Mù Mắt

Chương 7: Viết chữ



Huyền Ngự phiền muộn ăn xong điểm tâm, vào phòng thay quần áo, tuy trong lòng không mấy vui vẻ nhưng vẫn ngồi lên ghế xem Tô Ẩn dọn dẹp bát đũa, sau đó cẩn thận trải giấy mài mực.

Trước đó vài ngày Tô Ẩn đặc biệt bớt chút thời gian đi mua nến, thuận tay mua ít tứ bảo văn phòng*, tuy trong nhà có, nhưng vẫn muốn dạy Huyền Ngự bằng một bộ đồ thật mới.

*Tứ bảo văn phòng (nguyên QT nha): bao gồm có bút, mực, giấy và nghiên

Tô Ẩn từ nhỏ chưa từng rời khỏi huyện Thúy Trúc, cũng không tính là người có học vấn quá phong phú gì. Bất quá may mắn lúc nhỏ khi cha mẹ còn tại thế, mẫu thân là đại phu, được học vỡ lòng, đọc sách tập viết cũng khá sớm, hơn nữa tật mắt lúc đó còn chưa nghiêm trọng như bây giờ đã đọc không ít sách, dạy Huyền Ngự xem ra vẫn thừa sức.

"Hôm nay trước hết dạy ngươi vết tên mình đã."

"..." Huyền Ngự rũ bả vai, ngay cả đũa mình còn cầm không được huống chi nói đến tay viết chữ?

"Giờ ngươi nhìn ta viết mẫu một lần trước nha."

Tô Ẩn nâng ống tay áo, một tay cầm bút lông bắt đầu chuẩn xác chấm vào nghiên mực, quệt nhẹ vài cái vào thành nghiên rồi viết ra hai chữ Huyền Ngự trên giấy Tuyên Thành*.

*Giấy Tuyên Thành: loại giấy thường được dùng để viết chữ ngày xưa:v

Huyền Ngự vốn không có hứng thú, giờ tinh thần lại tập trung tới mức cao nhất trừng lớn mắt nhìn Tô Ẩn.

Không ngờ người quanh năm cầm kiếm như Tô Ẩn đây lại dùng bút lông viết được chữ đẹp nhường kia, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đưa cán bút mảnh mai, chữ lại viết ra nhanh thoăn thoắt, cho dù kẻ không biết chữ như Huyền Ngự cũng biết Tô Ẩn viết rất đẹp. Nhưng càng đẹp hơn là Tô Ẩn, hôm nay y nghỉ ở nhà, khoác trên mình đan y nguyệt bạch có tay áo rộng, bên hông đeo đai lưng xanh nhạt, phác họa ra tấm lưng hơi chút mảnh khảnh, mái tóc đen như mực tùy ý dùng dây cột lên. Lúc này thân thể hơi nghiêng về phía trước, ống tay áo được nâng lên, đầu hơi cúi, dây buộc tóc hơi rủ xuống, tất nhiên trong ánh mắt vẫn mang sương mù, Huyền Ngự ngắm đến ngây người.

"Viết xong rồi, ngươi qua đây xem đi." Tô Ẩn buông bút lông, nghiêng đầu nhìn Huyền Ngự.

Huyền Ngự sững sờ nửa ngày thẳng đến khi Tô Ẩn mở miệng lần hai mới khôi phục tinh thần, lo lắng đi đến bên cạnh Tô Ẩn, bất giác hơi siết chặt vạt áo.

"Sao rồi?"

"Rất, rất đẹp."

"..." Nghe được câu trả lời của Huyền Ngự Tô Ẩn bật cười, "Không phải hỏi ta viết thế nào, mà là ngươi nhớ như nào rồi?"

Tô Ẩn đổi giấy Tuyên Thành mới, đưa bút lông cho Huyền Ngự.

"Ban nãy ta viết ngươi nhớ rõ chưa, ngươi cứ y theo bộ dạng mới rồi ta viết ấy."

"——" Huyền Ngự có chút bất an nhận bút, nếu đánh lộn hay trộm đồ thì khỏi cần nói đối với mình tuyệt đối dễ như trở bàn tay, nhưng bắt mình ngay ngắn nghiêm túc ngồi đọc sách viết chữ thì hơi làm khó rồi.

