Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 92: Thầy giáo Tiểu Cố



Thầy Tiểu Cố sáng ra ngoài một mình mà chiều về lại dẫn theo một cô gái trẻ trung và xinh đẹp!

Các giáo viên trẻ của trường tiểu học từ thiện Đồng Chi Hoa hết sức bất ngờ. Họ đang định ra chợ mua đồ để chuẩn bị cho cuộc liên hoan tối nay. Sau khi nhìn thấy Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh, ai nấy đều nhiệt tình chào đón.

Bàng Sảnh đã tháo chiếc mũ rơm trên đầu Cố Minh Tịch xuống. Cô nở nụ cười thân thiện với những giáo viên trẻ kia. Kỷ Tú Nhân cầm tay Đậu Đậu đứng bên cạnh, họ nhìn Bàng Sảnh bằng ánh mắt tương đối phức tạp.

Thầy Trần cười hỏi Cố Minh Tịch:“Thầy Cố giới thiệu đi nào, cô gái này là?”

Bàng Sảnh vội chuyển tầm mắt nhìn Cố Minh Tịch chăm chú. Cố Minh Tịch trả lời: “Đây là một người bạn cũ của em, cô ấy họ Bàng.”

Họ… Bàng?

Mấy giáo viên trẻ xôn xao: “Thầy Cố! Đây chính là Ms Cua của thầy phải không?”

Cố Minh Tịch mỉm cười rồi khẽ gật đầu: “Vâng, chính là cô ấy đấy ạ.”

“Ái chà! Thầy Cố! Chúc mừng thầy nhé!” Những giáo viên trẻ đó tỏ ra hết sức phấn khởi. Thầy Vương và thầy Tống còn kín đáo nhìn Kỷ Tú Nhân bằng ánh  mắt cảm thông.

Cố Minh Tịch giới thiệu thầy Trần, thầy Vương, thầy Tống, Kỷ Tú Nhân và Đậu Đậu với Bàng Sảnh. Kỷ Tú Nhân nở nụ cười gượng gạo, chỉ nói một câu “chào chị” rồi quay đi nhìn sang chỗ khác.

Bàng Sảnh nhận ra cậu bé tên Đậu Đậu kia từ nãy đến giờ cứ lườm mình bằng ánh mắt đầy thù địch. Cô liền làm mặt xấu với cậu bé, nhóc con đỏ mặt liền núp sau người Kỷ Tú Nhân.

Các giáo viên đứng đợi ngoài cửa. Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh cất hành lý vào phòng ký túc xá của anh. Bàng Sảnh nhanh chóng đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, tuy hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Sau đó cô mỉm cười đi ra ngoài cùng anh.

Họ đi qua ba trạm xe bus mới tới một khu chợ lớn ngoài trời. Bàng Sảnh lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh Cố Minh Tịch. Đậu Đậu đi trước thường xuyên ngoái lại nhìn hai người, cậu bé kéo tay Kỷ Tú Nhân, hỏi: “Cô Kỷ ơi, em tới chỗ thầy Cố được không?”

“Không được!” Kỷ Tú Nhân nói: “Thầy Cố đang có bạn tới chơi, thầy phải tiếp khách, làm gì có thời gian để ý tới em.”

Đậu Đậu buồn bã cúi gằm mặt xuống. Cậu nhớ lại mỗi lần đi chợ cùng thầy Cố trước đây, cậu mới là người đi cạnh thầy ấy.

Các giáo viên chia thành từng nhóm đi khắp khu chợ, mua rất nhiều thứ để chuẩn bị cho bữa liên hoan buổi tối. Bàng Sảnh không biết gì về chuyện bếp núc nhưng lại rất hay đưa ra các ý kiến, cô luôn miệng nói với Cố Minh Tịch là thích ăn cái này, thích ăn cái kia. Cố Minh Tịch chỉ cười nói: “Thích ăn gì thì mua nấy, tiền trong túi anh, em tự lấy đi.”

Thu nhập của Bàng Sảnh trong mấy năm trở lại đây không phải là con số nhỏ vì vậy cô đã không còn quá tiếc tiền trong chuyện ăn uống nữa, bình thường thích ăn gì là ăn, đi nhà hàng gọi món cũng không cần xem giá. Lúc đi vào khu vực bán hải sản, cô tỏ vẻ hứng thú với những chú cua.

