Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 105: Gia đình nhà họ Cố



Cố Quốc Tường đặt bàn tại một nhà hàng chuyên đồ hải sản cho buổi liên hoan gia đình. Trước khi Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch tới địa điểm hẹn, hai người ra trung tâm thương mại mua vài món quà.

Ấn tượng của Bàng Sảnh về ông bà nội và cô chú của Cố Minh Tịch vẫn dừng lại ở ngày sinh nhật 16 tuổi của anh. Bữa liên hoan đó thực sự không vui vẻ gì, khiến Bàng Sảnh cảm nhận được sự khinh thường của người thân dành cho anh một cách sâu sắc.

Trong trung tâm thương mại Cố Minh Tịch giao toàn quyền quyết định cho Bàng Sảnh. Cô chọn cho ông nội Cố một chiếc mũ lông cừu, chọn cho bà Cố một áo choàng lông cừu, chọn cho vợ chồng Cố Quốc Anh một chai rượu vang, nghe nói Đổng Nguyên mới lấy vợ không lâu, cô lại mua cho vợ chồng họ một đôi vòng tình nhân bằng vàng nguyên chất. Cuối cùng sau khi bàn bạc với nhau, hai người quyết định mua cho Cố Quốc Tường một bộ đồ giữ ấm cao cấp và một chiếc áo lông cho Cố Tử Nguyệt.

Hai người là bề dưới, mặc dù đã nhiều năm không liên lạc với người thân họ hàng, có lẽ sau này cũng không thường qua lại nhưng họ đều nhất trí cho rằng việc lễ nghĩa vẫn phải chu toàn. Mua đồ xong Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch nhanh chóng tới nhà hàng. Lúc Bàng Sảnh lệ khệ xách hết túi lớn đến túi nhỏ đi cùng Cố Minh Tịch vào thang máy thì gặp phải vợ chồng Đổng Nguyên vừa tới.

Nếu tình cờ gặp ngoài đường chắc chắn Bàng Sảnh sẽ không thể nhận ra Đổng Nguyên. Đổng Nguyên 27 tuổi không cao ráo nhưng có thể nhận ra cân nặng tuyệt đối không dưới một tạ, không ngờ cậu ta lại để đầu đinh, mặt chi chít mụn nắm tay người vợ mới cưới.

Đổng Nguyên cũng không nhận ra Bàng Sảnh, cậu ta chỉ quay sang nhìn lướt qua cô, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới rồi quay đi ngay. Đó là ánh mắt nhìn gái xinh trên đường điển hình, mặc dù rất muốn nhìn kỹ nhưng chỉ dám giả vờ không để ý, báo hại Bàng Sảnh đang định chào lại không thốt lên lời.

Cuối cùng Cố Minh Tịch vẫn là người lên tiếng trước: “Đổng Nguyên.”

Khi nhìn thấy Cố Minh Tịch, Đổng Nguyên lấy làm kinh ngạc, cậu ta thực sự không nghĩ Cố Quốc Tường lại liên hệ với Cố Minh Tịch gọi anh tới tham gia bữa liên hoan này. Thấy Bàng Sảnh đứng cạnh Cố Minh Tịch cậu ta còn ngạc nhiên hơn, một là vì không ngờ cô gái xinh đẹp này lại là cô bé lúc nào cũng kè kè bên cạnh Cố Minh Tịch khi xưa, hai là vì không ngờ cô gái xinh đẹp ấy lại là bạn gái của Cố Minh Tịch.

Đổng Nguyên đánh giá Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh. Bàng Sảnh trang điểm, ăn mặc rất hợp thời trang còn quần áo của Cố Minh Tịch thì tương đối giản dị với áo bành tô xám và quần tây đen, hình như anh lại cao hơn trước, da hơi đen nhưng gương mặt vẫn rất điển trai. Tầm mắt Đổng Nguyên lại nhìn vào tay áo bành tô của Cố Minh Tịch, vẫn như trong ký ức, hai bên tay áo anh rũ xuống thẳng tắp, dưới gấu tay áo trống không.

