Mr Thuốc Ngủ Của Tôi

Chương 5: Về nhà



Âm lượng của Diệp Nùng không thấp, khiến Cam Đường giật nảy mình, cô còn đang suy nghĩ Diệp Nùng bị thương tâm đến choáng váng, mới cho phép người phụ nữ này làm càn, trong lòng nổi bão muốn giội cho Triệu Anh một cốc nước nóng?

Hay là một cốc cà phê nóng?

Câu nói kia Diệp như bóc trần mặt nạ Triệu Anh, Cam Đường hận không thể đứng lên vỗ tay cổ vũ bạn tốt.

Gương mặt Triệu Anh đỏ bừng, toàn bộ khách trong quán cà phê đều quay đầu nhìn cô ta, bàn bên kia có một nhóm người đã che miệng xì xào bàn tán, ánh mắt tò mò nhìn "Tiểu tam" Triệu Anh.

Diệp Nùng nói xong cũng đứng dậy, Cam Đường kéo cánh tay cô, nhìn Triệu Anh đang đỏ mắt rơi lệ, Cam Đường trào phúng nói:

"Làm sao? Lúc làm tiểu tam thì không cần mặt mũi, hiện tại mới nhớ tới muốn mặt mũi sao?"

Người trong quán cà phê đều quay qua xem trò hay, Diệp Nùng chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô kéo Cam Đường lại: "Đi thôi."

Trên đường trở về trời bắt đầu mưa, Cam Đường lái xe đưa Diệp Nùng về nhà, không thể nhịn được nữa: "đầu óc Cố Thành thật sự bị cửa kẹp, mắt bị mù."

Cam Đường nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn một người đàn ông thích kiểu phụ nữ thế nào liền có thể biết thật sự nhân phẩm anh ta ra sao, còn tưởng là yêu tinh phương nào, không nghĩ tới lại làm người ta buồn nôn như vậy.

Hoặc là dứt khoát làm người xấu đến cùng, làm gì thì làm, đừng có vừa muốn được tiện nghi lại làm ra vẻ thông minh, cho rằng mình bị uỷ khuất bắt đắc di, làm người ta nhìn xong đến bữa ăn đêm cũng muốn nôn ra.

Diệp Nùng lại có tâm tình trêu chọc cô: "Cậu muốn mắng chửi ai cứ mắng, nhưng đừng đem tớ ra chửi."

Cam Đường cầm tay lái cười hai tiếng, lại trầm mặc, hai người đều không nói chuyện, Cam Đường sinh lòng cảm thán: "lúc Cố Thành theo đuổi cậu có biết bao dụng tâm, bây giờ tâm anh ta cũng thay đổi rồi."

Năm đó ở trường đại học, bọn họ là một đôi được coi trọng nhất, không giống những đôi tình nhân khác tốt nghiệp xong liền chia tay hay tốt nghiệp xong liền kết hôn, Diệp Nùng không cười, cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dĩ nhiên cô và Cố Thành đã từng có khoảng thời gian rất tốt.

Anh ta đã từng rất ôn nhu dịu dàng, nửa đêm dạo bước trong mưa, mưa bụi vương lên trên mái tóc dài của cô, Cố Thành thử thăm dò hôn cô, tư vị nụ hôn kia cho đến hôm nay cô vẫn còn nhớ kỹ.

Có chua xót, có ngọt ngào, như con hươu con lo được lo mất mà chạy loạn, những điểm này Diệp Nùng đều đã trải qua, đến bây giờ cô vẫn tin tưởng Cố Thành, ít nhất trước khi bắt đầu ngoại tình, anh ta vẫn yêu cô.

Hai người không có kịch liệt thổ lộ tình cảm, cũng không có khó khăn trắc trở hay lo lắng, càng không bị cha mẹ ngăn cản, thuận lợi ở bên nhau tám năm, tất cả mọi người đều nói bọn họ sẽ sống với nhau đến khi đầu bạc.

