“Thích Thiếu Thương! Ta có thể không ngại ngươi bị trĩ!”
——
Sáng hôm sau, khi nắng mai vàng óng rải khắp phòng, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ngồi trên giường, hai người nhớ tới đêm qua, đều đỏ mặt, không dám lên tiếng.
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “Ta… Ta đi tra hung thủ vụ liên hoàn án.”
Cố Tích Triều dần dần lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt thanh lệ, nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi tin ta?”
Thích Thiếu Thương ra sức gật đầu.
“Tại sao?”
“Ta luôn cam tâm tình nguyện tin ngươi.”
“Nhưng ta gạt ngươi biết bao nhiêu lần rồi.”
“Cho dù ngươi thực sự gạt ta, cùng lắm ta đau khổ thêm một lần nữa thôi. Không sao.”
Cố Tích Triều nhịn không được cúi đầu cười, một bàn tay chậm rãi từ trong chăn thò ra, muốn nắm tay Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương chớp chớp mắt, cũng vươn tay bắt lấy tay Cố Tích Triều, nắm thật chặt. Hai người ngồi tại chỗ cười ngố nửa ngày.
Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, nói: “Ta đi với ngươi.”
Thích Thiếu Thương tà ác liếc thoáng qua hạ thân của y, lúm đồng tiền từ từ hiện ra: “Hông của ngươi… với cả… mông của ngươi… không đau sao?”
Cố Tích Triều tức giận mặt càng đỏ hơn.
Lúm đồng tiền trên mặt Thích Thiếu Thương cũng lún sâu hơn: “Ngươi cứ nghỉ ở nhà chờ ta.”
Cố Tích Triều xoay người về hướng đầu giường, chỉnh trang lại trung y: “Muốn nghỉ thì ngươi nghỉ đi.”
“Ta giúp ngươi mặc!”
“Không cần!”
“Tích Triều… Da ngươi mịn quá…”
“Thích Thiếu Thương! Ta có thể không ngại ngươi bị trĩ!”
“Ta bị trĩ ngoại chứ đâu phải trĩ nội càng không phải trĩ hỗn hợp hơn nữa bệnh trĩ của ta đã khỏi rồi… A ngươi đã mặc xong quần áo rồi sao…”
…
Hai người đến Lục Phiến Môn, dưới những ánh nhìn đầy ẩn ý khác nhau của mọi người, bước vào đại đường.
Tam đại danh bộ cùng Lục Tiểu Phụng, Lệ Nam Tinh ngồi quanh bàn lớn ở đại đường, nhìn một vật trên bàn đờ ra, Truy Mệnh ngồi bên cửa bĩu môi buồn chán.
Cố Tích Triều đem xâu kẹo hồ lô mua trên đường đưa cho Truy Mệnh, Truy Mệnh liền cười tươi rói: “Cảm ơn cha!”
Thích Thiếu Thương nhíu mày.
Truy Mệnh vui vẻ ăn kẹo, vừa quay đầu thấy Thích Thiếu Thương, lập tức chạy tới ôm cổ: “Lý Hoại!”
Thích Thiếu Thương vội đẩy hắn ra: “Ta không phải Lý Hoại… Ngươi nhận lầm người rồi…”
Cố Tích Triều diện vô biểu tình từ bên cạnh hai người đi qua.
Thích Thiếu Thương một bên giãy dụa, một bên gọi: “Tích Triều… Hắn nhận lầm người… Ta cũng đâu muốn như vậy…”
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương, lại nhìn sang Lục Tiểu Phụng, cười xán lạn nói: “Truy tam gia trái lại chẳng bao giờ nhận lầm Lục huynh a.”
Lục Tiểu Phụng ha ha cười: “Cái này đương nhiên rồi! Ta căn bản không giống hai người kia…”
Lệ Nam Tinh hắng hắng giọng, ôn hòa giải thích với Cố Tích Triều: “Thích bộ đầu quãng thời gian qua vẫn luôn chăm sóc Truy tam gia, khó tránh bị nhận lầm. Ta với Phụng Hoàng mới tới không lâu, cho nên… Cố công tử đừng suy nghĩ nhiều.”