Vợ Đổng Nguyên tên Tiểu Lương là một cô gái tầm tầm, nhan sắc không có gì đặc biệt, cứ mải đánh giá Cố Minh Tịch một cách tò mò. Đổng Nguyên giới thiệu với vợ: “Đây là anh họ anh tên Cố Minh Tịch, là anh trai cùng bố khác mẹ của Cố Tử Nguyệt.”

Bốn người cùng đi lên bằng một chuyến thang máy. Lúc đi ra, Đổng Nguyên châm một điếu thuốc rồi đưa hộp thuốc lá cho Cố Minh Tịch, hỏi: “Anh có hút không?”

Cố Minh Tịch lắc đầu: “Tôi không hút thuốc, cảm ơn cậu.”

Đổng Nguyên nheo mắt nhìn anh một lát rồi hỏi: “Có thật là mấy năm trước anh học ở tỉnh Z không? Về đây lúc nào?”

“Ừm.” Cố Minh Tịch cũng không kể lể về quá khứ của mình, chỉ đáp: “Mới về được mấy tháng.”

“Tôi nghe nói mẹ anh mất rồi?”

Cố Minh Tịch khẽ gật đầu.

“Sau này anh sẽ định cư ở thành phố E?”

“Đúng vậy.”

“Đã tìm được việc chưa?” Đổng Nguyên hỏi: “Thời gian này anh sống ở đâu?”

Cố Minh Tịch không một lời gian dối: “Chưa tìm được việc, từ sau khi tôi về đến nay vẫn ở nhà Bàng Sảnh.”

Đổng Nguyên gật đầu: “Đúng là cơ thể này của anh cũng khó mà tìm được việc. Bây giờ tôi đang làm ở siêu thị, chức vụ quản lý kho hàng. Trong siêu thị của chúng tôi cũng có mấy người tàn tật, mấy nhân viên quản lý hàng hoá bị câm điếc, trong kho còn có người bị mù nữa. Để lúc nào tôi thử hỏi xem trong siêu thị có công việc nào phù hợp với người như anh  hay không.”

Cố Minh Tịch cười nói: “Không cần đâu. Sắp tới tôi không có ý định tìm việc.”

Đổng Nguyên sửng sốt: “Chẳng lẽ anh định bắt Bàng Sảnh nuôi anh sao?”

Bàng Sảnh chẳng tính toán với cậu ta, chỉ nói đùa: “Không được à? Tôi muốn nuôi anh ấy! Tôi thích như vậy lắm.”

Nghe cô nói vậy, Đổng Nguyên lộ rõ vẻ khó hiểu. Bàng Sảnh đứng cạnh trông thấy rất rõ bên trong ánh mắt cậu ta chất chứa rất nhiều cảm xúc: thương hại, tội nghiệp, thậm chí còn có chút khinh bỉ.

Quả nhiên Đổng Nguyên nói: “Cố Minh Tịch, kể ra anh cũng về đúng thời điểm đấy nhỉ. Bác mới ly hôn năm ngoái, anh có thể tranh thủ bây giờ bác vẫn chưa kết hôn, Tử Nguyệt còn nhỏ mà kiếm lợi cho mình.”

Cố Minh Tịch: “…”

Sắc mặt Bàng Sảnh đã sa sầm lại.

Vừa bước vào phòng, hai cụ Cố, vợ chồng Cố Quốc Anh, Cố Quốc Tường và Cố Tử Nguyệt đều đã có mặt. Thấy Cố Minh Tịch, Cố Quốc Tường vội đứng dậy đón, sắc mặt ông trầm tĩnh nhưng niềm vui bị đè nén lộ rõ trong ánh mắt. Ông đứng trước mặt Cố Minh Tịch, thoáng do dự rồi giơ tay vỗ vai con trai, nói: “Minh Tịch đến rồi à.”

