Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 50: Mùa hạ năm đó



Cố Minh Tịch đi theo Bàng Sảnh xuống phòng học của lớp 10A8 ở tầng dưới. Tạ Ích xách cặp của Cố Minh Tịch đi ra với đôi mắt thấp thoáng nụ cười. Thấy cậu, Cố Minh Tịch thoắt đỏ mặt.

Bàng Sảnh vẫn chưa hết hậm hực, cô khoác cặp của Cố Minh Tịch lên vai rồi nói: “Cảm ơn nhiều nhé.”

Tạ Ích cười: “Không có gì.”

Lúc đi cầu thang, Cố Minh Tịch trộm cúi xuống ngửi thử áo mình, cậu đã tắm rửa sạch sẽ và thay bộ đồ khác, trên người hoàn toàn không có mùi thuốc lá. Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô gái đi đằng trước, cô đang đeo cặp sách của cậu, đi kiểu nhảy chân sáo, đuôi tóc đằng sau vung vẩy qua lại.

Đã hơn một tháng Cố Minh Tịch không có nhiều cơ hội nhìn cô như thế này. Mặc dù vẫn ngồi cùng bàn nhưng Cố Minh Tịch không sao giữ được lòng mình thanh thản. Bỗng dưng cậu cảm thấy việc học hành thật phiền, thi cử thật phiền, giáo viên thật phiền, đến cả Bàng Sảnh cũng thật phiền. Làm toán cần phải dùng tới ê ke, thước đo góc và compa để vẽ hình, trước đây những thứ này không thể làm khó được Cố Minh Tịch nhưng trong một thời gian ngắn vừa qua, cảm giác nôn nóng khó hiểu cứ hừng hực trong lòng cậu, thậm chí còn pha chút bực bội.

Mọi người có tay, vẽ hình vô cùng đơn giản nhưng cậu chỉ có thể thực hiện những thao tác với đám dụng cụ kia bằng chân, nhiều khi không tránh khỏi vẽ sai. Cậu hết sức nghi ngờ trước những việc bản thân thường làm, tại sao lại phải vẽ những hình họa đó? Tại sao phải làm những bài tập này? Những thứ này và công việc, cuộc sống về sau có liên quan gì đến nhau không? Tại sao lại không thể sống một cách nhẹ nhàng và vui vẻ chứ?

Cố Minh Tịch cũng muốn được là một cậu bé phóng khoáng tự tại như Tạ Ích tuy nhiên cuối cùng cậu lại biến thành một con nhím, xù lông làm tổn thương rất nhiều người xung quanh mà bản thân cũng chẳng hề thấy dễ chịu hơn chút nào.

Lúc ngồi cạnh Bàng Sảnh trên ghế đá trong công viên, Bàng Sảnh nói: “Cố Minh Tịch, anh biết không, mấy hôm trước tự nhiên anh như biến thành một con người khác vậy, em còn tự hỏi không biết có phải anh bị tẩu hỏa nhập ma không nữa?”

Cố Minh Tịch cúi đầu, không đáp.

Một thứ gì đó mát lạnh bất ngờ được đưa tới bên miệng cậu, cậu mở miệng ngậm một miếng theo bản năng, vị ngọt thanh mát của đá bào lan tỏa trong miệng Cố Minh Tịch, tạo cho người ta cảm giác vui vẻ sảng khoái dưới thời tiết đầu hạ.

Mỗi tay Bàng Sảnh cầm một cây đá bào, một cây cho mình, cây còn lại đút cho Cố Minh Tịch. Khi đang dõi mắt nhìn những gánh hàng rong đông đúc cách đó không xa cùng lũ trẻ túm tụm mua đồ ăn vặt quanh những gánh hàng đó, Bàng Sảnh không khỏi nhớ lại hồi mình còn học cấp một.

Hồi đó cô và Cố Minh Tịch cùng nhau đi về sau giờ tan học, ngày nào cô cũng mè nheo đòi cậu mua đồ ăn cho mình. Cậu không có tay nên vừa đi vừa ăn trở thành việc bất khả thi, mà chính bản thân Cố Minh Tịch cũng không thích làm thế. Bàng Sảnh liền vỗ ngực nói: “Em đút cho anh!”

Cô vẫn luôn đút đồ ăn vặt cho cậu từ cấp một đến cấp hai rồi lại từ cấp hai đến cấp ba. Xưa nay Bàng Sảnh chưa bao giờ nhìn thấy Cố Minh Tịch ăn đồ ăn trên tay những bạn cùng lớp khác, thậm chí uống nước cũng rất hiếm hoi. Cô cũng vậy, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ đút đồ ăn cho một ai khác ngoài Cố Minh Tịch.