Huyền Ngự cầm bút lông mà như cầm đũa, cắn cắn môi dưới, được rồi, phải viết bằng được!

Chiếu theo chữ Tô Ẩn viết, Huyền Ngự gian nan cầm bút lông vạch, rõ ràng cũng là nét gạch ngang gạch dọc, nhưng sao của mình cứ xiên xiên vẹo vẹo thế này, sao Tô Ẩn lại viết thẳng thế kia?

Thật vất vả viết xong chữ "Huyền" (玄), Huyền Ngự nhìn chữ "Ngự" (御) liền muốn bỏ cuộc. Chữ trước có vài nét bút mà mình đã viết không nổi, giờ đến chữ phức tạp như vậy! Huyền Ngự bắt đầu có chút không thích tên mình rồi đó.

"Sao thế?" Tô Ẩn thấy Huyền Ngự dừng lại, tiến đến gần bên tai hỏi nó.

"A —— không, không có gì..." Huyền Ngự cảm giác được hơi thở của Tô Ẩn phả vào lỗ tai mình, tâm đột nhiên có chút loạn, lỗ tai với gò má hơi nóng lên. Mặc dù biết Tô Ẩn không nhìn rõ nên mới tới gần xem, nhưng cũng không tránh khỏi có chút quá gần rồi...

"Chính là chữ thứ hai viết khó quá."

Tô Ẩn gật đầu, "Đúng là có chút phức tạp thật, để ta dạy ngươi."

Tô Ẩn nói xong liền nắm lấy tay Huyền Ngự, "Tư thế cầm bút của ngươi không đúng." Tô Ẩn nhẹ nhàng chỉnh lại ngón tay Huyền Ngự cho đúng, nắm tay nó bắt đầu múa bút trên giấy Tuyên Thành.

Huyền Ngự cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay Huyền Ngự, nghẹn lời, mặt đỏ bừng hết lên, tim đập nhanh, lúc này không khỏi cảm thấy may mắn rằng Tổ Ẩn không nhìn rõ được mặt mình.

"Nhớ chưa nào?" Tô Ẩn dán lên lỗ tai của Huyền Ngự nói.

"Nhớ, nhớ rồi." Huyền Ngự lo lắng đáp lời, kỳ thực vừa rồi lực chú ý của mình hoàn toàn đặt trên người Tô Ẩn, sao mà nhớ viết như nào chứ.

"Vậy tự luyện một lúc đi nhé, có gì không hiểu thì hỏi ta đấy."

Tô Ẩn buông tay Huyền Ngự ra, cảm giác được ấm áp rời đi, Huyền Ngự bỗng nhiên có chút không nỡ.

Huyền Ngự hơi híp híp mắt, khóe miệng nhếch lên đầy thâm ý.

"Là như này phải không?" Huyền Ngự "vẽ" chữ cực nhanh trên giấy.

"Nhanh vậy sao?" Tô Ẩn cúi người xuống, cầm chặt tay Huyền Ngự, "Ta nắm tay ngươi, ngươi viết lại một lần ha."

"Được." Lần này Huyền Ngự cẩn thận tỉ mỉ vẽ lại một lần chữ Huyền Ngự. Bàn tay quanh năm cầm kiếm của Tô Ẩn không thể nào mềm mại nhưng lại vô cùng ấm áp, Huyền Ngự rất hưởng thụ chút ấm áp trên mu bàn tay.

"Ừm, chữ Huyền Ngự viết rất khá, ta chỉ viết một lần ngươi đã nhớ kỹ được, quả nhiên Huyền Ngự rất thông minh mà ~" Tô Ẩn người sờ đầu Huyền Ngự.

Huyền Ngự mừng thầm, có chút đắc ý nho nhỏ.

"Được rồi, ngươi luyện tiếp đi."

Tô Ẩn nói xong muốn thu tay lại, Huyền Ngự nhác thấy liền nói ngay: "Còn có một chữ này nữa! Chữ kia có thể khó hơn nhiều."