Đã đến Tam Á tất nhiênphải ăn hải sản, Bàng Sảnh giật nhẹ gấu áo Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, em muốn ăn cua bể.”

Cố Minh Tịch cười nói: “Vậy em chọn mấy con đi.”

Bàng Sảnh không hỏi giá mà ngồi xổm xuống chọn liền bảy con cua to. Người bán hàng cho lên cân rồi nói: “Ba cân sáu, 1.114.000 đồng.”

Bàng Sảnh không cầm tiền theo nên cô thò tay lấy tiền trong túi quần Cố Minh Tịch một cách rất tự nhiên. Lúc trả tiền mới nhìn thấy Đậu Đậu đang đứng gần đó nhìn mình với vẻ cực kỳ bất mãn.

“Thầy Cố, cua bể đắt lắm ạ.” Đậu Đậu nói với Cố Minh Tịch: “Mọi người không muốn ăn cua bể.”

Người bán hàng đã cầm tiền rồi. Bàng Sảnh hơi ngại, Cố Minh Tịch cúi xuống nói với Đậu Đậu: “Đậu Đậu, hôm nay là Giáng sinh, bạn thầy lần đầu đến chơi, chúng ta mở tiệc chúc mừng, thầy mời mọi người ăn cua bể.”

“Nhưng cua bể đắt lắm, thầy trò mình đã bao giờ ăn đâu.” Nghĩ đến cuộc sống thường ngày của mình và thầy Cố, Đậu Đậu liền cảm thấycực kỳ ấm ức. Thầy Cố rất tiết kiệm, mặc dù bữa nào cũng có món mặn nhưng thầy chưa bao giờ mua đồ hải sản đắt tiền cả.

Cầm túi cua bể, Bàng Sảnh có chút ngần ngại. Cố Minh Tịch dịu dàng nói với cô: “Em đừng để bụng. Bình thường đúng là anh với Đậu Đậu chẳng bao giờ ăn cua nhưng không phải vì không có tiền mua mà chỉ tạianh ăn không tiện thôi, thật đấy!”

Bàng Sảnh chớp mắt nhìn anh, cô biết anh không nói thật.

Trong lúc tiếp tục đi chợ Bàng Sảnh chú ý đến bộ đồ Cố Minh Tịch đang mặc. Anh mặc một chiếc áo sơmi cotton màu trắng, bên dưới là quần lửng màu xanh quân đội với hai ống quần rất rộng, màu đã phai vì giặt nhiều.

Bàng Sảnh chợt nhận ra rằng tình hình kinh tế hiện giờ của Cố Minh Tịch chắc chắn không lấy gì làm dư dả, mặc dù anh đang là giáo viên dạy tiểu học đồng thời còn xuất bản truyện tranh nhưng dù sao cũng không có gia đình làm hậu thuẫn. Bàng Sảnh biết mình đã quen với việc từ nhỏ đến lớn Cố Minh Tịch lúc nào cũng có nhiều tiền tiêu vặt hơn mình. Song giờ đây cô nhận ra, anh đã không còn lại cậu bé không phải lo đến cơm ăn áo mặc ngày xưa nữa.

Bàng Sảnh có chút hối hận vì chỉ tại thèm ăn mà đã mua mấy con cua đắt như vậy. Một triệu mốt không biết bằng sinh hoạt phí trong bao nhiêu ngày của anh. Bàng Sảnh định về trường sẽ trả tiền cho anh nhưng lại cảm thấy anh chắc chắn sẽ không nhận.

Cô không đòi mua gì khác nữa nhưng Cố Minh Tịch lại không chịu. Anh đưa Bàng Sảnh tới gian hàng bán trái cây, bảo cô thích ăn gì thì chọn.

“Đến Tam Á phải ăn trái cây ở đây, ngon cực kỳ luôn!” Anh hất cằm về phía những quả xoài: “Mua mấy quả xoài đi, ngọt lắm đó. Cả măng cụt và thanh long nữa, toàn những loại em thích.”

