Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 42: Người phù hợp



Những ngày nghỉ tiếp theo, Bàng Sảnh không còn gặp Cố Minh Tịch một lần nào nữa. Tranh thủ lúc bố mẹ đi làm, Bàng Sảnh gọi điện tới cho cậu, Cố Minh Tịch kể với cô là Lý Hàm đã trở lại vào buổi tối cậu về cùng bố. Mấy ngày nay chị đã đi làm bình thường, ngày ngày đến cơ quan bằng xe của Cố Quốc Tường.

Bàng Sảnh không dám hỏi Cố Minh Tịch sau này bố mẹ cậu sẽ thế nào, mà Cố Minh Tịch chủ động cho cô biết đáp án.

“Hai người làm lành rồi, bố anh cam đoan sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mẹ anh đã tha lỗi cho bố anh.”

Cậu không nói nhiều, chỉ duy nhất một câu này.

Trong lòng Bàng Sảnh đã có thành kiến với Cố Quốc Tường nên từ thâm tâm cô không mấy tin tưởng, thế nhưng nghe Cố Minh Tịch nói ra một cách bình thản như thế, cô cũng không tiện nói thêm gì cả.

Dù sao cô cũng luôn hy vọng cuộc sống gia đình cậu luôn bình ổn, hòa thuận và mỹ mãn.

Trung tuần tháng hai bắt đầu học kỳ mới, Bàng Sảnh vui vẻ đạp xe đến trường. Còn chưa vào cổng, cô đã trông thấy hình bóng đặc biệt đang sải bước trên con đường đi bộ. Cách nhau một khoảng rất xa, Bàng Sảnh lớn tiếng gọi: “Cố Minh Tịch!”

Cố Minh Tịch ngoái lại rồi nhoẻn miệng cười ngay khi nhìn thấy cô. Bàng Sảnh đạp xe tới cạnh cậu rồi nhảy xuống, đầu tiên cúi xuống nhìn chân Cố Minh Tịch – xỏ giày và đi tất nữa. Rất hài lòng vì điều này, Bàng Sảnh quay sang nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ồ, sao anh lại đi hướng này nhỉ, trạm xe bus ở kia mà.”

Cô chỉ tay về phía đối diện. Thẻ đi xe bus treo lủng lẳng trên cổ, Cố Minh Tịch nói: “Anh không lên xe chuyến tiếp theo mà đi bộ từ trạm trung chuyển tới đây.”

Bàng Sảnh dắt xe đi vào trường cùng cậu, hỏi: “Phải đi bao lâu?”

“Chắc là nửa tiếng, nếu nhanh thì hơn hai mươi phút.”

Bàng Sảnh suy nghĩ rồi nói: “Đi lối này sẽ phải đi qua xưởng Trọng Cơ đúng không?”

“Ừ.”

“Nơi đó nguy hiểm lắm.” Bàng Sảnh nói: “Em thấy anh vẫn nên đi xe bus thì hơn.”

Xưởng Trọng Cơ là một nơi kiểu như thôn quê giữa lòng thành phố E, ở đó tập trung rất nhiều người lao động tỉnh lẻ, hoàn cảnh sống kém, lại nhiều xưởng sản xuất nhỏ nên tình hình an ninh xưa nay vẫn không ra sao.

“Ở đó nhiều trộm cắp lắm!” Bàng Sảnh thở dài, “Anh phải chú ý an toàn, nếu ai đó có thể đi học cùng anh thì tốt quá!”

Đang nói chuyện thì Cố Minh Tịch bị một bàn tay vỗ vai từ phía sau.

“Cố Minh Tịch!”

Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh cùng quay lại thì gặp Tưởng Chi Nhã. Cô gái này có đôi má lúm đồng tiền rất sâu, đuôi tóc dài bện lại lắc lư đến tận mông, bên trên là chiếc áo bông màu hồng, dưới là quần jean ống loe. Chiếc quần co giãn ôm lấy đôi chân thon thả, phần ống quần còn có họa tiết thêu tinh xảo, vừa nhìn đã biết từ trên xuống dưới đều là đồ mới tinh.

“Chúc mừng năm mới.” Tưởng Chi Nhã vẫy tay với Cố Minh Tịch rồi chu miệng nói giọng giận dỗi, “Cố Minh Tịch, sao nghỉ Tết mà cậu bận rộn quá vậy, ngày nào cũng phải đến nhà họ hàng hay sao mà tớ không hẹn được cậu ra ngoài chơi?”

Bàng Sảnh bĩu môi, hơi liếc mắt nhìn Cố Minh Tịch. Rõ ràng đợt nghỉ Tết vừa qua cậu chẳng bận gì, ngày nào cũng ru rú ở nhà, làm gì có họ hàng nào mà tới?

Cố Minh Tịch nói: “Họ hàng nhà tớ đông, với lại tớ ở xa nên không tiện ra ngoài.”

Tưởng Chi Nhã đáp: “Nếu xa tớ có thể tới đón cậu mà, tớ còn chưa được đến nhà cậu chơi lần nào.”

Vừa đi vừa nói chuyện, bất ngờ Tưởng Chi Nhã chuyển sang nhìn Bàng Sảnh: “Cua ơi, cậu định mang xe vào lớp à?”

Bàng Sảnh thoáng sửng sốt rồi mới nhận ra cô đang dắt xe đạp đến gần khu giảng đường, đã đi qua nhà để xe tự bao giờ.

Cố Minh Tịch đi cạnh khẽ bật cười, Bàng Sảnh lườm cậu một cái rồi dắt xe quay lại, mới đi được hai bước cô bất ngờ đứng lại, reo lên: “Cố Minh Tịch, anh đứng đó đợi em một lát, chúng ta cùng lên lớp!”