Lúc chia tay bạn cùng phòng ký túc xá tốt nghiệp đại học, Cố Hiểu Tinh ngà ngà say ôm lấy Diệp Nùng nói "Nếu sau này cậu và Cố Thành không ở cùng một chỗ, vậy tớ không còn tin vào tình yêu nữa."

Diệp Nùng biết Hiểu Tinh uống say, an ủi cô ấy: "Được rồi, tớ chắc chắn sẽ khiến cậu tiếp tục tin tưởng vào tình yêu."

Mấy cô gái trong túc xá, ai nấy đều trông ngóng nhận thiệp mời của Diệp Nùng, thật vất vả cô mới muốn kết hôn, cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Diệp Nùng cười nói: "Cậu nói xem nếu Cố Hiểu Tinh biết, có muốn đi xuất gia không?"

Cam Đường biết là mình trêu chọc khiến Diệp Nùng nhớ tới chuyện xưa, có chút áy náy: "Có muốn tớ chuyển đến ở với cậu mấy ngày không?"

Nếu không phải biết tính cách Diệp Nùng, quả thực sẽ cho rằng cô ấy là người vô tình, gặp phải chuyện lớn như vậy, không khóc không làm loạn, dùng bốn tiếng đồng hồ đóng gói xong tình yêu tám năm của mình, đoạn tuyệt đến sạch sẽ lưu loát.

Diệp Nùng dựa đầu bên cửa sổ xe, sau đó hé cửa sổ, mưa bụi hắt lên mặt cô: "Không cần, tớ không có gì không tốt."

Ngoại trừ không ngủ được.

Dù Cam Đường có là bạn lâu năm đi chăng nữa, Diệp Nùng cũng không có cách nào nói hết đau đớn trong lòng, dù là một cái nhọt ở trên người tám năm, khi bỏ nó đi cũng khiến bản thân đau đớn nhiều ngày, huống chi đó là đoạn tình cảm chiếm một phần ba cuộc đời cô. 

Cam Đường biết cô đã tốt hơn, đưa Diệp Nùng về nhà: "Ngày mai cùng nhau ăn cơm?"

Diệp Nùng mở cửa xe: "Tớ chỉ muốn ngủ một giấc đến khi trời sập."

Cam Đường ngó ra ngoài cửa xe, lo lắng nhìn cô: "Có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ."

Diệp Nùng cứng rắn đáp lại: "Còn có thể có chuyện gì, cậu sợ tớ đốt lò than hay là cắt cổ tay?"

Còn có thể nói đùa, vậy đã tốt hơn rất nhiều rồi, Cam Đường cuối cùng cũng yên tâm, trên đường về thay Diệp Nùng thông báo đến bạn bè, thu hồi thiệp mời kết hôn.

Ngoại trừ nghĩa khí, cô còn có một chút tâm tư riêng, Diệp Nùng tuyệt đối sẽ không đi nói xấu Cố Thành, Cam Đường lại không thể trơ mắt nhìn bạn tốt bị chỉ trích.

Diệp Nùng lê người lên lầu, ngã xuống giường, thân thể cùng tinh thần đã sớm đến cực hạn, có thể nằm ở trên giường, nhưng vẫn không ngủ được như trước.

Ngực phảng phất bị gió lạnh thổi qua, thổi từ tâm đến lý trí, một lúc sau, rốt cục Diệp Nùng cũng chịu đối mặt chính mình, thừa nhận rằng cô rất đau.

Một liều thuốc ngủ vẫn không có tác dụng, cô lại tăng thêm nửa liều nữa, thuốc khiến cơ thể buông lỏng, rốt cuộc cũng ngủ được, ngay cả mơ cũng không có, khi tỉnh lại sắc trời đã u ám, tưởng đã qua một ngày một đêm, nhìn lại cô mới chỉ ngủ có năm tiếng.

Đau đầu nghẹt mũi hai mắt sưng, toàn thân mệt mỏi, hắt xì hơi mấy cái, Triệu Anh lấy đi tình yêu của cô, còn đem cảm mạo lây cho cô.