“Chúc mừng năm mới bố ạ!” Cố Minh Tịch chúc một câu rồi dồn toàn bộ sự chú ý lên cô bé ngồi cạnh Cố Quốc Tường. Cô bé rất xinh xắn, da trắng mịn, người cao dong dỏng, các nét trên gương mặt giống Cố Quốc Tường hơn cả Cố Minh Tịch. Cô bé để tóc dài ngang vai, đeo băng đô hình con bướm, mặc váy liền ca rô đỏ, đang mở mắt tròn xoe nhìn Cố Minh Tịch.

Cố Minh Tịch mỉm cười nói: “Tử Nguyệt phải không, lớn quá!” Rồi quay lại nói với Bàng Sảnh: “Bàng Bàng, em lấy đồ ra đi, mua áo cho Tử Nguyệt mà không biết có mặc vừa không…”

Cố Quốc Tường không nhắc tới chuyện của Phương Huệ nên Cố Minh Tịch cũng không hỏi.

Bàng Sảnh xách quà đi tới bên bàn ăn, lễ phép biếu từng người một, Cố Minh Tịch thì đi bên cạnh lần lượt chào “Ông, bà, cô, chú”. Hai cụ Cố đã ngoài tám mươi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh minh mẫn. Sau khi trông thấy Cố Minh Tịch, cụ bà Cố rơi nước mắt, ánh mắt cụ ông Cố thì hơi phức tạp, chỉ hỏi vài câu về tình hình hiện nay của Cố Minh Tịch rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt Cố Quốc Anh dành cho Cố Minh Tịch rất khó tả, thậm chí bà ta còn quay sang thì thầm gì đó với chồng mình.

Trái lại Tiểu Lương nhận được quà tân hôn thì rất vui, đứng dậy nói: “Em cảm ơn anh chị ạ. Nhưng em không biết anh chị tới nên không có quà cáp gì cả.”

Bàng Sảnh mỉm cười với cô gái này, nói: “Không sao, cậu đừng gọi tớ là chị, bọn tớ còn chưa kết hôn mà.”

Tiểu Lương cười nói: “Chỉ là vấn đề thời gian thôi mà. Lúc đó nhớ mời tụi em tới dự đám cưới nhé.”

Bàng Sảnh chưa kịp trả lời thì Cố Quốc Anh đã nói xen vào: “Con nói gì vậy? Lúc Nguyên Nguyên kết hôn Minh Tịch cũng đâu có hiện diện.”

Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười rồi về chỗ ngồi của mình.

Trước khi tới đây Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đã bàn bạc với nhau và thống nhất là cố gắng nói ít nhất, cười nhiều nhất có thể. Người khác có nói gì cũng chỉ cười là xong.

Thậm chí Bàng Sảnh còn nghĩ người nhà Cố Minh Tịch đã bao năm không gặp anh thì cho dù có biết được một chút thông tin hay may mắn hơn là được gặp gỡ thì có lẽ cũng nên có thái độ khác trước. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh máu mủ tình thâm ôm ấp khóc lóc như trên tivi nhưng thực tế chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Những người này không hỏi han gì tới Lý Hàm, cũng chẳng hỏi những năm qua Cố Minh Tịch đã trải qua như thế nào. Ngoài Cố Quốc Tường và Tiểu Lương, những người còn lại chỉ nhìn Cố Minh Tịch bằng ánh mắt khác nhau như đoàn kết để đối phó với một người ngoài bất ngờ tới xâm chiếm. Hơn thế nữa, Bàng Sảnh nhận ra rằng sau khi người nhà Cố Minh Tịch nhìn thấy anh “từ trên trời rơi xuống”, dường như họ đều đang hiểu lầm gì đó.

Bàng Sảnh tặng quà cho Cố Quốc Tường và Cố Tử Nguyệt. Trước bữa tiệc này Cố Quốc Tường đã cho Cố Tử Nguyệt biết người đàn ông trẻ mà cô bé chưa gặp mặt bao giờ chính là anh trai của mình.

Bàng Sảnh tặng áo mới cho Cố Tử Nguyệt. Con bé chẳng thèm nhìn lấy một cái đã để luôn sang bên cạnh, ánh mắt nhìn Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh lộ rõ vẻ thù địch.