Tô Ẩn thấy có vẻ cũng đúng, lại cầm chặt tay Huyền Ngự.

Huyền Ngự trong lòng buông lỏng, nhìn nhìn chữ Tô Ẩn viết trên giấy. Ừm, rất đẹp, viết rất đẹp! Huyền Ngự lại thích tên mình rồi ~

Huyền Ngự cầm rì rì làm theo, thỉnh thoảng cố ý viết sai một vài chỗ, không phải nét gạch quá lớn thì là thiếu một nét.

Tô Ẩn dạy Huyền Ngự nhiều lần vẫn thấy nó nhầm, không khỏi nghi hoặc, tuy nói chữ Ngự vẽ nhiều hơn viết, nhưng Huyền Ngự cũng sai quá nhiều rồi, mỗi lần lỗi sai lại không giống nhau.

"—— Huyền Ngự, ngươi tự mình luyện cho tốt đi, nhìn kỹ chữ ta viết, ngươi là đứa trẻ thông mình, tự mình chậm rãi lĩnh ngộ so với ta cầm tay dạy ngươi tốt hơn nhiều." Tô Ẩn thu tay lại, sửa sống tay áo, y cảm thấy có thể phương thức dạy của mình không đúng, tay nắm tay ngược lại đã hạn chế sự phát huy của Huyền Ngự, có lẽ nên để nó tự mình lĩnh ngộ thì hơn.

Huyền Ngự hơi nhíu lông mày, lập tức nói được.

Tô Ẩn ngồi nghỉ ngơi một lát, rót chén nước cho mình và Huyền Ngự, lại dọn một chút giấy đã dùng qua trên bàn, đang chuẩn bị ngồi xuống chợt nghe Huyền Ngự hô lớn: "Ta viết xong rồi!"

"Ừ, viết cho ta xem nào." Tô Ẩn không thấy rõ chữ Huyền Ngự, chỉ có thể lại cầm tay nó, theo động tác của Huyền Ngự mà cảm nhận nét chữ.

Huyền Ngự lần này viết rất nhanh còn không sai, kỳ thật Huyền Ngự rất thông minh, chẳng qua nó ngay từ đầu đã không muốn học thôi, một khi chú ý sẽ học rất nhanh.

"Tốt lắm, chữ phức tạp như vậy cũng viết được rồi, vậy sau này học những chữ khác cũng không khó nữa." Tô Ẩn cười đến vô cùng ôn nhu, tay khoác lên vai Huyền Ngự, dù trong mắt mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra sự vui mừng và khen ngợi dành cho Huyền Ngự.

"Hôm nay đến đây thôi, đã rất ổn rồi." Tô Ẩn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Huyền Ngự, vươn tay thu dọn giấy tờ trên bàn. Đối với loại người không có nền móng trước như Huyền Ngự mà nói, học tập không thể nóng lòng cầu thành, hơn nữa mình cũng chỉ muốn nó có thể đọc sách viết chữ thôi là tốt lắm rồi.

"Đợi một chút ——" Huyền Ngự nắm lấy tay Tô Ẩn, sờ đến làn da trắng nõn ấm áp không khỏi siết chặt thêm.

"Sao thế?"

"—— Ta, ta muốn biết tên ngươi viết như nào?" Huyền Ngự nhìn về phía Tô Ẩn, trong mắt pha chút chân thành tha thiết.

Tô Ẩn thần sắc không đến nỗi quá vui mừng, nhưng lại có chút vui sướng, khóe miệng cong lên, cười một cái.

"Được."

Hôm nay Huyền Ngự cứ một lần lại một lần bảo Tô Ẩn dạy nó viết chữ, Tô Ẩn cũng bị tinh thần hiếu học này của Tô Ẩn khiến cho cảm động, không ngại ngần cầm tay Huyền Ngự viết hết lần này tới lần khác trên các trang giấy.

Thẳng đến khi viết kín ba trang, Huyền Ngự mới tận hứng mà dừng lại.

Tô Ẩn xoa xoa phần eo có chút mỏi và tay, trong lòng tràn ngập vui mừng, chỉ là duy nhất không hiểu tại sao ba trang giấy kia đều viết tên mình?

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.