Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 23: Đêm ở Thượng Hải



Ánh đèn nê ông sáng tỏ trong phòng. Bàng Sảnh kéo rèm cửa lại, hai đứa trẻ nằm trên hai chiếc giường khác nhau cùng xem ti vi.

Thượng Hải có mấy kênh truyền hình mà ở thành phố E không xem được. Thấy tò mò nên Bàng Sảnh cứ đổi qua đổi lại mấy kênh này, Cố Minh Tịch bèn nói: “Em đừng đổi kênh nữa được không, kênh nào chẳng được, xem một lúc rồi ngủ.”

“Anh phiền phức quá đấy, Cố Minh Tịch.” Bàng Sảnh lẩm bẩm nhưng không đổi kênh lia lịa nữa. Một kênh đang chiếu thời sự Thượng Hải, sau vài tin tức xã hội, người dẫn chương trình vui vẻ đề cập đến triển lãm manga đã khai mạc ngày hôm nay.

Bàng Sảnh ngồi bật dậy, lê xuống cuối giường để ghé sát vào màn hình xem cho rõ. Đầu tiên là lãnh đạo sở văn hóa cắt băng khai mạc, tiếp theo là một số tiết mục văn nghệ của học sinh, sau đó màn hình chiếu tới đại sảnh của triển lãm, ngoài những đoàn người tấp nập ghé thăm còn có các tác giả truyện tranh nổi tiếng trên khắp mọi miền đất nước đang mở gian hàng ký tên.

Bàng Sảnh xem rất chăm chú, trên màn hình bất ngờ xuất hiện mấy hình ảnh thoáng qua, trông giống như khu vực của các câu lạc bộ manga, trên sân khấu còn có biểu diễn Cosplay.

“Woa.” Bàng Sảnh kích động kêu lên, “Tạ Ích chắc chắn có ở đây!”

Cố Minh Tịch: “...”

Xem hết tin tức, Bàng Sảnh xuống giường xách ba lô để lên bàn rồi lục tìm bên trong. Cố Minh Tịch tò mò hỏi: “Em làm gì đấy?”

Bàng Sảnh tìm thấy một gói khoai tây chiên, đáp: “Em đói.”

Cố Minh Tịch thực sự không biết phải nói cô thế nào nữa. Bàng Sảnh ôm gói khoai tây chiên ngồi khoanh chân trên giường, vừa nhai rộp rộp vừa xem cuốn “Vua Manga” có đăng tải thông tin về triển lãm rồi nói với Cố Minh Tịch: “Trên này có địa chỉ của trung tâm triển lãm nè, không biết mai bọn mình có tìm được không?”

Cố Minh Tịch thờ ơ đáp: “Có.”

“Thật không? Anh biết phải đi đến đó như thế nào à?” Bàng Sảnh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Bố em dặn nếu không tìm được thì đi taxi.”

Cố Minh Tịch trở mình trên giường, quay lưng về phía Bàng Sảnh và nói: “Anh biết đường đi, ngủ sớm thôi, anh mệt rồi.”

Bàng Sảnh vẫn hỏi: “Sao anh biết?”

Cố Minh Tịch cáu kỉnh, “Trước khi đi anh đã nghiên cứu bản đồ Thượng Hải rồi.”

Bàng Sảnh không nói gì nữa, bĩu môi rồi một lúc sau mới khẽ nói: “Không biết mai có gặp được Tạ Ích không?”

Cậu thiếu niên nằm trên chiếc giường bên kia trả lời cô bằng một cái lưng im lìm, người cậu hơi nhấp nhô như đã thực sự chìm vào giấc ngủ.

Bàng Sảnh ăn thêm vài miếng khoai tây, tiếng nhai khoai tây “rộp rộp” rõ mồn một trong căn phòng tĩnh mịch. Nhìn Cố Minh Tịch đã ngủ, Bàng Sảnh để túi khoai đã ăn được một nửa lên bàn, cầm cốc nước và bàn chải sang nhà vệ sinh đánh răng.

Về phòng, cô rón rén cất cốc nước rồi đi tới bên giường Cố Minh Tịch nhìn cậu, Cố Minh Tịch mặc áo phông trắng ngắn tay, quần short, nằm nghiêng nhắm mắt quay mặt vào tường. Tay áo trống không phủ lên người cậu, nhịp thở đều đặn kéo dài. Bàng Sảnh tung chiếc chăn mỏng được gấp gọn trên giường cậu ra rồi phủ lên cho Cố Minh Tịch, khẽ nói: “Cố Minh Tịch, em đi ngủ đây.”