Cố Minh Tịch gật đầu: “Ừ.”

Tưởng Chi Nhã khẽ lẩm bẩm: “Ngồi cùng bàn cả ngày còn chưa đủ sao mà phải lên lớp với nhau?”

Cố Minh Tịch hỏi: “Cậu vừa nói gì vậy?”

Cô nàng liền mỉm cười: “Không có gì.”

Bàng Sảnh vẫn chưa quay lại, Cố Minh Tịch và Tưởng Chi Nhã đứng đợi ở dưới sân. Sau khi hai người trò chuyện được vài câu, Tưởng Chi Nhã hỏi Cố Minh Tịch: “Cho tớ hỏi một câu nhé, Cua thực sự không phải bạn gái của cậu hả?”

Cố Minh Tịch lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy… Cậu đã có bạn gái chưa?”

“Chưa.” Cố Minh Tịch chặn ngay lời nói tiếp theo của cô bạn, cậu chủ động nói trước bằng ngữ điệu rõ ràng rành mạch: “Tớ cho rằng cấp ba không phải thời điểm yêu đương, nên chú tâm vào việc học hành!”

Tưởng Chi Nhã ngơ ngác nhìn cậu. Thế rồi bất ngờ một tiếng cười khe khẽ vang lên bên cạnh họ, Cố Minh Tịch quay lại thì thấy Tiêu Úc Tĩnh đeo cặp đi vào khu nhà, thấy Cố Minh Tịch đang đỏ mặt nhìn mình, cô nói: “Mr. Ostrich, as long you meet right person, love is beautiful thing which had no tradi with your study.”

Cách phát âm giọng Anh-Mỹ của cô thật tuyệt vời, giọng nói du dương dễ nghe, Tưởng Chi Nhã không hiểu hết nhưng Cố Minh Tịch thì hiểu được toàn bộ. Đúng lúc này Bàng Sảnh đeo cặp sách chạy về phía họ, đuôi tóc được bện gọn phía sau vung vẩy qua lại, cô vui vẻ reo lên: “Em tới rồi đây!”

Tiêu Úc Tĩnh nhìn cô rồi lại quay sang nhìn Cố Minh Tịch bằng ánh mắt sâu kín, sau đó mới tủm tỉm cười đi vào khu giảng đường.

Lần này mặt Cố Minh Tịch đỏ bừng hơn nữa.

Vào lớp, sau khi cả hai ngồi xuống vị trí của mình, Bàng Sảnh hỏi cậu: “Trong kỳ nghỉ Tưởng Chi Nhã có hẹn anh đi chơi à?”

“Ừ.” Cố Minh Tịch gật gù, “Nói là đi chùa, gọi điện tới nhà anh suốt hai ngày liền.”

“Tại sao anh không đi?”

Cố Minh Tịch nhìn cô một cách khó hiểu, “Sao anh phải đi?”

“Anh cứ ở nhà mãi mà không thấy chán à, có người rủ đi chơi, anh ra ngoài cũng tốt mà.” Bàng Sảnh chun mũi nằm xuống mặt bàn nhìn cậu.

Cố Minh Tịch đang dùng chân sắp xếp lại cặp sách. Đôi tất hở ngón làm cậu thấy rất khó lấy đồ, đang tính tranh thủ lúc Bàng Sảnh không chú ý cởi tất ra thì mới kéo một cái, Bàng Sảnh đã túm chặt cổ chân cậu.

“Không được cởi!” Cô trừng mắt với cậu, “Khó lắm mới khỏi ốm, anh lại muốn đi truyền nước hả?”

Cố Minh Tịch nhìn cô một lát, đành đầu hàng, “Được rồi, em bỏ tay ra đi, anh không cởi nữa.”

Bàng Sảnh bỏ tay ra, còn nói thêm: “Thực ra nếu có người rủ đi chơi mà anh thấy ngại thì cứ gọi điện cho em, em có thể đi cùng mà Cố Minh Tịch!”

Cố Minh Tịch dùng chân nhét cặp sách vào ngăn bàn, không ngước lên nhìn cô: “Chẳng phải em không thích Tưởng Chi Nhã sao?”

“Em đâu có không thích cậu ấy.” Bàng Sảnh thoáng ngại ngùng, “Chỉ là em không thân với cậu ấy thôi.”

Cố Minh Tịch tủm tỉm cười: “Hôm đó em còn chê cậu ấy tóc dài.”

“Em, em…” Bàng Sảnh nói dối: “Bố em bảo phụ nữ tóc dài não ngắn, anh chưa nghe câu này bao giờ à? Tóc Tưởng Chi Nhã dài đến gót chân, chẳng hiểu cậu ấy gội đầu kiểu gì nhỉ?”

Cố Minh Tịch chỉ cười.

Bàng Sảnh ngồi im một lúc rồi lấy đầu bút chọc vào eo Cố Minh Tịch: “Này Cố Minh Tịch, anh thích con gái tóc dài hay tóc ngắn?”

“…” Không đáp.

“Em đang hỏi anh đó!”

“Tóc dài.” Cậu quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng.

Bàng Sảnh hạ giọng thật khẽ hỏi cậu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Vậy… Cố Minh Tịch, anh đã thích ai chưa?”

Lần này Cố Minh Tịch mở to mắt, gật đầu, nói ra một chữ thật rành rọt: “Rồi.”

Tác giả giải thích về câu nói tiếng Anh của Tiêu Úc Tĩnh: “Mr Đà Điểu, đến khi gặp được người phù hợp, cậu sẽ thấy tình yêu là một điều kỳ diệu chứ không hề mâu thuẫn với việc học hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.