàng Sảnh đặt hai tay lên mặt bàn, cười khúc khích nhìn anh.

Bàng Sảnh đưa Cố Minh Tịch tới bệnh viện. Không có gì bất ngờ khi anh được chẩn đoán là bị viêm bên trong cơ thể, bác sĩ yêu cầu truyền nước.

Lúc y tá chọc kim truyền vào cổ Cố Minh Tịch, anh khẽ chau mày, Bàng Sảnh liền nắm chặt vai anh.

Truyền nước xong hai người về nhà và thấy khó xử trước vấn đề cơm trưa. Ở nhà Cố Minh Tịch không có chút đồ ăn nào, Bàng Sảnh cũng không nỡ bắt anh phải làm, cuối cùng Cố Minh Tịch ăn nốt cháo buổi sáng còn Bàng Sảnh thì nấu sủi cảo đông lạnh lên ăn.

Ăn xong Bàng Sảnh cho Cố Minh Tịch uống thuốc, giục anh đi ngủ trưa còn mình thì bật laptop luôn mang theo bên người, chuẩn bị làm việc chốc lát ngoài phòng khách. Nhưng cô mới ngồi được nửa tiếng mà Cố Minh Tịch đã đi ra ba lần, lần thứ nhất nói là đi vệ sinh, lần thứ hai bảo khát nước, lần thứ ba anh bước lại gần máy tính của Bàng Sảnh, nhìn vào màn hình một lúc rồi nói: “Bàng Bàng, em đến lúc nửa đêm, sáng lại dậy sớm, em không buồn ngủ à?”

Bàng Sảnh thẳng tay tắt máy rồi đứng dậy nói: “Được rồi, em vào phòng ngủ trưa với anh. Hài lòng chưa?”

Cố Minh Tịch khẽ mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên họ nằm ngủ trên một chiếc giường.

Cố Minh Tịch không cho Bàng Sảnh nằm giường của Đậu Đậu vì “chăn ga đã lâu không thay”.

Hai người ngủ trên giường Cố Minh Tịch. Bàng Sảnh thực sự thấm mệt nên chỉ một lát mắt đã nhắm nghiền, đang mơ mơ màng màng thì cảm nhận được một cơ thể nóng hổi tiến sát về phía mình.

Anh đang sốt nên người nóng như cục than. Bàng Sảnh bất giác tránh người ra xa, cô còn trở mình quay lưng vào anh. Nhưng anh vẫn kiên trì áp sát lại, lồng ngực rộng dính sát vào lưng cô.

Hơi thở nhẹ nhàng của Cố Minh Tịch phả lên vai Bàng Sảnh. Chân anh quấn lấy chân cô, dùng ngón chân nhẹ nhàng gãi lên bắp chân Bàng Sảnh, dịu dàng vô cùng như sợ làm cô đau.

Bàng Sảnh miễn cưỡng mở mắt, nói mà không quay đầu lại: “Đừng làm ồn, anh còn đang sốt, ngủ đi.”

Hai người đều nằm nghiêng, vai anh rộng hơn vai cô, nên vừa nghe cô nói vậy anh liền huých mạnh bả vai mình lên cánh tay phải của Bàng Sảnh và cất giọng khàn khàn: “Bàng Bàng, anh muốn em ôm anh ngủ.”

Cô không mảy may do dự, lập tức quay người ôm anh vào lòng.

Vầng trán nóng như củ khoai nướng của anh đặt gọn vào hõm vai cô, cơ thể khẽ cựa quậy tìm một tư thế thoải mái rồi hài lòng nhắm mắt lại.

Mười phút sau Bàng Sảnh nóng toát mồ hôi, sờ lên người Cố Minh Tịch cũng y như vậy. Cô không biết anh đã ngủ hay chưa, muốn lén buông anh ra nhưng chỉ cần tay hơi nới một chút anh đã cất giọng bất mãn: “Đừng buông tay, ôm anh đi.”

“Anh không nóng à?” Bàng Sảnh thực sự bất đắc dĩ, “Trên người anh toàn mồ hôi thôi.”

“Anh không nóng.” Anh vẫn nhắm mắt, dán cả cơ thể lên người cô, mạnh miệng nói.

Cô lại sờ vào lưng anh, chẳng biết cố tình hay vô ý mà ngón tay lại lướt qua xương sống hõm sâu của anh, da lưng anh trơn mịn, hơi dinh dính vì mồ hôi nhưng cô lại thấy hết sức gợi cảm.

Chút tâm tư lạ lùng đó nảy sinh từ tận đáy lòng, Bàng Sảnh chớp mắt, ngón tay không ngừng du ngoạn trên cơ thể anh, từ tấm lưng tuy gần như khoẻ khoắn tới hai đùi rắn rỏi và lồng ngực rộng lớn…

Anh nín nhịn đến mức phải nghiến chặt hàm răng, mãi đến khi tay cô chạm lên bả vai khiếm khuyết của anh.

