Mù Màu

Chương 11



“Chuyện của ta đã xử lý xong. Sau này ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại một mình nữa, ngươi cũng không được rời xa ta. Không có ngươi, thế giới của ta có rực rỡ đến đâu, ta cũng không vui nổi.” Nói xong chớp chớp mắt, lém lỉnh hỏi: “Nếu ngươi thấy cảm động, chi bằng ôm ta một cái?”

——

Giục ngựa đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương cảm thấy có chút khác lạ. Người trong Lục Phiến Môn thiếu hơn phân nửa, còn lại toàn lười biếng, thấy hắn trở về, ngáp mấy cái mới chào hỏi: “Về rồi à! Chào buổi sáng!”

“Thích bộ đầu… Sao sớm vậy!”

Thích Thiếu Thương càng thêm hồ đồ, vào thư phòng, thấy Vô Tình đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ, bèn bước lên nói: “Vô Tình! Hôm qua… thế nào?”

Vô Tình quay đầu lại, chỉ chỉ hai phong thư trên bàn: “Một bức là của Tức thành chủ để lại cho ngươi, bức kia là của Hách Liên công tử, ngươi xem đi.”

“Bọn họ đi rồi?”

“Chiều hôm qua đã rời kinh.”

Thích Thiếu Thương vội cầm lấy thư của Tức Hồng Lệ, mở ra xem:

Thiếu Thương, muội đi đây. Bao nhiêu năm qua, chúng ta cuối cùng vẫn hữu duyên vô phận. Thật ra muội cũng hơi hận huynh, nhưng mà muội nghĩ, theo thời gian trôi, rồi muội sẽ quên mối hận này. Huynh phải nhớ là huynh nợ muội đó! Mong rằng huynh sẽ sống tốt. Hồng Lệ

Thích Thiếu Thương trong lòng có chút ân hận lại có chút vui mừng, đứng một lát, lại mở thư của Tiểu Yêu:

Thích Thiếu Thương! Ngươi đúng là người tốt! Ngươi là huynh đệ tốt nhất trên đời! Chờ ta thành thân với Hồng Lệ rồi, ta sẽ lại đến kinh thành tìm ngươi uống rượu! Hách Liên Xuân Thủy kính thư

Thích Thiếu Thương nhịn không được trợn trắng mắt.

Cứ như vậy… Buông tha cho mình?

Ngẩng đầu nhìn Vô Tình: “Thế còn khách tới hôm qua…”

Vô Tình cười nói: “Bọn họ rất hài lòng, nói là xưa nay chưa từng thấy tân lang đào hôn bao giờ. Hôm qua sau khi ngươi đi, bọn họ ở lại, mở tiệc xem kịch, tưng bừng cho tới canh ba. Sư phụ quyết định, Lục Phiến Môn nghỉ phép ba ngày, hôm qua cũng đã có vài người tranh thủ đi du ngoạn.”

Thích Thiếu Thương phẫn nộ: “Bọn họ…”

Đang nói, Lãnh Huyết bỗng đi đến: “Thích Thiếu Thương! Ngươi về rồi?”

Thích Thiếu Thương thấy Lãnh Huyết mặt mày hớn hở, hơi ngạc nhiên, gãi gãi đầu, mở miệng nói: “Hôm qua… Mọi người không trách ta chứ? Ta vốn định hôm nay gõ cửa từng nhà tạ lỗi…”

Lãnh Huyết hừ một tiếng, liếc nhìn Thích Thiếu Thương, cười khinh bỉ: “Thích Thiếu Thương, ngươi cho là người ta tới dự hôn lễ của ngươi bởi vì người ta chưa từng thấy qua hôn lễ?”

“Đương nhiên không phải, bất quá…”

“Ngươi nên biết, người ta chỉ là nể mặt Lục Phiến Môn nên mới đến, đến rồi còn muốn kết giao với người hữu dụng, ai thèm quan tâm ngươi có thành thân hay không! Còn có kẻ nhân cơ hội tới nịnh bợ, tặng quà, cầu thân, ăn chực…”

Thích Thiếu Thương nhịn không được xen mồm nói: “Còn có người tới cầu thân?”

Lãnh Huyết chợt mỉm cười ngọt ngào: “Đúng vậy, hôm qua ta…” Bỗng dừng lại, nghiêm túc hẳn lên: “Thích Thiếu Thương! Kiếm phổ chừng nào ngươi mới đưa cho ta?”