Bàng Sảnh lắc đầu: “Thôi khỏi. Em không muốn ăn.”

Cố Minh Tịch nói: “Thế thì mua quả dừa vậy, dừa ở đây rất tươi nhưng hơi nặng, lát nữa em mua mấy quả rồi nhờ thầy Trần xách hộ.”

Bàng Sảnh vẫn lắc đầu: “Em không muốn ăn. Thật đấy! Em chẳng muốn ăn gì cả!”

Cố Minh Tịch không lên tiếng, anh đưa mắt liếc nhìn Bàng Sảnh rồi nói với chủ hàng trái cây: “Chú chọn giúp cháu vài quả xoài ngon ngon đi ạ.”

Bàng Sảnh giật nhẹ tay áo Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch…”

“Anh muốn ăn.” Anh bình thản nói, “Bàng Bàng, em trả tiền hộ anh với. Nếu không xách nổi thì nhờ thầy Trần hay thầy Vương giúp.”

Hết cách Bàng Sảnh đành trả tiền và đón lấy một túi xoài to.

Mua xong đồ ăn, đám đông đi xe bus về trường. Kỷ Tú Nhân chu đáo đưa Đậu Đậu về phòng mình.

Đứng trước cánh cửa nằm ở cực Đông của khu ký túc xá, Cố Minh Tịch nhấc chân mở cửa rồi quay lại nói với Bàng Sảnh: “Em vào đi.”

Anh không quay lại nhìn cô mà đi vào nhà vệ sinh rửa chân trước. Trong nhà tắm có một chiếc ghế có tựa lưng bằng nhựa, Cố Minh Tịch ngồi lên ghế, vặn vòi nước trên tường rồi kỳ cọ hai bàn chân vào nhau dưới dòng nước lạnh. Hai tay áo mềm mại buông thõng bên người anh, khẽ lay động theo chuyển động cơ thể. Rửa xong chân đi ra phòng khách, Cố Minh Tịch nhìn bốn xung quanh rồi thì thào độc thoại: “Hình như vẫn chưa đun nước, để anh đun một ấm.”

Còn chưa kịp cử động thì đã bị một người ôm chầm lấy từ phía sau.

Cố Minh Tịch thừa nhận là anh không quen như vậy nhưng trong lòng lại rất sung sướng.

“Thế nào là một người bạn cũ?” Bàng Sảnh hỏi với vẻ không vui, “Sao anh không giới thiệu em là bạn học cũ của anh?”

Cố Minh Tịch mỉm cười: “Anh còn định nói là hàng xóm cũ kia.”

“Đáng ghét!” Cô ôm lấy rồi bất ngờ cù nách anh, Cố Minh Tịch vùng vẫy nhưng không trốn thoát, không sao nhịn được cơn buồn liền cười khanh khách, vừa cười vừa kêu lên: “Bàng Bàng! Dừng lại đi!”

Bàng Sảnh nói: “Anh nói đi, rốt cuộc em là gì của anh?”

“Em là Bàng Bàng của anh!”

“Danh hiệu? Cách xưng hô? Địa vị thì sao?”

Cố Minh Tịch cố né tránh những đòn công kích của cô, cất giọng khe khẽ: “Được rồi, em là bạn gái anh, ok chưa? Em mau tha cho anh đi, buồn không chịu được!”

“Thế nào là ok chưa?” Bàng Sảnh rất không hài lòng, cô chẳng bận tâm đến chiếc váy đang mặc trên người mà cứ thế bổ nhào lên lưng anh, hai chân cũng nhấc lên khỏi mặt đất. Cô véo tai anh nên Cố Minh Tịch không khỏi khom lưng xuống, gánh vác sức nặng toàn bộ cơ thể Bàng Sảnh, mặc dù không dễ chịu nhưng anh vẫn chịu đựng một cách vui vẻ và hài lòng.

“Bàng Bàng, sao em vẫn như trẻ con vậy.” Giọng anh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, khom lưng đứng im không dám cử động. Bàng Sảnh leo lên người anh, cô túm chặt ngực áo Cố Minh Tịch, hai má vùi sâu trong hõm cổ anh, nói: “Cố Minh Tịch, em nhớ anh, nhớ anh vô cùng! Để em ôm anh thêm lúc nữa, em sợ em đang nằm mơ, tỉnh dậy nhận ra mình chỉ ôm chăn mà thôi!”