Thích Thiếu Thương gật đầu như gà mổ thóc: “Phải đó phải đó…”
Lục Tiểu Phụng vô cùng ngạc nhiên: “Vậy trước kia sao ngươi lại hôn Truy Mệnh? Lúc cho dê ăn ngươi cũng ôm hắn…”
Lệ Nam Tinh hung hăng giẫm lên chân Lục Tiểu Phụng một cước.
Cố Tích Triều tái xanh cả mặt.
Thích Thiếu Thương vội lắc đầu: “Ta không có… Lần đó là hắn muốn hôn ta… Ta có tránh… Ngươi không thấy sao… Tích Triều ngươi phải tin tưởng ta, ta hoàn toàn trong sạch…”
Cố Tích Triều phất áo ngồi xuống bên bàn, lạnh lùng mở miệng: “Vô Tình, đây là gì?”
Vô Tình trầm ngâm nói: “Đây là thứ do liên hoàn sát thủ để lại mà chúng ta tìm được, thoạt nhìn có vẻ là một nửa cây đàn quái dị, bất quá ta chưa từng thấy loại đàn này bao giờ. Cố công tử có nhận biết nó?”
Cố Tích Triều nhìn vật trông như nửa hồ lô trên bàn, suy nghĩ một hồi, nói: “Ta có xem qua một quyển đồ phổ về cổ kim nhạc khí, thứ này hẳn là lục huyền cầm.”
Truy Mệnh dâng xâu kẹo hồ lô trong tay cho Thích Thiếu Thương: “Lý Hoại ngươi có muốn ăn không?”
Thích Thiếu Thương né qua né lại: “Không cần, ngươi ăn đi!”
Truy Mệnh chợt thấy cực kỳ ủy khuất, lệ thoáng chốc đã ngân ngấn nơi vành mắt: “Lý Hoại… Ngươi chán ta rồi phải không?”
Thích Thiếu Thương nghĩ đến hắn trúng kịch độc, chỉ số thông minh chỉ bằng trẻ ba tuổi, trong lòng liền mềm đi, đưa tay lau nước mắt cho Truy Mệnh, ôn nhu nói: “Không phải… Truy Mệnh, mấy hôm nay ta đau răng, ngươi ăn đi.”
Truy Mệnh bèn kéo Thích Thiếu Thương chạy ra sân, còn vừa nói vừa cười.
Vô Tình thấy sắc mặt Cố Tích Triều dần dần có xu hướng hòa thành một màu với y phục, vội nói: “Dạo này ngươi và Thích huynh luôn chiếu cố Truy Mệnh, sư phụ nói tiền ngươi mua đường hồ lô cùng các loại mứt quả cho Truy Mệnh Lục Phiến Môn sẽ trả lại.”
Cố Tích Triều lạnh lùng nói: “Không cần. Ta dùng lương tháng của Truy Mệnh mua cho hắn.”
Vô Tình chỉ cảm thấy sống lưng từng đợt phát lãnh.
Cố Tích Triều đứng lên: “Chuyện còn lại các ngươi tự đi hỏi Hách Liên Xuân Thủy, hắn nhất định biết.” Nói xong trực tiếp ra khỏi đại đường.
Đám người Vô Tình sửng sốt, nhìn theo bóng lưng Cố Tích Triều hờ hững đi ngang qua chỗ Thích Thiếu Thương và Truy Mệnh đang nô đùa, phiêu nhiên biến mất sau cổng chính của Lục Phiến Môn.
Thích Thiếu Thương thấy y bỏ đi, vội gọi với theo: “Tích Triều! Tích Triều ngươi chờ ta một chút!”
Thích Thiếu Thương điểm huyệt ngủ của Truy Mệnh, giao cho Vô Tình và Lãnh Huyết, hớt ha hớt hải đuổi theo.
“Tích Triều! Tích Triều!” Khó khăn lắm mới đuổi kịp, Thích Thiếu Thương kéo tay Cố Tích Triều: “Tích Triều sao ngươi không đợi ta? Ngươi đang giận sao?”
Cố Tích Triều cười ôn nhu: “Không có.”
Thích Thiếu Thương yên lòng, ai ngờ Cố Tích Triều lại hất tay hắn, đi như bay về hướng ngoại thành.
Thích Thiếu Thương trong lòng than không xong, ngoan ngoãn theo Cố Tích Triều về nhà.