Thích Thiếu Thương cười hắc hắc, len lén chuồn về hướng cửa: “Ta vẫn đang tìm… Đang tìm…” Vừa nói vừa chạy biến ra ngoài.

Chuyện này… cư nhiên… cứ như vậy cho qua?

Thích Thiếu Thương thở phào một hơi, đi tới hậu viên, dắt hai con dê đực: “Ta dẫn bọn mi về nhà!”

Hai con dê đực nhìn nhau, tiến tới ôm nhau: “Beeee! Rốt cuộc cũng được gặp lại mỹ nhân rồi!”

Ôm một lát, đột nhiên thấy không ổn, lập tức tách ra, đều tự quay đầu đi.

Thích Thiếu Thương phì cười, lên ngựa, hai con dê đi theo hai bên, cùng nhau thẳng tiến ngoại thành.

Trở lại tiểu viện, Cố Tích Triều đang đứng một mình dưới tán cây táo.

Thích Thiếu Thương huýt sáo một tiếng, từ trên ngựa nhảy phốc xuống, cười toe vẫy tay với Cố Tích Triều: “Chào!”

Cố Tích Triều chỉ im lặng nhìn Thích Thiếu Thương, không nói một lời.

Hai con dê đực chạy như bay vào sân, ôm chân Cố Tích Triều: “Mỹ nhân ơi chúng tôi nhớ người quá đi!”

Thích Thiếu Thương thong thả đi vào, đôi lúm đồng tiền nhoáng nhoáng lên: “Sáng ngủ dậy không thấy ta, có chút giận, cũng có chút hoảng phải không?”

Cố Tích Triều cúi đầu nhìn hai con dê, lại nhìn Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương chuyên chú nhìn Cố Tích Triều, nói: “Chuyện của ta đã xử lý xong. Sau này ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại một mình nữa, ngươi cũng không được rời xa ta. Không có ngươi, thế giới của ta có rực rỡ đến đâu, ta cũng không vui nổi.” Nói xong chớp chớp mắt, lém lỉnh hỏi: “Nếu ngươi thấy cảm động, chi bằng ôm ta một cái?”

Cố Tích Triều ôm chặt Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương cười hì hì nói: “Triều Triều, chúng ta sống chung nhé!”

Hai con dê đực buông chân Cố Tích Triều phịch một tiếng rơi xuống đất.

Không phải chứ!

Cố Tích Triều khẽ vuốt lưng Thích Thiếu Thương, như thể đang ôm một ánh dương trong lòng: “Ừ.”

Nhìn bóng lưng hai người ngọt ngào xa dần, dê đực Giáp mở miệng: “A Ất, hay là chúng ta quay lại Lục Phiến Môn đi!”

Dê đực Ất cân nhắc một hồi, phiền muộn thở dài: “Thiết Thủ thích ăn dê nướng xiên, Lãnh Huyết còn xơi cả thịt dê sống, quay lại đó quá nguy hiểm!”

“Vậy mình bỏ nhà ra đi?”

“Đồ ngu! Như vậy còn chết nhanh hơn!”



Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đi vào thành.

Hai người tới Lâm Phong Các, Thích Thiếu Thương gọi một bàn đồ ăn. Cố Tích Triều nhíu mày nói: “Ngươi gọi nhiều như vậy, hai người chúng ta làm sao ăn cho hết?”

Thích Thiếu Thương cười nói: “Ăn mừng chúng ta sống chung mà, ăn không hết có thể gói về cho Truy Mệnh.”

Không lâu sau đồ ăn được dọn lên, Thích Thiếu Thương cầm đũa, gắp một miếng cá cho Cố Tích Triều, thúc giục: “Tích Triều! Ăn nhiều một chút!”

“Tích Triều! Gà nhồi bát bửu này ngon ghê!”

“Tích Triều! Thử chén Đậu hũ hoa này đi!”



“Đủ rồi! Ta tự biết gắp!”

Một canh giờ sau, Cố Tích Triều nhìn mười mấy món trên bàn như gió cuốn mây tan, quay đầu trừng Thích Thiếu Thương: “Sao ngươi ăn mạnh thế?”

Thích Thiếu Thương lau miệng: “Ta đang muốn tăng cân!”

“Tại sao?”

“Béo thêm chút nữa càng có khí lực!”

“Ngươi cần khí lực làm gì?”

Thích Thiếu Thương chớp chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”

Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, cao giọng gọi: “Tiểu nhị! Cho hai đĩa thịt bò xào tương!”