Đó là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể này nhưng cô xưa nay vẫn luôn tò mò về chúng.

Đầu ngón tay lướt qua vết sẹo dưới nách anh. Xúc cảm bên ngoài khiến trái tim Bàng Sảnh đập loạn nhịp. Giọng nói kìm nén của Cố Minh Tịch bỗng vang bên tai cô: “Bàng Bàng, nếu em không thu tay về thì tự lãnh hậu quả đó nhé!”

Dĩ nhiên cô hiểu ý đồ trong câu nói của anh. Cô không những không thu tay về mà còn chạm vào nơi đó của anh, trả lời đầy vẻ khiêu khích: “Anh đang ốm mà vẫn còn tâm tư đó à?”

Ồ… Anh choàng mở mắt, ngọn lửa bập bùng trong đáy mắt, anh nói: “Đừng trách anh chưa cảnh cáo em!”

Sau đó anh chống mạnh hai chân lên giường, đè cả cơ thể lên người cô.

Lúc bị anh hôn đến mụ mẫm đầu óc, Bàng Sảnh vẫn có thể nói chuyện: “Anh đang bị cảm mà! Đừng truyền bệnh cho em!”

Anh chợt nhớ ra vấn đề thực tế này. Đang định dừng lại ngồi dậy thì bị cô hẩy xuống giường.

Cô nhìn vào mắt anh, giọng cất lên dịu dàng: “Không sao. Cùng lắm thì hai bọn mình cùng dìu nhau đi truyền nước!”

Anh khẽ mỉm cười, tự nhiên muốn được tuỳ hứng một lần.

Dưới sự cổ vũ của cô, anh cúi xuống tiếp tục nụ hôn – một nụ hôn ý loạn tình mê, quấn quýt triền miên, thể hiện tất cả sự dịu dàng và tình cảm sâu nặng của anh khiến cô nhũn như chi chi.

..

Sáng chủ nhật Đậu Đậu được mẹ dẫn tới nhà Cố Minh Tịch. Mẹ Đậu Đậu trông thấy hai người đều bị cảm cúm. Điểm khác biệt là một người sốt còn một người chỉ cảm xoàng.

“Thầy Cố, cả thầy và cô Cua đều ốm ạ?” Đậu Đậu ngồi phắt lên đùi Cố Minh Tịch, hỏi anh bằng giọng rất đỗi quan tâm. Bàng Sảnh hắt xì mấy cái, lau nước mũi rồi kéo khẩu trang lên nói chuyện với Đậu Đậu: “Đậu Đậu, cháu đừng lại gần thầy Cố nói chuyện nữa. Bây giờ thầy cháu đang cảm nặng, cẩn thận kẻo bị lây.”

“Cháu không sợ!” Đậu Đậu nói: “Trước đây thầy Cố bị ốm có bao giờ lây cho cháu đâu.”

Thằng bé tò mò nhìn Cố Minh Tịch rồi hỏi: “Thầy ơi, thầy lây bệnh cho cô Cua làm cô ấy cũng bị ốm ạ?”

Cố Minh Tịch lặng lẽ nhìn Bàng Sảnh, mặt đỏ bừng, trên môi là nụ cười thật tươi.

Mới qua ba ngày hai đêm mà quan hệ giữa hai người đã thay đổi mang tính nhảy vọt, họ quấn quýt hơn, mật thiết hơn, càng quyến luyến đến nỗi chẳng muốn rời xa.

Anh còn nhớ một câu được cô nói khi nằm gọn trong lòng mình: “Chắc chắn anh đã từng nghe câu thơ cổ này “Tử sinh khiết thoát/ Dữ tử thành thuyết/ Chấp tử chi thủ/ Dữ tử giai lão”.” (1)

(1) Một bài thơ của Khổng Tử. Dịch nghĩa: Chết sống hay xa cách/Đã cùng nàng thành lời thề ước/Ta nắm tay nàng/(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

Cô đặt tay mình lên lồng ngực anh nơi có làn da nóng rẫy và một trái tim đập mãnh liệt. Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ nói: “Cố Minh Tịch, em muốn sửa lại đoạn thơ đó một chút, đây là lời hẹn ước của chúng ta: Chấp tử chi tâm/Dữ tử giai lão(2).”

(2) Bàng Sảnh đã thay từ thủ (tay) bằng từ tâm (trái tim) (vì Cố Minh Tịch không có tay nên hai người không thể nắm tay). Ý là hai trái tim đồng điệu đủ đểcả hai chung sống đến tuổi già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.