Cố Quốc Tường biết hết mọi chuyện liền nghiêm mặt nói: “Tử Nguyệt, con như thế là sao? Đây là anh trai con, anh trai mua quà cho con con phải nói thế nào?”

Cố Tử Nguyệt coi như không nghe thấy, vội chạy về phía ông nội thì bị Cố Quốc Tường chặn lại: “Tử Nguyệt! Cảm ơn anh đi!”

Cố Tử Nguyệt lườm lại bố, cắn chặt răng không chịu lên tiếng.

Cả Cố Minh Tịch lẫn Bàng Sảnh đều lấy làm ngạc nhiên. Cố Quốc Tường mới dạy bảo con gái được vài câu thì mắt con bé đã đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi lã chã. Cố Quốc Anh vội kéo con bé ra, luôn miệng dỗ dành: “Cháu gái ngoan, cháu gái bảo bối của cô, bảo bối Nguyệt Nguyệt, công chúa Tử Nguyệt” mới làm Cố Tử Nguyệt nín khóc. Nó quay lại liếc Cố Minh Tịch một cái rồi nói với Cố Quốc Anh bằng giọng nói không to cũng chẳng nhỏ: “Cô ơi, mẹ cháu bảo cháu có một người anh bị tàn tật, không có tay. Có phải chính vì người này nên bố mới ly hôn với mẹ cháu không?”

Đầu Bàng Sảnh nổ “bùm” một tiếng, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đổ dồn lên não. Sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho một người dám gọi Cố Minh Tịch là “tàn tật” trước mặt mình, hơn thế nữa, người kia lại còn là em gái có quan hệ huyết thống với anh! Không kiềm chế được Bàng Sảnh dợm bước lên thì bị Cố Minh Tịch dùng cơ thể chặn lại.

Anh giữ chặt cô lại bằng vai, hạ giọng nói: “Thôi, con bé vẫn còn trẻ con.”

Cơn giận của Bàng Sảnh làm mắt cô cay cay. Cố Minh Tịch lại khuyên nhủ: “Bàng Bàng, anh không sao đâu. Em bình tĩnh lại nào.”

Không một người nào khác đứng ra dạy bảo Cố Tử Nguyệt mà chỉ có một mình Cố Quốc Tường quát tháo vài câu. Thấy Cố Tử Nguyệt mếu máo định khóc tiếp, cụ ông Cố liền mắng Cố Quốc Tường: “Tết nhất đầu năm, mày quát tháo con cái làm gì?!”

Thấy mọi chuyện như vậy Bàng Sảnh còn có thể nói gì. Đối với tất cả những người ở đây, Cố Minh Tịch chẳng khác gì người dưng nước lã, huống hồ Bàng Sảnh.

Cô và Cố Minh Tịch ngồi vào bàn. Bàng Sảnh chu đáo cởi áo khoác rồi lấy khăn lau chân phải cho Cố Minh Tịch. Cô thầm nhủ trong lòng không biết bao nhiêu lần, dặn bản thân đây chỉ là một bữa cơm, ăn xong rồi đi, sau này cũng chẳng phải gặp những người này nhiều.

Cố Tử Nguyệt chăm chăm nhìn Cố Minh Tịch ăn cơm bằng chân, được một lúc thì nó chau mày. Nó nhận ra Cố Minh Tịch không gắp được thức ăn, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của Bàng Sảnh kế bên liền nảy sinh một ý định.

Sau đó Bàng Sảnh nhận ra cứ hễ cô định gắp, khi đũa mới chỉ chạm vào thức ăn thì bàn thuỷ tinh sẽ bị xoay đi thật nhanh. Có khi cô đã gắp được lên nhưng bàn ăn lại bị xoay bất ngờ làm cô đành xấu hổ rút đũa không về.

Bàng Sảnh liếc về phía Cố Tử Nguyệt, có vẻ con bé đang hí hửng vui vừng, tay liên tục quay bàn ăn như đang chơi trò chơi khiến những người còn lại khó lòng gắp thức ăn. Cuối cùng Cố Quốc Tường cũng nhận ra, mắng con gái vài câu mới khiến con bé ngồi im được một lúc, sau đó vẫn chứng nào tật nấy.