Nói xong cô tắt ti vi và đèn rồi đi tới giường mình, ôm chăn nhắm mắt lại.

Căn phòng tối đen như mực, lặng phắc như tờ, chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng còi xe mơ hồ vọng vào từ dòng xe cộ xa xa qua cánh cửa sổ.

Cố Minh Tịch mở mắt trong bóng đêm, cậu nằm im không động đậy hồi lâu khiến cơ thể hơi tê dại, người toát rã mồ hôi vì chiếc chăn mỏng Bàng Sảnh phủ lên cho mình. Cậu khẽ trở mình, quay lại nhìn Bàng Sảnh đang nằm ở giường bên kia. Căn phòng tối đen như mực nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô. Chắc Bàng Sảnh cũng thấy nóng nên chăn đã bị đá ra một góc từ bao giờ, tay chân dang rộng ngủ say như chết.

Cố Minh Tịch xuống giường đi tới cửa nhìn ngó một hồi, cậu không bất ngờ khi Bàng Sảnh đi đánh răng về quên không khóa cửa. Cậu khóa lại rồi khẽ khẽ quay về giường, nằm ngửa xuống.

Một cảm giác khó hiểu dâng trào trong lòng cậu. Ở một thành phố xa lạ, khu nhà xa lạ, căn phòng xa lạ, trên chiếc giường xa lạ mà ga trải đã vàng ố, cậu lại qua đêm cùng Bàng Sảnh. Cuối giường Cố Minh Tịch là cửa sổ vẫn mở toang, gió thổi làm bức rèm mỏng hơi vén lên, từ vị trí này, cậu có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Khu vực này không có nhiều nhà cao ốc, bên ngoài chỉ toàn nhà trệt san sát nhau. Qua bức màn phập phồng lúc lên lúc xuống, thậm chí Cố Minh Tịch còn trông thấy bầu trời đêm xám xịt của Thượng Hải, sương mù giăng mắc, trời không sao và cũng không thấy bóng dáng của ánh trăng.

Cố Minh Tịch ra mồ hôi khắp người, cổ khát khô, còn rất đói. Bữa tối của cậu chỉ có một cái hamburger và một cốc coca, sao có thể khiến một cậu nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn no bụng? Nhưng cậu không muốn dậy uống nước hay tìm đồ ăn vì để làm được thì cậu phải bật đèn, còn có thể gây ra những tiếng động rất lớn, dễ khiến Bàng Sảnh thức giấc.

Bàng Sảnh có tật cáu kỉnh khi vừa thức dậy. Hồi trước nếu đang ngủ say mà bị đánh thức, cô sẽ khóc lóc làm loạn, lớn thêm vài tuổi, họ cũng thường xuyên suýt bị muộn học vì Bàng Sảnh cứ lề mề mãi trên giường, cuối cùng phải đeo cặp chạy thục mạng đến trường.

Cố Minh Tịch biết dây thần kinh của Bàng Sảnh vừa căng thẳng vừa hưng phấn suốt ngày hôm nay nên cô cần được yên tĩnh nghỉ ngơi. Về phần mình, cậu thực sự không thấy buồn ngủ chút nào.

Không biết đã là mấy giờ, Cố Minh Tịch đang mơ màng ngủ thì đèn trong phòng bỗng sáng trưng, cậu liền choàng mở mắt ngồi dậy, thì thấy Bàng Sảnh híp mắt, tóc tai bù xù ngồi trên giường, tay phải gãi tay trái và hai chân, miệng kêu: “Có muỗi! Em bị muỗi đốt chết rồi!”

Cố Minh Tịch nhìn bốn xung quanh, cậu chẳng biết phải làm sao với lũ muỗi này. Bàng Sảnh bò xuống giường, ngồi lên mép giường Cố Minh Tịch cho cậu xem tay chân mình: “Anh xem em bị đốt mấy phát này! Một, hai, ba, bốn, năm...... Năm nốt! Ngứa quá đi mất, Cố Minh Tịch phải làm sao bây giờ?!”

Tay và đùi cô đúng là bị cắn sưng phồng, đỏ bừng, trông rất đáng sợ. Biết Bàng Sảnh rất ngứa, Cố Minh Tịch vội đứng dậy đóng cửa sổ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Để anh xuống dưới xem có hương muỗi không?”

Bàng Sảnh dẩu môi nhìn cậu, “Anh đi nhanh về nhanh nhé.”

“Ừ.” Cậu nhét tiền vào túi quần rồi đi ra, hai mươi phút sau trở về với một túi nilon trên miệng.

Lúc đi vào, Cố Minh Tịch thấy ngay Bàng Sảnh đang ngồi ở một góc giường như vừa gặp ma. Giật mình, cậu bỏ túi nilon xuống, vội hỏi: “Sao thế?”