“Có ngay!”

Thích Thiếu Thương nhìn hai đĩa thịt bò to đùng trên bàn, nhịn không được ợ một cái: “Triều Triều, ta đã no lắm rồi.”

Cố Tích Triều ung dung gắp một miếng bỏ vào miệng: “Cái này là phần của ta.”

“Triều Triều, ngươi không phải không thích ăn thịt bò sao?”

“Ăn thịt bò mới có khí lực.”

“Ai nha Triều Triều, tuy rằng đêm qua ngươi nợ ta một lần, nhưng ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân mình như vậy.”

“Câm miệng!”

Ăn xong thịt bò, Cố Tích Triều thở hắt một hơi, nhìn Thích Thiếu Thương nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi.”

Thích Thiếu Thương cười hắc hắc: “Ta cũng no đến đi không nổi nữa.”

Nửa ngày, Thích Thiếu Thương gọi tiểu nhị tới tính tiền.

Tiểu nhị cười nói: “Khách quan, tổng cộng sáu lượng sáu tiền.”

“Được rồi.” Thích Thiếu Thương luồn tay vào ngực sờ sờ, trong lòng hoảng hốt, lại mò mẫm bên hông, thậm chí rà soát toàn thân trên dưới, trán đã toát mồ hôi hột, chỉ cảm thấy chưa bao giờ quẫn bách như lúc này. Suy nghĩ một hồi, đem Nghịch Thủy Hàn ở bên cạnh phách một tiếng ném lên bàn: “Tiểu nhị ca, hôm nay ta vội vàng ra khỏi nhà, không mang theo bạc, thanh bảo kiếm này thiết kim đoạn ngọc, chém sắt như chém bùn, ta cầm cố ở đây thay nợ được chứ?”

Nghịch Thủy Hàn cả người chấn động: Thích Thiếu Thương! Ngươi muốn làm gì?

Tiểu nhị bĩu môi: “Cái này ta không làm chủ được. Ngươi chờ một chút, ta đi báo lại với chưởng quầy.” Đoạn đi xuống lầu.

Cố Tích Triều trừng Thích Thiếu Thương: “Sao ngươi lại đem cầm Nghịch Thủy Hàn ở chỗ này? Ngươi chờ ta, ta về nhà lấy tiền.”

Thích Thiếu Thương một tay nắm lấy tay y kéo vào lòng, chính khí lẫm nhiên: “Đại hiệp chân chính dù không có vũ khí sắc bén, chỉ bằng một nhánh cây, cũng có thể đánh địch lui ngàn dặm.” (mắc ói quá =)))

Nghịch Thủy Hàn tức giận đến cả người run lên.

Cố Tích Triều cảnh giác nhìn xung quanh: “Lẽ nào có người mai phục ở đây, muốn gây bất lợi cho ngươi?”

Thích Thiếu Thương bật cười: “Ngoài ngươi ra, còn có ai muốn gây bất lợi cho ta?” Vừa nói vừa chu mỏ hôn tới.

Cố Tích Triều vội đẩy hắn ra: “Thích Thiếu Thương! Ngươi không thấy Nghịch Thủy Hàn đang kêu réo?”

Thích Thiếu Thương định nói, chưởng quầy của Lâm Phong Các cùng tiểu nhị đã đi lên.

Ông chưởng quầy cầm lấy Nghịch Thủy Hàn, lật qua lật lại quay tới quay lui, còn tuốt nửa đoạn kiếm ra xem thử, mở miệng nói: “Tuy không phải bảo kiếm gì quý giá, nhưng xem ra cũng có chút phân lượng, hoa văn cũng không tệ. Ta giữ tạm vậy.”

Cố Tích Triều vội nói: “Chưởng quầy, ngày mai chúng tôi sẽ đem bạc tới chuộc thanh kiếm này.”

Chưởng quầy gật đầu, Cố Tích Triều kéo Thích Thiếu Thương ra khỏi Lâm Phong Các.

Chưởng quầy đi xuống lầu, trở lại quầy tiếp tục tính toán sổ sách, tiện tay ném Nghịch Thủy Hàn vào một cái thúng gỗ bên cạnh.

Nghịch Thủy Hàn bị ném toàn thân đau đớn, nhìn lại quanh mình, thấy trong thúng là một đống giẻ lau, hai cây chổi, nhịn không được òa khóc.