Cố Tích Triều đứng dưới tàng cây táo, thần tình băng lãnh, hai con dê đực vô thức rùng mình.
Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh y, nhìn y nửa ngày, mở miệng nói: “Ngươi không tin ta?”
Cố Tích Triều trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta tin ngươi.”
“Vậy sao ngươi lại giận?”
“Ta không có!”
“Ngươi ghen?”
Cố Tích Triều nhìn bản mặt tươi cười đáng đánh của Thích Thiếu Thương, thẹn quá hóa giận, tóc quăn cũng thành thẳng.
Thích Thiếu Thương nhịn không được cười ầm lên, phốc tới ôm lấy Cố Tích Triều, còn đem mặt cọ qua cọ lại trên tóc y: “Tích Triều, ta biết trong lòng ngươi khó chịu, thật ra ta cũng đâu khá hơn ngươi. Ta biết ngươi cũng thương Truy Mệnh, hắn như bây giờ, ta không thể không lo cho hắn. Chờ Lý Hoại về thì tốt rồi, ta…”
“Ngươi nói vậy là sao? Ngươi cho rằng ta là loại người không thấu tình đạt lý?”
“Đương nhiên không phải…”
“Ngày mai ta phải đi tìm Lý Hoại!”
“Tích Triều ngươi đi tìm hắn làm gì?”
“Ta còn có thể làm gì? Ta…” Cố Tích Triều bỗng nhiên nói không nên lời được nữa, hai tay dùng sức muốn đẩy Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương càng gắt gao ôm y: “Ngươi đừng đẩy ta ra, ta là của ngươi mà.”
Cố Tích Triều nghe giọng mũi nỉ non của hắn, tâm liền mềm thành nước, mặc cho Thích Thiếu Thương bế mình lên, đi vào phòng.
Hai hôm sau Thích Thiếu Thương đến Lục Phiến Môn, phát hiện giữa đại đường có một người bạch y phiêu phiêu đang đứng. Vô Tình, Thiết Thủ, Lãnh Huyết ở ba vị trí khác nhau nhìn người nọ.
Thích Thiếu Thương cất cao giọng nói: “Hách Liên công tử, đã lâu không gặp!”
Tiểu Yêu quay đầu lại, vội trưng vẻ mặt niềm nở chào đón: “Thiếu Thương~~”
Thích Thiếu Thương nhịn không được trợn trắng mắt: “Ngươi cứ gọi tên đầy đủ của ta đi. Tích Triều nói ngươi biết chân tướng của vụ án này, cho nên ta mới phiền ngươi đại giá một chuyến. Ngươi tới cũng nhanh thật.”
Tiểu Yêu cười nói: “Ngươi là huynh đệ tốt của ta, ngươi đã triệu hồi, ta đương nhiên ra roi thúc ngựa, không ngại gian khổ, toàn lực ứng phó…”
Thích Thiếu Thương khoát tay, Tiểu Yêu thức thời ngậm miệng, tiến lên vỗ vai Thích Thiếu Thương, cười nói: “Có chuyện gì mà ta giúp được ngươi, ngươi cứ việc nói ra.”
Thích Thiếu Thương liếc hắn, đi tới trước mặt Vô Tình, Vô Tình gật đầu, tự đẩy xe lăn, đến hậu đường, lại lấy ra một cái chìa khóa mở ngăn tủ, đem nửa cây đàn đưa cho Thích Thiếu Thương. Hai người trở lại đại đường, Thích Thiếu Thương đặt nó lên bàn, nhìn Tiểu Yêu nói: “Cái này ngươi có nhận ra không?”
Tiểu Yêu thấu tới xem kỹ: “Đây không phải là cây đàn ghi ta của Địch Khắc sao? Thế nào chỉ còn phân nửa vậy?”
Tam đại danh bộ kể cả Thích Thiếu Thương nhất tề biến sắc.
“Ngươi nói đây là cây đàn của gã nhạc công đến từ Lưu Cầu kia?”
“Đúng rồi, loại nhạc cụ này chỉ có Địch Khắc mới có.”
“Ngươi khẳng định là mình nhớ không lầm?”