Trong bữa cơm không thể không trò chuyện. Cố Quốc Anh hỏi tới tình hình công việc của Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch nói tạm thời không có ý định tìm việc lập tức khiến Cố Quốc Anh nhớ lại lời Cố Quốc Tường từng nói với mình: Cố Minh Tịch bỏ học giữa chừng.

Bà ta liền nói với Cố Minh Tịch: “Bây giờ tìm việc khó lắm. Nguyên Nguyên nhà cô tốt nghiệp đại học mà cũng phải nhờ bố cháu mới xin được việc trong siêu thị. Minh Tịch, người vừa không có tay lại không có bằng cấp như cháu thất nghiệp cũng dễ hiểu.”

Cố Quốc Tường hỏi: “Minh Tịch, lần trước con bảo muốn học tiếp?”

“Vâng, con đang thi.” Cố Minh Tịch nói thật ngắn gọn: “Lúc nào có bằng thì đi làm.”

Đổng Nguyên xen vào: “Thế thì phải nhiều tuổi lắm nhỉ? Anh đi học bổ túc hay tự ôn?”

Cố Minh Tịch chỉ cười không đáp.

Cố Quốc Tường thoáng trầm ngâm rồi nói: “Minh Tịch, việc học không cần cố gắng quá. Lấy được bằng thì tốt, mà không có cũng chẳng sao. Nếu con muốn đi làm bố có thể sắp xếp, tìm cho con một công việc văn phòng đơn giản nhàn hạ cũng hợp lý.”

Cố Minh Tịch cười nói: “Không cần đâu ạ, con vẫn muốn học trước.”

Cố Minh Tịch xuất bản truyện tranh dưới bút danh là “MR Đà Điểu” nên đến cả Cố Quốc Tường cũng không biết và Cố Minh Tịch cũng như Bàng Sảnh không có ý định kể lể. Họ đã lên kế hoạch trong những năm đi học, sau giờ học Cố Minh Tịch vẫn tiếp tục vẽ tranh, với mức độ được chào đón như hiện nay, mỗi năm chỉ cần xuất bản một cuốn truyện đã đủ để hai người sống dư dả rồi.

Cố Quốc Anh rất tò mò chuyện riêng của Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh. Trong mắt bà ta, Cố Quốc Tường không những là người tàn tật mà còn không có bằng cấp lại thất nghiệp, chắc chắn cũng không có nhà, xe cộ hay tiền bạc. Một cô gái xinh đẹp như Bàng Sảnh sao lại chấp nhận yêu anh? Liệu có mưu đồ gì không?

Bà ta dửng dưng hỏi: “Minh Tịch và Sảnh Sảnh yêu nhau lâu chưa?”

Cố Minh Tịch liếc nhìn Bàng Sảnh rồi đáp: “Hơn một năm ạ.”

“Cũng lâu rồi đấy chứ, có định kết hôn không?”

“Dạ, có ạ.” Cố Minh Tịch gật đầu với nụ cười trên môi. Bàng Sảnh bổ sung thêm: “Bọn cháu sẽ cưới trong năm nay.”

Cố Quốc Anh hỏi: “Vậy… nhà riêng ở đâu?”

Cố Minh Tịch đang định trả lời thì tự nhiên Bàng Sảnh luồn tay xuống gầm bàn đặt lên đùi anh. Cô cười nói: “Bọn cháu chưa có nhà riêng, bây giờ giá nhà cao như vậy sao mua được?”

Cố Minh Tịch nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. Bàng Sảnh nháy mắt với anh, nói tiếp: “Bố cháu bảo nhà cháu rộng rãi nên để cho bọn cháu ở cũng được.”

Chồng Cố Quốc Anh là Đổng Bình cất lời: “Vậy bố mẹ cháu phải thuê nhà khác à?”

“Đâu có ạ.” Bàng Sảnh giả bộ ngạc nhiên: “Dĩ nhiên là bọn cháu ở cùng bố mẹ cháu rồi. Dù sao vẫn còn nhiều phòng, sau này có con cũng vẫn có phòng ở mà.”