Hu hu hu hu hu Thích Thiếu Thương ngươi thật quá đáng nói thế nào ta cũng là một thanh bảo kiếm có danh phận có địa vị ngươi cư nhiên đối xử ta như vậy ta hận ngươi cả đời hu hu hu hu hu…

Sáng sớm hôm sau, Thích Thiếu Thương len lén rời giường, cưỡi ngựa trở về Lục Phiến Môn.

Người trong Lục Phiến Môn đều không thấy bóng dáng, Thích Thiếu Thương tìm tới tìm lui, chỉ bắt gặp mỗi Vô Tình đang ngồi một mình trong thư phòng thừ ra.

Chào hỏi qua loa, Thích Thiếu Thương nói: “Mọi người đi đâu cả rồi?”

Vô Tình miễn cưỡng nói: “Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ nghỉ, đương nhiên là ra ngoài chơi.”

Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu, nhìn Vô Tình cười nói: “Còn ngươi sao không đi? Ta nghe nói Thần Thông Hầu phủ hai ngày nay cũng không có bận chuyện gì.”

Vô Tình lạnh lùng nói: “Đừng nhắc đến kẻ đó trước mặt ta!”

Thích Thiếu Thương xấu hổ cười trừ: “À, ừm…” Đắn đo một lúc, mặt dày mày dạn nói: “Vô Tình, ngươi có bạc không? Cho ta mượn một ít được không?”

Vô Tình nói: “Bạc của ta bị Truy Mệnh mượn hết rồi.”

Thích Thiếu Thương thở dài, ngồi xuống bên bàn, hai tay ôm mặt.

Vô Tình nhìn hắn, nói: “Ngươi làm sao vậy? Cần tiền gấp?”

“Phải!” Thích Thiếu Thương mặt ủ mày chau: “Ta muốn mua đồ gia dụng mới cho Tích Triều, còn có màn chiếu gối chăn, chén bát thìa đĩa…”

Vô Tình nhịn không được cười nói: “Ngươi đem mấy thứ chuẩn bị thành thân trước kia về là được rồi!”

“Đó là mua cho Hồng Lệ, nếu mang về cho Tích Triều, ta sợ hắn sẽ giận.”

“Vậy ngươi đem trả lại.”

“Lúc mua người ta đã nói là mua rồi miễn trả.”

Vô Tình trầm ngâm một hồi, nói: “Như vầy đi, ta với ngươi đi xem có bao nhiêu món, trả ngươi theo giá thị trường, đúng lúc Lục Phiến Môn cũng cần mua vài thứ.”

Thích Thiếu Thương mừng như bắt được vàng: “Hay quá! Vô Tình ngươi quả là tốt bụng!”

Vô Tình chỉ cười nhạt, mang theo sổ sách, cùng Thích Thiếu Thương đi tới gian phòng chứa đồ.

Thích Thiếu Thương nhất nhất liệt kê, Vô Tình ghi lại từng món từng món.

Nửa canh giờ qua đi, Thích Thiếu Thương lau mồ hôi: “Còn gì nữa không, ngươi tính xem đáng giá bao nhiêu?”

Vô Tình nói: “Ta tính cả rồi, tổng cộng mười lượng bạc.”

“Ngươi nói cái gì? Này mà ngươi gọi là theo giá thị trường?” Thích Thiếu Thương suýt nhảy dựng lên: “Bốn cái ghế tròn này của ta đã hết tám lượng bạc, cái bàn gỗ tử đàn này ngốn của ta năm lượng bạc, còn cái tủ khảm ngọc trai nữa… còn giường gối chăn, toàn gấm Tô Châu chính hiệu… còn bộ trà cụ nữa, bằng sứ Quan Diêu đấy, còn có…”

Vô Tình lạnh lùng mở miệng: “Mười lượng bạc, ngươi chịu thì bán, không chịu thì thôi.”

Thích Thiếu Thương cắn răng.

Đàn ông thất tình quả là đáng sợ!

“Được, mười lượng thì mười lượng! Ta muốn tiền mặt!”

Vô Tình lập tức móc ra mười lượng bạc, đưa cho Thích Thiếu Thương.

“Ngươi đã chuẩn bị sẵn từ trước?”

Vô Tình gật đầu: “Phải.”

“Ngươi… Ngươi làm sao biết ta có bao nhiêu món đồ?”

“Không biết.”

Thích Thiếu Thương giận sôi gan: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”

“Nếu ngươi thấy hối hận, cứ trả bạc lại cho ta.”