Thực ra anh cũng vậy, đã từng gặp cô không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ. Anh đứng trong công viên nhỏ đó, trên đầu là tán cây ngô đồng Pháp xum xuê, cô gái của anh đứng ngay trước mặt, chỉ cách anh một cánh tay mà anh không sao chạm được vào cô.

Anh rất muốn bảo cô ôm lấy mình nhưng trời mưa quá nặng hạt, tiếng mưa rơi ồn ào che lấp tiếng nói của anh. Bàng Sảnh cười với anh rồi quay đi, bóng cô liền biến thành bong bóng rồi biến mất trong màn mưa gió mịt mùng.

Cố Minh Tịch giờ đây bằng lòng đứng mãi một vị trí như thế. Cô gái trên lưng anh giống hệt như bức tranh bìa anh vẽ, con cua nhỏ của cậu bé Đà Điểu. Dù có đi bao xa, chịu đựng bao nỗi khổ và mệt mỏi, anh cũng chẳng bao giờ muốn buông cô ra nữa.

Nhưng sao Bàng Sảnh có thể để anh phải mệt được. Sau một lúc bám lấy anh bằng những xúc tua của mình, Bàng Sảnh chủ động tụt xuống. Cô tò mò đi thăm quan một lượt căn nhà nhỏ của anh rồi hỏi: “Cố Minh Tịch, anh ở đây suốt ba năm qua à?”

Cố Minh Tịch đứng thẳng dậy, gật đầu nói: “Ừ, anh bắt đầu đi dạy ở trường này từ sau kỳ nghỉ tết âm lịch năm 2008.”

Căn phòng của anh rất nhỏ, chỉ có hai buồng. Buồng ngoài có bàn ăn, tủ lạnh, tủ quần áo và một chiếc bàn lớn chiếm kha khá diện tích. Chiếc bàn rất thấp, bên trên xếp đầy giấy vẽ, thuốc màu, bút vẽ, bảng pha màu còn có những cuốn sách chuyên ngành, rõ ràng đây là bàn làm việc bằng chân của Cố Minh Tịch.

Buồng trong có hai giường đơn, tủ quần áo, tivi treo trên tường và một bàn học với chiều cao bình thường, trên giường là một chiếc laptop.

Nhà khá chật nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc để ngăn nắp. Sau một vòng quan sát, Bàng Sảnh dừng lại ở một chiếc xe đạp trẻ con dựng ở góc nhà.

“Xe này của Đậu Đậu hả anh?” Cô chỉ vào chiếc xe rồi hỏi Cố Minh Tịch.

Cố Minh Tịch quay lại liếc nhìn rồi gật đầu: “Ừ.”

Bàng Sảnh đã nghe Cố Minh Tịch kể Đậu Đậu là cậu nhóc ở cùng nhà với anh nhưng cô vẫn chưa hiểu tại sao lại có chuyện này, bèn hỏi: “Tại sao Đậu Đậu lại ở cùng anh vậy?”

“Bởi vì thằng bé chẳng có nơi nào để về cả, một mình anh cũng phải ăn mà hai người cũng phải ăn, thế mới đưa thằng bé về đây.” Cố Minh Tịch đi tới chỗ tủ lạnh, mở cửa tủ bằng sự phối hợp giữa cằm và bả vai rồi hỏi Bàng Sảnh: “Nhà không có nước nhưng có nước ngọt lạnh, em muốn uống gì?”

Bàng Sảnh đi qua nhìn, có nước cam, coca, trà chanh… Cô tỏ vẻ khó tin: “Cố Minh Tịch, trước đây anh không thích uống nước ngọt mà?”

Cố Minh Tịch cười: “Không phải của anh mà là của Đậu Đậu. Nó thích nhưng anh không cho nó uống nhiều, một tuần chỉ cho uống một chai thôi.”

Bàng Sảnh cầm một chai coca lên rồi ngồi vào bàn ăn cùng Cố Minh Tịch, cô ngồi cạnh anh và hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Bố mẹ của Đậu Đậu đâu ạ?”