Trong điện thoại di động ngoại trừ mười mấy cuộc gọi nhỡ của Cố Thành, còn có một cuộc gọi của mẹ Diệp, Diệp Nùng núp ở trong chăn gọi điện thoại cho mẹ, điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, mẹ cô đã nhận, giọng nói nồng đậm ý cười: "Ngoan bảo, năm nay hôm nào trở về ăn tết vậy?"

Lúc này Diệp Nùng mới nhớ ra đã sắp tết, hàng năm vào thời điểm này đang là mùa ế hàng, đến đầu năm ngày mùng một đến ngày mười lăm đều là ngày tốt lành, tháng mười hai với tháng một là thời điểm công ty bận rộn nhất, những năm qua đều bận rộn, năm nay cô muốn cùng Cố Thành trở về bồi mẹ mấy ngày.

"Ngày mai con sẽ về."

"Năm nay không bận à?"

Mẹ Diệp tràn đầy kinh hỉ: "Thật nha? Ngày mai lúc nào về? Để cậu con ra trạm xe đón, mẹ ở nhà làm mỳ thịt dê cho các con."

Cố Thành thích ăn mì, nhất là tô mì mẹ Diệp tự làm, nước mì phải thanh, sợi mì phải dai, thích ăn nhất là tôm rim, hàng năm đến mùa tôm mẹ Diệp sẽ mua về làm, lột vỏ xong xào thịt tôm thành tương, gửi đến Thượng Hả.

Diệp Nùng bận rộn thế nào cũng muốn ăn bát mì, đem tương tôm rưới trên bát mì, một bát này ăn đã nghiền.

Canh thịt dê cũng là Cố Thành thích, mẹ Diệp luôn chuẩn bị sớm những đồ ăn này, hận không thể cho bọn họ ăn bổ sung hết những đồ ăn kia trong một năm.

Diệp Nùng nhất thời chua xót, ghé người trên chăn nói: "Anh ấy không đến, chúng ta ăn đơn giản chút gì đó là được rồi, con được nghỉ ngơi nửa tháng, con muốn dẫn mẹ đi du lịch."

Diệp mụ mụ lập tức hỏi: "Sao A Thành không đến? Có phải các con muốn về đây ăn tết, ba mẹ cậu ta không vui? Nếu không năm nay con theo A Thành về bên kia ăn tết đi."

Diệp Nùng tranh thủ thời gian phủ nhận, lúc cô nói chuyện với mẹ, giọng nói cũng nhẹ nhàng vài phần: "Không phải, mẹ không phải đoán mò, là năm nay công ty có hạng mục lớn, anh ấy đi không được."

"Vậy để mẹ đến, nhà các con cũng sửa xong rồi, mẹ muốn đi qua nhìn một chút, mẹ đi cũng rất thuận tiện."

Từ Tô Châu đến Thượng Hải, đi đường sắt cao tốc chỉ mất hai mươi lăm phút,  thời điểm Diệp Nùng và Cố Thành cùng nhau lập nghiệp, mỗi ngày  đều bận từ khi mở mắt đến khi nhắm mắt, mẹ Diệp ngồi đường sắt cao tốc tới, mang theo một bọc thức ăn do mình làm,  thịt muối, tương  đậu phụ, thịt nướng,để trong tủ lạnh phòng trọ của Diệp Nùng, lại ngồi đường sắt cao tốc trở về.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, người khác nhìn Diệp Nùng, là cô gái ôn nhu có học thức, được giáo dưỡng rất tốt, nhưng chỉ có mẹ cô mới biết bên trong con gái mình có  bao nhiêu bướng bỉnh.

Sợ cô và Cố Thành ở chung không tốt, lúc nào cũng khuyên cô đối với a Thành mềm mỏng một chút, còn nói với con gái: "Mẹ nhìn tới nhìn lui, thấy a Thành không tệ, con đừng ở trong phúc mà không biết."

Diệp Nùng còn chưa biết nên nói chuyện này với mẹ thế nào, sợ bà không chịu được sự đả kích này: "Không cần, sang năm con sẽ càng bận hơn, thừa dịp năm nay có ngày nghỉ con mang mẹ đi ra ngoài chơi mấy hôm, mẹ muốn đi đâu?"