“Cố Minh Tịch, anh bảo em học ban tự nhiên có được không?” Bàng Sảnh cắn một miếng đá bào rồi nghiêng đầu sang nhìn Cố Minh Tịch, “Thực ra điểm lịch sử và chính trị của em cao hơn lý hóa một chút, nhưng em thực sự rất ghét học thuộc.”

Chắc chắn trăm phần trăm Cố Minh Tịch sẽ chọn ban tự nhiên, chính trị gần như là sở đoản của cậu, mỗi lần thi đều phải viết rất nhiều rất lâu, cậu viết bằng chân nên không khỏi bị thiếu thời gian. Sau mỗi bài thi Ngữ văn, lịch sử và chính trị trong thời gian dài, cậu đều thấy lưng, đến cả mu bàn chân cũng đau vì bị kéo căng quá lâu.

Cậu hỏi Bàng Sảnh: “Em có thích học lý với hóa không?”

“Bình thường.” Bàng Sảnh đáp, “Em vẫn thấy hơi khó nhưng nếu bảo em phải học thuộc lịch sử với chính trị, em thà làm đề lý hóa còn hơn.”

Cố Minh Tịch mỉm cười, “Thế thì học tự nhiên đi.”

Bàng Sảnh khẽ nói: “Em xếp khoảng ba trăm của khối. Bây giờ không như đợt chia lớp mười, trường thích phân ai vào lớp nào thì phân, có thể mắt nhắm mắt mở để hai chúng ta ngồi cùng bàn với nhau. Lần phân ban này phải thực sự công bằng và liêm chính, bảng xếp thứ sau mỗi kỳ thi đều được dán công khai, nếu em lại xin xỏ để được vào lớp chọn, chắc chắn những người còn lại sẽ không phục!”

Cố Minh Tịch biết Bàng Sảnh nói đúng. Với thành tích luôn nằm trong top cuối của lớp 10A2, Bàng Sảnh gần như không có khả năng thi được vào lớp chọn duy nhất của khối.

Bỗng dưng cậu thấy lòng mình hoảng sợ, khó có thể tưởng tượng khoảng thời gian hai năm không có Bàng Sảnh bên cạnh sắp tới, hình bóng cô thậm chí còn không xuất hiện trong phòng học có cậu.

Họ đã không còn là hàng xóm, nếu đến cả đi học cũng không được xếp vào cùng một lớp, Cố Minh Tịch cho rằng khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng xa cách.

Cậu nghiến răng nói: “Để anh nói chuyện thử với cô Đới xem sao, anh sẽ nhờ cô giáo nghĩ cách để em tiếp tục ngồi cạnh anh.”

“Đừng, cứ được đối xử đặc biệt mãi như vậy chán lắm. Với lại nếu thế chắc chắn em sẽ độc chiếm vị trí đội sổ ở lớp! Cứ nghĩ đến việc bị bố mắng sau mỗi buổi học phụ huynh, em đã thấy sợ rồi!” Bàng Sảnh buồn bã ăn thêm một miếng đá bào nữa, sau đó giọng cô lại thoải mái như thường, “Cố Minh Tịch, thực ra lần trước quay chương trình, em lại thấy anh và Tiêu Úc Tĩnh ngồi cùng bàn sẽ tốt hơn. Hai người đều học giỏi, cô ấy sẽ không làm phiền bắt anh phải giảng bài, gặp bài khó còn có thể trao đổi với nhau. Tóm lại nếu anh ngồi cạnh cô ấy chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn ngồi cạnh em, biết đâu cả năm nay anh cứ lẹt đẹt mãi ở vị trí thứ ba là vì bị em làm cho vướng chân cũng nên.”

“Không phải vậy đâu.” Cố Minh Tịch nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng. “Nếu em không được vào lớp chọn, cùng lắm thì anh sẽ vào học ở lớp của em, học giỏi hay không phải dựa vào chính mình. Em xem, bọn mình đều đến đây từ trường Nguyên Phi – ngôi trường mà ai cũng chê không ra gì, vậy mà anh, em và cả Tạ Ích nữa, chẳng phải chúng ta đã làm rất tốt sao?”

“Điên à! Anh học lớp thường? Đừng có phạm sai lầm nữa anh ơi!” Bàng Sảnh đẩy Cố Minh Tịch một cái rồi nói một câu đầy bất ngờ: “Cố Minh Tịch, sau này chúng ta đến Thượng Hải học đại học được không?”

“Hả?”