Cố Minh Tịch mỉm cười đáp: “Bố mẹ nó bỏ nhau, mẹ nó là người Quảng Đông, đã về quê rồi. Bố nó… Thần kinh hơi có vấn đề, lại hay say rượu, cứ rượu vào là hành hạ Đậu Đậu.” Cố Minh Tịch chậm rãi nói, “Hai năm trước mỗi khi đi dạy, anh lại thấy có một cậu bé bẩn nhem bẩn nhuốc đứng ngoài cửa lớp nghe trộm. Anh cứ đi ra là thằng bé bỏ chạy. Cho đến một hôm anh dạy xong rồi đi ra mà thằng bé lại không chạy, cứ đứng ngoài cửa lớp nhìn chằm chằm bữa ăn nhẹ của một cô bé, nước miếng chảy ra dầm dề, anh biết là cậu bé đói bụng.”

Bàng Sảnh cười nói: “Chắc chắn anh sẽ cho thằng bé đồ ăn.”

“Ừ, anh đưa nó về ký túc, cho nó ăn vài miếng hoa quả. Sau đó anh phát hiện ra toàn thân nó đầy rẫy những vết thương.” Cố Minh Tịch thở dài, “Ở đùi, ở lưng đầy các vết bầm tím, còn có vết sẹo do bỏng. Ngón giữa ở bên tay trái của Đậu Đậu bị bố nó đánh gãy mà không được đi khám chữa nên đến bây giờ vẫn không thể duỗi thẳng được. Lúc đó anh đã báo công an nhưng họ nói bố đánh con mà lại là người bị tâm thần nên cũng chẳng làm thế nào được.”

Bàng Sảnh hỏi: “Sau đó thế nào? Vì thế mà anh đưa thằng bé về đây à?”

“Không phải.” Cố Minh Tịch lắc đầu, “Anh đưa thằng bé về đây là vì suýt nữa nó bị bố đánh chết!” Cố Minh Tịch giơ chân lên cao, dùng ngón cái chỉ vào chai coca của Bàng Sảnh bằng ngón chân cái của mình: “Bố nó dùng chai rượu thủy tinh đập vào đầu Đậu Đậu, đầu nó rách một vết dài, máu chảy khắp người. May mà hàng xóm biết nên đưa Đậu Đậu tới bệnh viện. Đến khi sự việc đó được chiếu lên tivi anh mới biết. Lúc tới bệnh viện thăm Đậu Đậu, họ nói bố Đậu Đậu đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bà nội Đậu Đậu cứ khóc mãi, bà ấy già rồi, mắt lại kém nên chẳng làm sao chăm sóc được cho Đậu Đậu. Họ hàng nhà đó cũng chẳng ai muốn đưa Đậu Đậu về nuôi, thằng nhóc tội nghiệp co ro nằm trên giường bệnh. Anh liền nói với bà nội thằng bé là đến khi nào Đậu Đậu được xuất viện, anh sẽ đón nó về nuôi.”

Bàng Sảnh lấy làm ngạc nhiên: “Suốt hai năm nay thằng bé vẫn ở với anh à?”

“Ừ, nó ở đây suốt, không trở về nhà nữa.” Cố Minh Tịch cười nói: “Đậu Đậu rất biết điều, giúp anh được rất nhiều việc. Nếu nói anh chăm sóc nó, chi bằng nói là hai bọn anh chăm sóc lẫn nhau.”

Bàng Sảnh nói: “Cố Minh Tịch, sao mà anh vĩ đại thế nhỉ! Vậy… vậy sau này thì sao? Nếu anh chuyển đi thì Đậu Đậu sẽ sống ở đâu?”