Bàng Sảnh ôm gối trong lòng, nước mắt lưng tròng nói với Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, có gián...”

“Gián đâu?”

“Không biết, một con gián to đùng.”

“...” Cậu ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Đốt hương muỗi lên là được, gián cũng sợ hương muỗi mà.”

“Thật hả?”

“Ừ.”

Bàng Sảnh xuống giường lê lết đến bên Cố Minh Tịch, cất giọng hơi giận dỗi, “Sao anh đi lâu vậy!”

Cố Minh Tịch ngồi lên giường, dùng chân lấy hương muỗi và bật lửa ra khỏi túi nilon, “Quầy lễ tân không có, anh phải ra cửa hàng tạp hóa mở cửa 24h ngoài đường mua.”

Hương muỗi vẫn còn nằm trong bao bì, cậu khom người dùng hai chân xé thật cẩn thận. Bàng Sảnh quýnh lên bèn tới giúp, lấy hương muỗi ra khỏi túi rồi đặt vào khay sắt. Nhìn bật lửa, cô có vẻ lúng túng, “Em không biết bật lửa đâu.”

Cố Minh Tịch nhìn cô, dùng chân trái đón lấy chiếc bật lửa trên tay Bàng Sảnh, dùng chân kẹp chặt lấy, ngón chân phải ấn xuống để ngọn lửa xuất hiện, Cố Minh Tịch cẩn thận nghiêng chiếc bật lửa đến đầu hương muỗi rồi châm lên.

“Đến bây giờ em vẫn chưa dám bật lửa, vậy trong giờ thí nghiệm phải đốt đèn cồn thì làm thế nào?” Cậu bình thản hỏi.

Bàng Sảnh thờ ơ đáp: “Hồ Thiêm Lực biết bật lửa.”

“Vậy sau này em học nấu ăn kiểu gì?” Cố Minh Tịch hơi buồn cười, “Xào rau rất dễ bị bùng lửa.”

“Làm sao em phải học nấu ăn chứ?!” Bàng Sảnh dõng dạc nói: “Mẹ em cũng chẳng mấy khi vào bếp, toàn bố em nấu ăn thôi. Sau này em sẽ tìm chồng như bố em, để khỏi phải nấu nướng.”

Cố Minh Tịch chớp chớp mắt nhìn cô, không đáp.

Đốt hương muỗi xong hai đứa trẻ đều tự giác quay về giường mình. Sau khi tắt đèn, Cố Minh Tịch tiếp tục mất ngủ, lát sau tiếng nói của Bàng Sảnh khẽ bay bổng trong bóng tối: “Anh ngủ chưa Cố Minh Tịch?”

Cố Minh Tịch giả vờ một lúc mới ừ một tiếng, “Vẫn chưa, sao thế?”

“Cố Minh Tịch, liệu gián có bò lên người em không nhỉ?”

“...” Cậu nhịn cười: “Không đâu, anh đã bảo gián sợ hương muỗi mà.”

“Nếu gián quay lại, anh có dám đánh nó không?” Bàng Sảnh nói: “Bố em biết đánh gián cơ, lấy dép đập.”

Cố Minh Tịch đáp: “Dám, anh sẽ giẫm chết nó.”

Sau một hồi im lặng, Bàng Sảnh bỗng thở dài.

Cố Minh Tịch hỏi: “Sao thế?”

“Nếu sớm biết thế này, bọn mình mua vé tàu chiều mai về luôn.” Vẻ buồn bã hiện rõ trong giọng nói Bàng Sảnh, “Chơi ngày mai rồi chiều về cũng được. Không cần phải ở lại thêm một đêm nữa.”

“Tại sao? Như thế vội lắm, mai chơi cũng không đã.” Cố Minh Tịch nói: “Đi xa thế mới đến được Thượng Hải, chẳng phải em muốn chơi ở triển lãm thật lâu sao?”

Bàng Sảnh thoáng im lặng rồi nói: “Em thấy hơi nhớ nhà.”

Cố Minh Tịch trở mình sang nhìn cô trong bóng đêm, hình như cô đang co rúm lại trên giường. Cậu thoáng trầm tư rồi nói: “Bàng Bàng, ngày mai ban ngày mình sẽ chơi ở triển lãm. Tối mai anh sẽ dẫn em đi chơi ở đường Nam Kinh rồi tới Bến Thượng Hải một lát, ok không? Buổi tối ở Bến Thượng Hải đẹp lắm, còn xem được tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông(1) nữa.”