Thích Thiếu Thương tiền tư hậu tưởng, dứt ruột nói: “Không cần! Thành giao!” Nhìn Vô Tình, lại nói: “Ngươi đã âm mưu chiếm đoạt tài sản của ta, ban nãy còn cất công sổ sách này nọ làm cái quái gì? Ngươi định đóng kịch cho ta xem à!”

Vô Tình cười nhạo: “Đường đường Thần Long bộ đầu cư nhiên ấu trĩ như vậy! Lục Phiến Môn mua bao nhiêu thứ là phải nhập sổ sách bấy nhiêu thứ!” Nói xong tự đẩy xe lên: “Chỗ đồ gia dụng này cũng không tệ!” Nhìn đồ đạc khắp phòng, cảm khái: “Mười lượng bạc mua được mấy thứ này, coi như không làm thất vọng sư phụ và Lục Phiến Môn.” Dứt lời đẩy xe, thẳng ra khỏi cửa.

Thích Thiếu Thương lấy tay vuốt ngực, một lần hai lần ba lần.

Vô Tình bình thường không phải như thế. Vô Tình bình thường không phải như thế…

Phương Ứng Khán chết tiệt!

Thích Thiếu Thương ôm bạc, tới phố Nhâm Điếm, mua vài cái bánh bao ở Ngọc Lâu, tìm một con lộ ra khỏi thành, đang đi, chợt thấy phía trước có một bóng người áo xanh tóc quăn, trong tay cầm Nghịch Thủy Hàn kiếm của hắn.

Thích Thiếu Thương trong lòng ấm áp.

“Tích Triều! Triều Triều!”

Cố Tích Triều quay đầu nhìn, Thích Thiếu Thương từ đi thành chạy về hướng y.

“Ngươi đã giúp ta chuộc thanh kiếm?”

“Ừm.”

“Hì hì…”

“Mới sáng sớm ngươi chạy đi đâu?”

“Ta đi mua bánh bao cho ngươi! Ngươi nhớ không, lần trước ngươi rất thích bánh bao ở đây…”

Cố Tích Triều nhíu mày: “Ngươi lại tiêu tiền bừa bãi? Bánh bao nhân tôm bóc vỏ của tiệm này rất đắt…”

“Ngươi thích ăn mà!”

“Ngươi có tiền mua bánh bao sao không đi chuộc kiếm!”

“Khụ…”

“Lương ngươi mỗi tháng có năm lượng bạc, ngươi tưởng ngươi giàu lắm à?”

“Không có tiền vẫn ăn được bánh bao đấy thôi!”

“Bánh bao tiệm này là ngự yến cống phẩm do triều đình chỉ định, ngươi thật hào phóng!”

“Ta còn không phải là vì ngươi…”

“Thích Thiếu Thương! Ngươi bớt lấy ta ra làm cớ…”



Nghịch Thủy Hàn sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, đắc ý thở dài: cãi nhau kìa! Đáng đời ngươi!

Thích Thiếu Thương bị mắng xối xả chỉ biết khép nép nhìn Cố Tích Triều, bỗng nhiên phát giác có gì đó không đúng.

Hắn vừa nhìn thấy gì?

“Tích Triều, ngươi đừng cử động.”

Cố Tích Triều ngẩn ra.

Trước mắt Thích Thiếu Thương là một Cố Tích Triều tóc đen môi đỏ, thanh y hoàng thường, đai lưng nâu đất…

Thấy hắn quan sát mình từ đầu đến chân, Cố Tích Triều cũng có chút xấu hổ.

Thích Thiếu Thương run run vươn một tay, chạm vào đôi môi Cố Tích Triều, lại vuốt ve đôi má dần ửng hồng của y.

Cố Tích Triều buồn bực hất tay Thích Thiếu Thương: “Ngươi làm gì vậy! Giữa đường giữa xá!”

Thích Thiếu Thương mừng đến muốn khóc, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Tích Triều, trên mặt xán lạn như cảnh xuân, nhưng đáy mắt đã nổi lên một tia thủy quang trong suốt.

Cố Tích Triều triệt để ngu ngơ.

Thích Thiếu Thương tiến lên ôm chầm lấy Cố Tích Triều, xúc động nói: “Tích Triều, đã lâu không gặp.”

Cố Tích Triều nhất thời quên cả cự tuyệt.

Cái người này, rốt cuộc bị sao vậy?

Thích Thiếu Thương trong lòng như thủy triều cuồn cuộn. Tích Triều, ngươi đã trở về. Ngươi rốt cục đã trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.