“Anh không vĩ đại và cũng chưa bao giờ nghĩ đến tương lai. Bàng Bàng, con người ai cũng có lúc lâm vào bước đường cùng.” Anh quay lại nhìn thẳng vào mắt cô, “Lúc mẹ ra đi, anh cũng rơi vào đường cùng như nó vậy, may mà được một người thầy thu nhận. Ông ấy với anh chẳng hề thân quen vậy mà lại cho anh ở lại trong nhà mình, không những dạy anh vẽ tranh mà còn tìm việc cho anh làm. Anh ở nhà ông ấy một năm rưỡi, đến khi khá hơn một chút mới tới Hải Nam. Đậu Đậu cũng vậy, mới năm tuổi mà đã đi từ cõi chết trở về, nếu anh không cưu mang nó về đây thì thật sự không dám tưởng tượng thằng bé sẽ ra sao khi bố nó xuất viện trở về. Thật đấy, rất có khả năng thằng bé bị bố đẻ đánh đến chết.”

Bàng Sảnh tì má lên vai anh, “Tại sao khi đó anh không tới tìm em chứ, anh có thể ở nhà em mà, chẳng lẽ nhà em còn ngại sắm thêm một bộ bát đũa cho anh?”

Cố Minh Tịch mím môi cười, “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Bây giờ anh rất ổn, thật đó!”

“Ok không nói nữa, vậy chúng ta bàn chuyện mai sau đi.” Bàng Sảnh vòng tay ôm ngang eo Cố Minh Tịch, ngẩng cổ nhìn anh: “Cố Minh Tịch, sắp tết rồi, tết năm nay anh về với em nhé?”

Cố Minh Tịch cúi xuống nhìn mái tóc bóng mượt và hàng lông mi thật dài của cô, anh hỏi: “Về với em ư? Bằng thân phận gì đây?”

“Bạn trai của em.” Bàng Sảnh nói: “Cố Minh Tịch là bạn trai của Bàng Sảnh.”

“Bàng Bàng…” Anh ngập ngừng lên tiếng, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta… nên tìm hiểu nhau kỹ hơn rồi mới quyết định sao?”

Cằm Bàng Sảnh rời khỏi vai Cố Minh Tịch, cô nhìn cậu một cách khó hiểu, “Tìm hiểu nhau? Anh với em? Chúng ta còn cần tìm hiểu nhau nữa ư?”

Anh gật đầu. Nghĩ đến chuyện ở chợ khi nãy bèn cười hỏi cô: “Tốt nghiệp xong em có học nghiên cứu sinh không?”

Bàng Sảnh lắc đầu: “Không. Em tốt nghiệp xong đi làm luôn đến bây giờ.”

“Em làm gì?”

Cô thật thà trả lời: “Lúc đầu em làm việc ở Thượng Hải được ba năm thì chuyển về thành phố E, bây giờ đang làm cho một công ty đầu tư.”

“Chắc chắn đãi ngộ ở đó rất được, mà còn có cơ hội phát triển rất tốt.” Cố Minh Tịch nói: “Nhưng anh lại chẳng có gì cả, Bàng Bàng.”

Bàng Sảnh lấy làm ngạc nhiên: “Anh phải có gì mới được? Nhà? Xe? Một công việc vẻ vang ư?”

“Phải.” Ánh mắt Cố Minh Tịch rất đỗi bình thản, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, “Cố Minh Tịch không có gì cả, Cố Minh Tịch chỉ là một kẻ bần hàn, không những không có nhà, không có xe, không có một công việc vẻ vang mà còn không có bằng cấp, không có tay, không có… gia đình. Một Cố Minh Tịch như thế có thể trở thành bạn trai của Bàng Sảnh thật ư?”

Đôi mắt Bàng Sảnh sáng long lanh: “Vậy Cố Minh Tịch có thích Bàng Sảnh không?”

Anh mỉm cười, “Thích.”

“Chỉ cần thích Bàng Sảnh là Cố Minh Tịch có thể làm bạn trai Bàng Sảnh được rồi.” Bàng Sảnh nhìn thẳng vào mắt Cố Minh Tịch, giơ tay xoa má anh rồi trịnh trọng nói: “Bây giờ không có không có nghĩa là sau này không có. Bọn mình còn trẻ mà, cùng cố gắng là được.”

Nụ cười đầy ẩn ý hàm chứa trong đôi mắt anh: “Xưa nay mẹ em không thích anh, Bàng Bàng ạ.”