(1) Minh Châu Phương Đông là tên một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tháp nằm ở mũi bán đảo Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, bên sông Hoàng Phố, đối diện với Bến Thượng Hải.

Bàng Sảnh ngẩn ra rồi hỏi một câu ngốc nghếch, “Anh có biết đường đi không?”

“Biết, anh xem bản đồ rồi, cũng từng đi qua rồi, bọn mình sẽ đi tàu điện ngầm.”

“Được đó.” Bàng Sảnh cười nói: “Không biết tối mai Tạ Ích có rảnh không nhỉ, nếu rảnh, cậu ấy có thể đi chơi với chúng ta.”

Cố Minh Tịch thấy hơi khó chịu trong lòng, ngữ điệu cũng lạnh nhạt hơn: “Tạ Ích tới đây với bạn của cậu ấy, chắc là họ đã có lịch trình của riêng họ rồi.”

Bàng Sảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, không biết họ có kế hoạch gì nhỉ, thực ra chúng ta cũng có thể đi chơi với họ mà.”

Cố Minh Tịch suýt thì hộc máu.

Lát sau căn phòng yên tĩnh trở lại, mùi hương mũi dần bao trùm, hơi nồng nhưng có thể khiến người ta yên tâm.

Cửa sổ bị đóng lại khiến căn phòng trở nên oi bức vô cùng khó chịu, toàn thân Cố Minh Tịch hết ướt lại khô, hết khô lại ướt. Không chịu nổi nữa, cậu ngồi dậy cởi áo, ngủ trần.

Chỉ một lúc sau cậu đã bị muỗi đốt hai vết vào lưng. Cố Minh Tịch không thể gãi nên đành phải chịu đựng cơn ngứa, cậu nhắm mắt với cơ thể đầm đìa mồ hôi, thầm nghĩ nếu muỗi không đốt Bàng Sảnh nữa mà chuyển sang đốt cậu vài nốt thì cũng không sao cả.

***

Sáng hôm sau có lẽ do căn phòng quá nóng bức và ngột ngạt lại có mùi khó chịu nên đến cả một người hay ngủ nướng như Bàng Sảnh cũng dậy rất sớm. Người cô nhớp nháp toàn mồ hôi hết sức khó chịu, lại bất ngờ trông thấy Cố Minh Tịch ở giường bên kia… Cậu không mặc áo! To gan dám cởi trần ngủ trên giường! Còn không đắp chăn!

Ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua khe cửa sổ lọt vào phòng soi sáng tất thảy mọi thứ trong mắt Bàng Sảnh. Cô ném phăng cái gối của mình vào trúng người Cố Minh Tịch, “Cố Minh Tịch! Đồ không biết xấu hổ này!”

Cố Minh Tịch gần như trằn trọc suốt đêm, lúc trời gần sáng mới chợp mắt được một chút. Bị gối đập vào người, cậu giật thót mình đến độ bật dậy khỏi giường, ngồi mơ màng. Hai người nhìn nhau, cả hai tóc tai rối bù, mặt mũi hốc hác, mồ hôi đầy người. Nhìn nhau một lúc, cuối cùng họ không nhịn được thêm nữa, bật cười khà một tiếng.

“Chào buổi sáng Bàng Bàng!” Cố Minh Tịch hé môi để lộ hai chiếc răng khểnh, nở nụ cười với Bàng Sảnh.

Bàng Sảnh cười khúc khích không ngớt, nói: “Cố Minh Tịch, anh có rỉ mắt kìa!”

“Này!”

Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch lần lượt thay phiên đi đánh răng rửa mặt, sau khi thay sang bộ quần áo sạch, họ xếp đồ đạc cẩn thận vào ba lô, thanh toán tiền phòng rồi rời khỏi nhà trọ.

Về sau trong cuộc đời mỗi người, có thể họ sẽ dừng chân trong những khách sạn sang trọng đẳng cấp năm sao hay những biệt thự mini có bể bơi trên đảo, cũng có thể ở trong những ngôi nhà homestay với hương nho vờn quanh rồi khoanh chân nằm nghỉ trong những vườn nho; hoặc cũng có khi họ sẽ ở trong ký túc xá của trường đại học, những khách sạn nhỏ tọa lạc ở một nơi xa xôi nào đó, thậm chí là túp lều trong buổi dã ngoại, những nhà trọ bình dân cùng các vị khách đến từ khắp mọi nơi… Cho dù là ở đâu, ngủ trên một chiếc giường như thế nào, họ cũng không thể quên đi buổi tối đáng nhớ ở Thượng Hải vừa qua.