Đổng Bình nói: “Vậy chẳng phải Cố Minh Tịch đi ở rể sao?”

Cố Quốc Anh vỗ lên tay ông ta một cái: “Ở rể gì chứ, nếu có con vẫn mang họ Cố mà.”

“Chưa chắc ạ.” Không ngờ câu này lại phát ra từ miệng Cố Minh Tịch khiến Bàng Sảnh giật mình.

Cố Minh Tịch nói: “Con cháu họ Cố hay họ Bàng đều được.”

“Vớ vẩn!” Từ đầu đến giờ cụ ông Cố không lên tiếng mà chỉ nghe mọi người nói chuyện, bây giờ không nén được cơn giận liền vỗ mạnh xuống mặt bàn: “Cháu trai nhà họ Cố có con phải theo họ Cố! Sao có thể theo họ mẹ được! Ông không đồng ý!”

Bàng Sảnh cười nhạt cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Cố Quốc Tường có vẻ hơi xấu hổ, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói với Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, nếu con và Bàng Sảnh lấy nhau cần mua nhà cứ nói với bố, bố sẽ giúp đỡ phần nào!”

Cố Quốc Anh sốt sắng hô lên: “Anh! Anh còn Tử Nguyệt mà!”

Nhiều năm qua Cố Quốc Anh kiếm được không ít món hời từ chỗ Cố Quốc Tường. Phương Huệ ít ở nhà, Cố Quốc Tường lại bận công việc nên Cố Tử Nguyệt hầu như chỉ ở nhà với người giúp việc. Con bé chẳng coi người giúp việc ra gì, nghịch ngợm đành hanh đến mức nhiều lần còn khiến người ta phải khóc. Sau đó Cố Quốc Tường thấy em gái nghỉ hưu, Đổng Nguyên vẫn chưa có con nên bỏ tiền mời Cố Quốc Anh tới chăm sóc, lo chuyện ăn uống cho Cố Tử Nguyệt.

Dù sao Cố Quốc Anh cũng không phải người giúp việc nên bà ta chẳng có gì phải ngại khi đến nhà Cố Quốc Tường. Công ty Kim khí phúc lợi cao, thường cho nhân viên rất nhiều đồ lặt vặt, Cố Quốc Anh thích gì liền mang về nhà mình còn Cố Quốc Tường cũng ngại không dám nói.

Hai anh em họ cưng chiều Cố Tử Nguyệt vô cùng, gần như nó muốn gì là có cái đó. Con bé chỉ cần đòi hỏi gì đó là Cố Quốc Anh lại xin tiền Cố Quốc Tường: mua đồ ăn, mua đồ chơi, mua quần áo, đi ăn hàng, xem phim, tới công viên trò chơi. Thỉnh thoảng Cố Quốc Anh còn gọi cả Đổng Nguyên và Tiểu Lương đi ăn cùng, dù sao cũng tiêu tiền của anh, bà ta chẳng việc gì phải xót của.

Vậy nên Cố Quốc Anh cũng rất để ý đến tài sản của Cố Quốc Tường. Bà ta nghĩ thà Cố Quốc Tường cứ tiêu tiền cho Cố Tử Nguyệt còn hơn cho tiền Cố Minh Tịch.

Cố Tử Nguyệt đi về phía Cố Quốc Anh, bà ta liền ôm con bé vào lòng, nói với Cố Quốc Tường: “Em cũng không đồng ý! Tử Nguyệt vẫn còn nhỏ, vài năm nữa anh đã về hưu rồi, chẳng phải anh nói sau này muốn cho Tử Nguyệt đi du học sao, tiền bạc cả đó! Minh Tịch đã lớn rồi, trước đây lúc A Hàm ra đi anh cũng đâu có đối xử tệ bạc với mẹ con nó, tự bản thân Minh Tịch không chịu cố gắng, không học hết đại học để tìm công ăn việc làm, đâu phải trách nhiệm của anh?!         Trước đây lúc mẹ Tử Nguyệt đi, em đã hứa là sẽ giúp chị ấy chăm sóc tốt con bé…”

Cố Quốc Anh nói đến đây liền bật khóc, Cố Tử Nguyệt rất thông minh, nhìn cô mình rồi chạy tới chỗ Cố Quốc Tường, ôm eo bố thủ thỉ nói: “Bố ơi bố ơi, bố đừng để cô phải khóc! Cô tốt với con lắm!”