“Điều kiện kinh tế quyết định địa vị gia đình, bây giờ ở nhà em là lớn nhất!” Bàng Sảnh hếch cằm một cách đắc ý, “Hơn nữa đã có bố em ủng hộ. Biết em đã tìm thấy anh, bố em vui lắm, cứ kêu em đưa anh về nhà ăn tết.”

Nói xong cô lại ôm lấy anh, dán tai vào lồng ngực anh và nói: “Tết năm nào nhà em cũng nói không biết bây giờ Cố Minh Tịch đang ăn tất niên ở đâu, ở một mình hay có ai đó bên cạnh. Từ giờ trở đi tết nào em cũng sẽ ở bên anh, Cố Minh Tịch, đồng ý là tết sẽ về nhà cùng em nhé?”

Thành phố xa xôi đó là quê nhà của anh. Cố Minh Tịch im lặng rất lâu rồi cuối cùng khẽ đáp: “Ừ.”

Buổi tối, các giáo viên trẻ tổ chức một bữa liên hoan mừng Giáng sinh. Cố Minh Tịch và thầy Tống là đầu bếp chính, nấu nướng trong nhà bếp chung của ký túc xá. Bàng Sảnh vào bếp thì thấy thầy Tống đang xào rau, Cố Minh Tịch thì ngồi trên ghế, trước mặt anh là chiếc bàn thấp, hai chân anh đặt cả lên mặt bàn, bàn chân trái giữ một nắm rau, chân phải thì kẹp dao thái rau thoăn thoắt.

Bàng Sảnh thực sự rất bất ngờ. Cô hoảng hốt nói: “Cố Minh Tịch để em thái cho, anh cẩn thận kẻo cắt vào chân.”

Thầy Tống quay lại nói với Bàng Sảnh: “Chị Cua không phải lo cho thầy Cố đâu. Thầy ấy là đầu bếp ở chỗ bọn em đấy, hầu như thầy ấy có thể làm được tất cả mọi việc trong bếp, từ mua đồ, rửa ráy, thái rồi nấu nướng. Thầy ấy nấu ăn ngon cực, sau này chị có tha hồ mà hưởng thụ!”

Bàng Sảnh đỏ mặt, hạ giọng hỏi Cố Minh Tịch: “Anh biết nấu ăn từ bao giờ vậy?”

Cố Minh Tịch cúi đầu tập trung thái rau, đáp: “Từ lúc mẹ anh ốm, nếu không nấu được thì phải nhịn đói. Lúc đầu anh cũng thấy khó nhưng làm mãi cũng quen.”

Thái rau xong Cố Minh Tịch dùng chân trái phối hợp với lưỡi dao cho rau đã thái vào rổ. Sau đó anh đứng dậy, quay người dùng cằm đỡ rổ rau, mang lên để vào bệ bếp.

Anh thả rổ ra khỏi cằm rồi nói với thầy Tống: “Để tôi nấu món này cho.”

Bàng Sảnh đứng túc trực bên cạnh trong lúc Cố Minh Tịch xào rau. Cô nhớ lại đĩa bí xanh anh xào trong lần cô tới nhà anh chơi hồi còn đi học. Hồi đó anh nấu ăn vẫn phải nhờ Bàng Sảnh cho dầu ăn, cho muối giúp, vậy mà giờ đây, anh không cần sự giúp đỡ của người khác. Kể từ lúc cho dầu vào nồi nóng cho tới lúc hoàn thành cả món ăn, anh chỉ cần một chân mà thôi.

Sau khi dầu nóng, Cố Minh Tịch định thả rau vào nồi bèn quay lại dặn Bàng Sảnh đứng xa một chút. Bàng Sảnh ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, ló đầu ra nhìn anh dùng chân phải nhấc rổ rau rồi đổ hết vào nồi.

Tiếng dầu ăn nổ xèo xèo, những giọt nước nóng li ti cũng bắn ra ngoài. Nhìn Cố Minh Tịch kẹp vá xào bằng chân phải nấu nướng trông rất thuần thục,Bàng Sảnh liền đứng sát vào anh, hỏi: “Dầu ăn bắn vào chân rồi mà anh không thấy nóng à?”

Cố Minh Tịch mỉm cười đáp: “Da chân anh dày, quen rồi nên không thấy nóng.”