“Em rất thích Thượng Hải!” Bàng Sảnh quay sang nhìn cậu, “Sau lần đi cùng anh tới đó, em thấy Thượng Hải rất tuyệt!”

Cố Minh Tịch cười hỏi: “Đã có mục tiêu thi vào trường nào chưa?”

Bàng Sảnh cắn một miếng đá bào, mắt sáng như sao: “Có chứ! Đại học Phúc Đán đó!”

Có lẽ đây là ngôi trường nổi tiếng duy nhất ở Thượng Hải mà Bàng Sảnh biết. Cố Minh Tịch phì cười làm Bàng Sảnh không vui, “Sao? Anh nghĩ em không thi được hả?”

Nụ cười khiến đôi mắt Cố Minh Tịch cong cong, khóe môi cũng vậy. Cậu khẽ nhấc chân phải đá nhẹ vào người Bàng Sảnh rồi nói: “Thi được, thi được chứ, nhưng Bàng Bàng à, anh thực sự lo là mình sẽ không đỗ.”

Trong cuộc thi cuối học kỳ hai lớp mười, sau một thời gian bất chấp tất cả để học bù lại kiến thức, cuối cùng Cố Minh Tịch chỉ giành được vị trí thứ chín của khối, nhưng thế đã là đủ để cậu vào học lớp chọn của ban tự nhiên.

Còn Bàng Sảnh vẫn như bình thường, cô giành vị trí thứ ba trăm năm mươi lăm, có nghĩa là từ lớp mười một trở đi, cô không thể học cùng một lớp với Cố Minh Tịch được nữa.

Bởi lớp 10A2 sắp bị phân tán, cô Đới liền hưởng ứng lời kêu gọi của học sinh, quyết định tổ chức một chuyến dã ngoại nho nhỏ kéo dài hai ngày một đêm vào giữa kỳ nghỉ hè. Địa điểm là một khu vực phong cảnh nằm ở ngoại ô thành phố E. Gần như tất cả học sinh của lớp đều tham gia chuyến đi này, tất nhiên Bàng Sảnh cũng thuyết phục Bàng Sảnh cùng đi.

Khi chiếc xe bus chạy đến điểm đích đã là gần buổi trưa. Cùng đi tổng cộng có ba giáo viên, họ tổ chức cho hơn bốn mươi đứa trẻ ăn trưa rồi kiếm chỗ nghỉ ngơi. Sau đó sẽ bắt đầu chuyến du lịch suối Sóc.

Đương là giữa hè, bầu không khí nóng như đổ lửa nhưng những lùm cây xanh cao vút rậm rạp che đi bầu trời cùng dòng suối mát lành đã khiến họ cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều. Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch mặc áo phao màu da cam, chèo bè trên dòng suối giữa khe núi, mạo hiểm nhưng cũng rất thú vị. Lúc chơi hăng nhất, Bàng Sảnh bám chặt vào người Cố Minh Tịch, thậm chí còn giang tay ôm chặt eo cậu.

Những tiếng hét ầm ĩ kéo dài của cô khiến Chu Nam Trung và Uông Tùng cười sặc sụa. Uông Tùng còn nói với Cố Minh Tịch: “Cua biết là đi cùng với cậu nên mới tranh thủ lúc mạo hiểm này để có cơ hội ôm cậu đó!”

Cố Minh Tịch đỏ mặt còn Bàng Sảnh thì tức giận đùng đùng, thò hẳn hai tay xuống suối liên tục hất nước về phía Uông Tùng.

Sau một hồi ngao du trở về, mọi người vừa khát nước vừa mệt rã rời. Lúc ra cửa hàng tạp hóa gần đó mua nước, không biết ai là người đầu tiên mua súng nước, bắn vào mọi người làm ai nấy đều ướt như chuột lột. Việc này khiến dân chúng giận sôi sùng sục, súng nước của cửa hàng bán tạp hóa trở thành món đồ bán chạy đến cháy hàng. Bàng Sảnh câm súng nước chạy vòng quanh, gặp ai cũng bắn rồi cười nắc nẻ. Cố Minh Tịch thì chạy chậm theo sau cô, mặc dù không thể chơi bắn súng nước nhưng nhìn Bàng Sảnh như vậy cậu cũng thấy rất vui, gương mặt lúc nào cũng tươi rói. Chẳng hiểu Bàng Sảnh nghĩ gì, cô bất ngờ quay lại nhằm khẩu súng vào cậu.

“Này! Mọi người đến tấn công Cố Minh Tịch đi!”