Cụ ông Cố gọi Cố Tử Nguyệt: “Tử Nguyệt ngoan, mau tới chỗ ông nào.”

Ông cụ cầm bàn tay Cố Tử Nguyệt lên, nhìn những ngón tay trắng trẻo đẹp đẽ của cháu gái, cả giận nói: “Đám cháu nhà họ Cố này, Nguyên Nguyên học kém, Minh Tịch không có tay, không có tương lai. Hy vọng của cả nhà phải đặt hết vào Tử Nguyệt thôi. Tiểu Tử Nguyệt yên tâm, ông sẽ ủng hộ cháu, bố cháu nói cháu muốn học piano đúng không? Để ông mua đàn cho cháu! Ông đưa cháu đi học! Nhìn những ngón tay xinh xắn của Tử Nguyệt này, đúng là nghệ sĩ piano trời sinh!”

Cố Quốc Tường thực sự rất buồn nhưng Cố Quốc Anh không định bỏ qua, vẫn nói tiếp: “Thực ra với tình huống của Cố Minh Tịch, có thể xin trợ cấp hộ nghèo được không?”

Tiểu Lương đi làm ở Uỷ ban nên Cố Quốc Anh hỏi con dâu vài câu. Tiểu Lương đỏ mặt liếc nhìn Cố Minh Tịch, nói: “Đúng là xin được ạ.”

“Xin được cả suất thuê nhà giá rẻ đúng không?” Cố Quốc Anh tự thấy bản thân thật thông thái, đã nghĩ ra một kế hay cho Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, cháu và Sảnh Sảnh có thể thuê nhà giá rẻ để làm phòng cưới đó, đăng ký rồi xin trợ cấp hộ nghèo là xin được nhà thôi. Mặc dù hơi xa xôi nhưng tiết kiệm mỗi tháng được mấy trăm tiền thuê nhà đó. Ôi chao, chỉ có cháu mới đủ điều kiện thôi, bọn cô có muốn cũng chẳng xin được.”

Đổng Nguyên nói: “Thực ra Minh Tịch cũng có thể xin nhà cho người thu nhập thấp như con.”

Cố Quốc Anh gạt đi: “Mua nhà thu nhập thấp cũng phải hơn sáu trăm triệu, Minh Tịch làm gì có nhiều tiền thế!”

Đổng Nguyên nói: “Hơn sáu trăm triệu còn có bác giúp đỡ nữa mà, lúc con mua nhà cậu còn cho con 150 triệu.”

Cố Quốc Anh vội kêu con trai ngậm miệng: “Thằng ngố này nói gì vậy! Bác con chỉ cho mượn thôi! Nhà mình vẫn phải trả!”

Giờ đây Bàng Sảnh hoàn toàn không tức tối chút nào mà trái lại còn thấy thích thú. Từ khi lời nói dối kia được thốt ra, cô như đang được xem một vở kịch sống động. Vốn dĩ cô định cuối cùng mới nói sự thật cho mọi người, nói là mình chỉ đùa thôi, thực ra mình và Cố Minh Tịch đã có phòng cưới rồi.

Nhưng lúc này cô lại không muốn nói nữa. Cứ để họ nghĩ Cố Minh Tịch là kẻ khố rách áo ôm đi, chẳng có gì phải xấu hổ cả. Đúng lúc này Cố Minh Tịch thì thầm vào tai Bàng Sảnh, nói: “Anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”

“Anh đi đâu thế?” Bàng Sảnh hỏi.

“Lát nữa anh nói cho.” Anh nở nụ cười xấu xa với cô.