Sau khi đảo qua đảo lại cho đều, anh bỏ vá xào xuống rồi thoăn thoắt dùng chân phải múc một thìa bột canh cho vào nồi rồi lại đảo liên tục một hồi mới cho bột ngọt, cuối cùng anh tắt bếp bằng ngón chân và nói với Bàng Sảnh: “Bàng Bàng, em xúc ra đĩa hộ anh rồi mang ra ngoài nhé.”

Từ đầu đến cuối Cố Minh Tịch chỉ đứng bằng một chân mà rất vững vàng. Ánh lửa bập bùng trên bếp rọi lên gương mặt ngăm đen của Cố Minh Tịch. Bàng Sảnh thấy anh mướt mát mồ hôi, phần ngực áo và lưng áo cũng có vết mồ hôi ươn ướt.

Cô lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh. Cố Minh Tịch cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Bàng Sảnh mỉm cười nói: “Sau này việc bếp núc giao cả cho anh đó!”

Cố Minh Tịch khẽ nhếch môi, nói: “Anh nấu gì em cũng ăn chứ?”

“Dĩ nhiên rồi, em không kén ăn mà.”

Cố Minh Tịch chạm má mình lên mặt cô: “Quyết định thế nhé, sau này anh nấu gì em cũng phải ăn đó. Bàng Bàng, em gầy quá, anh phải vỗ béo em lên mới được!”

“Đáng ghét! Mặt anh toàn là mồ hôi!” Miệng thì nói thế nhưng Bàng Sảnh lại vòng tay ôm quanh cổ Cố Minh Tịch: “Em đang giảm cân đó. Các đồng nghiệp nữ ở công ty người nào cũng gầy hơn em.”

“Anh thích em mũm mĩm cơ.”

“Hừ, em thích anh trắng trẻo cơ, lúc nào anh trắng lên thì hãy đến mặc cả với em nhé.”

Nói xong Bàng Sảnh nhanh nhẹn múc đồ ăn ra đĩa rồi chuồn khỏi nhà bếp, để mình Cố Minh Tịch ngơ ngác ở lại.

Anh cúi xuống nhìn chân, anh biết mình bây giờ đã đen hơn trước kia rất nhiều. Cố Minh Tịch chợt nhớ lại những nhân vật nam trong truyện tranh mà Bàng Sảnh nhờ anh vẽ hồi còn đi học, và cả những nam tài tử cô thích từ trước đến nay, họ đều thuộc kiểu đàn ông thư sinh, trắng trẻo nhỏ nhắn.

Thế rồi anh không khỏi nghĩ đến Tạ Ích.

Tự nhiên Cố Minh Tịch thấy hơi khó chịu trong lòng.

Trên bàn ăn, Kỷ Tú Nhân luôn ngồi cạnh Đậu Đậu, ánh mắt hai người họ nhìn Bàng Sảnh chẳng có vẻ gì là thân thiện. Đậu Đậu thì thầm với Kỷ Tú Nhân: “Cô Kỷ, em thấy cô xinh hơn cái cô kia.”

Kỷ Tú Nhân liếc nhìn cậu bé: “Cảm ơn trò.”

Bàng Sảnh ngồi xuống bên cạnh muốn bắt chuyện với Đậu Đậu nhưng cậu chàng lại mím chặt môi, nhìn cô rồi chạy vào bếp.

Cậu bé giật nhẹ gấu áo Cố Minh Tịch: “Thầy Cố, thầy Cố ơi.”

Cố Minh Tịch vừa nấu xong một món khác, anh thả vá xào xuống bằng chân phải, tắt bếp rồi cúi xuống nhìn Đậu Đậu: “Sao vậy?”

“Tối nay thầy trò mình ngủ thế nào ạ?” Đậu Đậu đã nhìn thấy va ly hành lý của Bàng Sảnh. Cậu bé nhìn Cố Minh Tịch với ánh mắt ngây thơ, “Cô Cua sẽ ngủ ở giường em ạ? Vậy em ngủ ở đâu?”

Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi giơ chân chạm nhẹ vào chân cậu bé và nói: “Yên tâm, thầy sẽ sắp xếp hợp lý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.