Trong khu nhà trọ lụp xụp nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, thậm chí hai người còn không nhớ được tên và địa chỉ của khu nhà trọ nhưng mãi mãi Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch không bao giờ quên, mãi mãi không quên.

Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch giải quyết bữa sáng trong quán bán đồ ăn ở đầu ngõ.

Thú thực Cố Minh Tịch rất đói, cậu chén một bát hoành thắn rồi thêm một đĩa bánh bao nhỏ, cuối cùng còn mua cả hai phần bánh quẩy.

Chiếc bàn với độ cao hạn chế trong quá thực sự vô cùng phù hợp với cậu, Cố Minh Tịch khom lưng ngồi trên ghế đẩu, chân phải đặt lên mặt bàn, gắp bánh bao bằng đũa một cách linh hoạt, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng.

Bàng Sảnh cũng ăn khá nhiều. No bụng, cô xé giấy lau miệng cho Cố Minh Tịch rồi trả tiền, sau đó hai người đeo ba lô lên vai, xuất phát đi đến trung tâm triển lãm truyện tranh.

Cố Minh Tịch hỏi đường mới biết xung quanh đây có trạm tàu điện ngầm. Thế thì quá tiện, gần trung tâm triển lãm cũng có trạm tàu điện ngầm, Cố Minh Tịch thấy thoải mái hơn nhiều. Sau khi cùng Bàng Sảnh tìm ra trạm xe, họ đi vào bên trong, nghiên cứu tấm bản đồ tàu điện ngầm của thành phố.

Sau khi biết được đi tàu điện ngầm, Bàng Sảnh rất phấn khích, cô đã quên bẵng nỗi nhớ nhà của mình đêm qua, liến thoắng hỏi này hỏi nọ.

Trạm tàu điện ngầm bán vé tự động, đứng trước máy bán vé, Cố Minh Tịch dạy Bàng Sảnh cách làm. Quá căng thẳng nên Bàng Sảnh có vẻ rất nghiêm túc lúc nhét tiền xu vào khe nhận tiền, mãi đến khi vé tàu được đẩy ra ngoài cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, vui hẳn lên: “Hay quá!”

Cô nhắc đi nhắc lại: “Thích quá đi mất! Cố Minh Tịch, lát nữa để em mua vé lượt về luôn nhé!”

“Ừ.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên cao và đôi mắt ngời sáng của Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch nhoẻn miệng cười.

Cậu dẫn Bàng Sảnh vào ga, không phải đợi lâu đoàn tàu điện ngầm đã vùn vụt lao tới. Bàng Sảnh không giấu được tâm trạng kích động của mình, vui vẻ chăm chú theo dõi tàu điện ngầm từ từ dừng bánh.

Hai người lên tàu, tuy hôm nay là thứ bảy trên tàu không đông đúc như giờ cao điểm buổi sáng của những ngày thường, nhưng vẫn không có chỗ ngồi. Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch tìm một góc để đứng, Cố Minh Tịch áp lưng vào cột trụ, nghiêng người bảo vệ Bàng Sảnh trước ngực mình.

Là một cô bé tò mò, Bàng Sảnh ló đầu ra ngoài dáo dác nhìn xung quanh, rồi cô phát hiện ra mọi người trên tàu đều đang đánh giá Cố Minh Tịch.

Bàng Sảnh thực sự rất phản cảm với những ánh mắt kiểu này liền bực tức thu tầm mắt lại, lặng lẽ đứng trước mặt Cố Minh Tịch, tay phải lặng lẽ ôm ngang hông cậu.

“Này, nhột quá đấy!” Cố Minh Tịch khẽ vặn người, khẽ nói.

“Em sợ phanh gấp.”

“Tàu điện ngầm không phanh gấp đâu.”

“À…”

Hai mươi phút sau Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh ra khỏi trạm tàu điện ngầm. Nhờ sự giúp đỡ của một chú bảo vệ, họ tìm được đường tới trung tâm triển lãm.

Nhìn thấy băng rôn tuyên truyền về triển lãm truyện tranh giống hệt như trên ti vi, Bàng Sảnh reo vang: “Tìm thấy rồi!”

Họ mua vé cho cả buổi sáng lẫn buổi chiều rồi đi vào trong. Trong hội trường người đông nườm nượp, phần lớn là học sinh tầm tuổi họ, cũng có một số thanh niên và một vài học sinh cấp một được bố mẹ dẫn tới.

Mắt Bàng Sảnh sáng ngời, vội kéo tay áo Cố Minh Tịch, nói: “Cố Minh Tịch, chúng ta đi tìm Tạ Ích trước đã.”

Ánh mắt Cố Minh Tịch thoáng chùng xuống nhưng vẫn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.