Cố Minh Tịch đứng dậy xin lỗi mọi người rồi đi ra khỏi phòng. Một lát sau anh quay lại nhưng không ngồi xuống mà chỉ nói với những người ngồi trong bàn ăn là mình với Bàng Sảnh có việc đột xuất, phải về trước.

Bữa cơm mới được một nửa, Cố Quốc Anh vẫn đang thao thao bất tuyệt nói về chuyện thuê nhà giá rẻ. Tuy không hiểu ngọn nguồn nhưng Bàng Sảnh vẫn đứng dậy mặc áo khoác cho Cố Minh Tịch, còn chu đáo lau miệng cho anh.

Cố Quốc Tường hơi giận: “Minh Tịch con làm gì đấy! Cô con không có ác ý gì cả, con đừng có giận dỗi như thế!”

“Không ạ, con thực sự có việc mà.” Nụ cười của Cố Minh Tịch thật lãnh đạm, ánh mắt thản nhiên, “Con có người bạn tranh thủ lễ tết tới thành phố E chơi hẹn con tối đi uống trà, và bàn chuyện công việc.”

Ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng: “Xin lỗi vì ban nãy cháu không nói với mọi người, mặc dù cháu không có việc làm nhưng bây giờ vẫn đang vẽ tranh cho một tạp chí, thu nhập cũng tạm ổn. Còn việc mua nhà cô không phải lo đâu ạ, cháu không cần bố cháu giúp gì cả vì cháu với Bàng Bàng đang thích một căn nhà, chuẩn bị đặt cọc sau tết.”

Anh nói dối giúp Bàng Sảnh. Cố Quốc Anh ngơ ngác hỏi: “Nhà ở đâu?”

“Ở Thịnh Thế Bắc Thành ạ.”

Đổng Bình lấy làm kinh ngạc: “Thịnh Thế Bắc Thành ở trung tâm á?”

Cố Minh Tịch gật đầu: “Vâng.”

Cố Quốc Anh lại hỏi: “Nhà bao nhiêu m2? Nhà ở đó chắc phải 60 triệu một m2 nhỉ?”

“Không rộng lắm, chỉ có 138 m2 thôi ạ.”        Cố Minh Tịch cười nói: “Sau này có điều kiện sẽ mua căn rộng hơn.”

Mọi người: “…”

Bàng Sảnh đã cầm túi xách lên. Cố Minh Tịch nói: “Ông bà, bố, cô chú cháu đi trước ạ! Cháu xin lỗi vì không ở thêm với mọi người được lúc nữa, lần sau có cơ hội cháu mời mọi người đi ăn ạ!”

Nói xong anh lập tức rời khỏi phòng cùng Bàng Sảnh.

Vài giây sau Cố Quốc Anh mới định thần lại: “Nó bốc phét chứ gì, vẽ tranh cho tạp chí thì kiếm được bao nhiêu chứ?! Tưởng mọi người là đầu đất hay sao!?”

Đổng Nguyên cũng nói: “Tại mẹ cả đấy, mẹ chẳng giữ thể diện cho Minh Tịch gì cả nên anh ta mới phải kiếm cớ về trước. Sau này chắc chẳng bao giờ đi ăn với nhà mình nữa.”

Cố Quốc Anh bĩu môi: “Không ăn thì thôi, ai thèm.”

Từ nãy đến giờ mặt mũi Cố Quốc Tường vẫn sa sầm lại. Ông gọi nhân viên tính tiền thì người ta lại đi vào phòng và nói: “Thưa ông, vừa nãy một vị trẻ tuổi đã thanh toán rồi ạ. Vị đó còn nhờ tôi nói lại với mọi người là đã bao năm qua không có dịp mời ông bà nội ăn cơm nên để anh ấy mời bữa này.”

Cố Quốc Anh há hốc miệng hỏi: “Hoá đơn bao nhiêu tiền?”

Phục vụ mỉm cười: “Dạ, 13.143.000đ ạ.” (Như đã nói ở trên, trong nguyên tác là tiền NDT nhưng mình đổi ra VND cho dễ hình dung, tỷ giá 1 NDT=3.000VND nhé).

Chương này đã quá! ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.