Sau một tiếng chỉ huy của cô, mười bảy mười tám khẩu súng nước đều chĩa vào cậu mà tấn công. Cố Minh Tịch không thể trốn đi đâu được, chạy cũng không thoát nên chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp, chẳng khác gì chuột lột.

Chơi được một lúc, đám bạn cùng lớp chạy tản mát khắp nơi.

Chỉ còn Bàng Sảnh to gan dám đến gần Cố Minh Tịch, cô chống lưng cười rũ rượi còn Cố Minh Tịch thì vẫn đứng im tại chỗ nhìn cô chằm chằm.

Tình trạng đó kéo dài được một lát thì Bàng Sảnh bước tới chọc nhẹ vào eo cậu, “Nè, giận rồi à?”

Cố Minh Tịch quay ngoắt đi, tóc cậu cũng ướt, nước chảy xuống tí tách, quần áo dính cả lên người, lồng ngựa khẽ phập phồng, rõ ràng cơn giận không phải là chuyện đùa.

Bàng Sảnh kiểm tra tay áo phông đã ướt sũng của cậu, vừa sờ vào nước đã nhỏ xuống tong tong. Cô đành nói: “Xin lỗi, lần sau em sẽ không đùa với anh nữa, anh về phòng thay đồ trước đi.”

Tất cả mọi người đều nghỉ chân trong một khách sạn nhỏ ở Nông Gia Lạc, bốn người một phòng, vì cơ thể bất tiện nên Cố Minh Tịch được ưu tiên ngủ một mình một giường, cùng phòng với Chu Nam Trung và Uông Tùng.

Cậu đi một mình về phòng thay quần áo, cứ có cảm giác nặng trĩu rất khó chịu. Cố Minh Tịch thực sự không ngờ Bàng Sảnh lại công khai bắt nạt cậu trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu càng không ngờ các bạn lại hùa theo cô như thế.

Họ làm vậy là công khai bắt nạt người không có tay là cậu. Cố Minh Tịch quay người dùng răng cắn một chiếc áo phông khô trong ba lô kéo ra rồi ngồi xuống ghế sofa, cong người cởi quần áo ướt. Cơ thể ướt đẫm khiến tâm trạng cậu càng khó chịu hơn.

Cậu vào phòng tắm xả nước, lau khô người rồi mặc quần áo sạch. Lên giường ngồi một lúc, Cố Minh Tịch cắn chùm chìa khóa đi ra ngoài.

Nhà ăn nằm ở tầng một của khách sạn. Lúc đi xuống Cố Minh Tịch cứ có cảm giác là lạ, cậu nhớ lúc mình lên gác rèm cửa của nhà ăn đều được kéo ra nên bên trong hoàn toàn sáng sủa, nhân viên khách thì đang quét dọn. Còn bây giờ cầu thang tối om, xuống đến tầng một thì thấy tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống khiến cả không gian tràn ngập cảm giác tối tăm, vả lại còn lặng phắc như tờ, không có bất cứ một tiếng động nào.

Cố Minh Tịch nhìn bốn phía bằng ánh mắt đầy hoài nghi. Đúng lúc này một cánh cửa bên hông nhà ăn bất ngờ mở ra, rất nhiều người ùa vào. Cố Minh Tịch bị giật mình liền cố nhìn cho thật kỹ, hóa ra là giáo viên và các bạn cùng lớp của cậu: cô Đới, Chu Nam Trung, Uông Tùng, Tiêu Úc Tĩnh, Ngô Mân, Lệ Hiểu Yến, Tưởng Chi Nhã… Mọi người vừa vỗ tay vừa hát, cùng đi về phía cậu.

“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Cố Minh Tịch! Happy birthday to you!”

Người dẫn đầu dĩ nhiên là Bàng Sảnh, trên tay cô là một chiếc bánh gato rất lớn, trên đó cắm hai ngọn nến là hai chữ số - “17”. Nụ cười rạng rỡ ngự trị trên gương mặt Bàng Sảnh, cô đi tới trước mặt cậu, ngẩng lên nhìn cậu và nói: “Mặc dù hôm nay không phải ngày thất tịch nhưng lại là sinh nhật lần thứ mười bảy theo lịch dương của anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Cố Minh Tịch!”

Cố Minh Tịch lặng lẽ nhìn cô, Bàng Sảnh thè lưỡi với cậu: “Úi chà, chẳng lẽ anh vẫn còn giận em?”

Cố Minh Tịch mím môi thật chặt, cuối cùng nụ cười cũng xuất hiện sau đó vài phút làm hai chiếc răng khểnh thấp thoáng. Cậu khẽ nói: “Cảm ơn em, Bàng Bàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.