Mẹ Diệp càng cao hứng: "Còn ra ngoài làm gì, tổ hưu ở công ty cũ của mẹ tổ chức du lịch mẹ đều đã tham gia, không có nơi nào muốn đi cả, con về nhà mấy ngày thì nghỉ ngơi thật tốt đi."

Vội vội vàng vàng cúp điện thoại, đem chăn của Diệp Nùng lấy ra phơi, phơi thơm ngào ngạt, chờ con gái trở về ở.

Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái vẫn chưa về nhà thời gian dài như vậy, trước khi lấy chồng có thể trở về nhà nửa tháng, mẹ Diệp rất cao hứng.

Trong lòng Diệp Nùng chỉ muốn về, hận không thể lập tức ôm lấy mẹ, tựa như khi còn bé bị ủy khuất cũng thế, trời vừa tảng sáng, đã xách đồ về Tô Châu.

Về đến nhà mở cửa mới phát hiện mình không mang chìa khoá, mẹ Diệp đã ra ngoài đi chợ, Diệp Nùng đành ngồi ở đầu hành lang đợi bà.

Thời tiết ở Tô Châu và Thượng Hải không giống nhau, lúc này ở Thượng Hải mới chỉ mưa chưa có tuyết, mà ở Tô Châu tuyết đã rơi vẫn trận nhỏ, hai con mẹ cô ở trong một tiểu khu cũ, trước sau đều là những căn phòng nhỏ, tường trắng ngói xám, tuyết rơi ngày càng nhiều, rơi xuống mái nhà vang lên tiếng "Sột soạt sột soạt", không bao lâu, mái nhà đã phủ một màu trắng xóa.

Diệp Nùng từ cửa sổ đã trông thấy mẹ Diệp từ ngõ nhỏ đi tới, còn xách theo một túi đồ ăn rất nặng, gặp người liền cười chào hỏi, ngẫu nhiên gặp phải hàng xóm quen biết, còn lật xem giỏ thức ăn của nhau. "Mẹ Nùng Nùng mua nhiều đồ ăn vậy."

"Con gái về ăn tết."

Giọng nói so bình thường còn thanh thúy hơn mấy phần. Diệp Nùng bước xuống lầu, tại đầu hành lang ôm lấy mẹ Diệp, khom lưng dúi đầu vào cổ bà, hít sâu mùi hương đặc biệt trên người mẹ mình, mùi hương hoa tuyết.

Mẹ Diệp giật nảy mình, trước giờ tính tình Diệp Nùng mạnh mẽ, khi còn bé cũng không nũng nịu, bây giờ đột nhiên làm nũng, hai tay xách đồ ăn, hỏi con gái: "Làm sao rồi?"

Diệp Nùng đem cổ họng nghẹn ngào nuốt vào trong bụng, hít hít mũi lầm bầm một tiếng: "Quá lạnh."

Trên người cô mặc áo khoác nhung, vừa mỏng vừa mềm, thêm một cái đai lưng, trông rất đẹp mắt, nhưng trong mắt mẹ cô, làm sao cũng không bằng lông dày giữ ấm.

Mẹ Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, vừa mở vừa quở trách cô: "Trông là biết không tốt, cẩn thận bị lạnh, đến lúc sinh con chỉ có con phải chịu khổ."

Để đồ ăn xuống cạnh bếp, mẹ Diệp đi đến bên tủ quần áp, đem áo lông lúc Diệp Nùng còn đi học vẫn mặc lấy ra, để cô mặc thêm, mở điều hoà không khí trong phòng, đem bát cháo đường vừa mua nhét vào trong tay con gái: "Lại không ăn sáng? Ăn mau đi."

Ăn xong một bát cháo đường, Diệp Nùng cảm thấy cả người cực kỳ ấm áp, nằm trên giường đơn đã mấy năm không ngủ qua, đột nhiên có chút bối rối: "Mẹ, con ngủ một lát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.