“Cái này sao ta lại nhớ lầm cho được? Hồng Lệ hôm nay có thể trở thành thê tử của ta, tất cả đều nhờ cây đàn này cùng với tiếng hát du dương của ta, còn có tấm chân tình của ta…”
Thích Thiếu Thương mỉm cười, nhìn Vô Tình nói: “Ta nghĩ ngày kết án không còn xa nữa.”
Vô Tình cũng cười: “Không sai.” Quay đầu nhìn Tiểu Yêu, hỏi: “Ngươi có biết Địch Khắc đang ở đâu không?”
“Ta đương nhiên biết chứ, hắn ngụ ở ngôi miếu cũ phía đông thành.”
“Dẫn chúng ta đi!”
“Được!”
Đám người rời Lục Phiến Môn, theo Tiểu Yêu đi đến miếu sơn thần ở ngoại thành.
Thích Thiếu Thương sực nhớ tới một chuyện, bèn hỏi khẽ với Vô Tình: “Không liên quan đến Tích Triều, vậy bức họa đó là thế nào?”
Vô Tình cau mày: “Đó là Lục Tiểu Phụng đưa cho Lãnh Huyết.”
Thích Thiếu Thương nghiến răng.
Đoàn người rốt cuộc tới miếu sơn thần, Tiểu Yêu dẫn đầu chạy ào vào gọi: “Địch Khắc! Địch Khắc Ngưu Tử! Ngươi đâu rồi?”
Phía sau hương án đầy bụi bặm một giọng nói lười biếng vang lên: “Ồn chết đi được!”
Thích Thiếu Thương trợn mắt há mồm nhìn một đại hán tóc quăn quần áo rách te tua ngồi lên trên hương án.
Lục Tiểu Phụng! Ta với ngươi không đội trời chung!
Địch Khắc ngáp một cái, nhìn Tiểu Yêu nói: “Hách Liên, ngươi dẫn nhiều người như vậy tới tìm ta, có chuyện quái gì?”
Giọng điệu thật đáng ghét! Thích Thiếu Thương chính nghĩa lẫm nhiên nổi giận đùng đùng: “Nửa cây đàn này có phải của ngươi không?”
Địch Khắc từ hương án nhảy xuống, cầm lấy cây đàn quan sát một hồi, cười nói: “Là của ta, sao lại ra nông nỗi này? Cây đàn ghi ta này là mấy tháng trước ta tặng cho một tiên sinh dạy học. Có vấn đề gì không?”
Thích Thiếu Thương hừ một tiếng: “Ngươi cũng hào phòng quá nhỉ, tặng cho tiên sinh dạy học, lại tặng cho Hách Liên công tử.”
Địch Khắc cười ha ha: “Đàn ghi ta này rẻ bèo, ở quê ta vài trăm đồng là mua được. Vả lại hai cây đàn này ta mua ở chợ bán đồ cũ.”
Thích Thiếu Thương nhìn thẳng vào mắt Địch Khắc, truy hỏi: “Bản thân ngươi phải trú trụ ở một nơi đổ nát thế này, vì sao lại tặng đàn cho người khác? Ngươi nhiều tiền lắm à?”
Địch Khắc khoanh tay nói: “Họ hiểu lời ca của ta, hiểu âm nhạc của ta, hơn nữa họ cũng rất có hứng thú với đàn ghi ta, nên ta mới tặng cho họ, tiện thể dạy họ chơi đàn. Ta cảm thấy họ chính là tri âm của ta! Tuy rằng cây đàn mà ta yêu nhất ta không có tặng ai hết!”
Nghe đến hai chữ “tri âm”, Thích Thiếu Thương chợt nín bặt.
“Vị tiên sinh dạy học kia hiện ở nơi nào?” Thiết Thủ hỏi.
“Mấy hôm trước hắn vừa đến tìm ta, nói là muốn dã ngoại đạp thanh, ngày mai mới trở về. Chúng ta hẹn tối mai canh một gặp nhau ở đây.”
Thích Thiếu Thương đột nhiên tóm cổ Lãnh Huyết, xoay người liền đi. Phía sau giọng nói trầm thấp của Thiết Thủ thỉnh thoảng truyền đến: “Chúng tôi là tứ… à không, tam… lộn, nhị đại danh bộ của Lục Phiến Môn… Tối mai ông phải ở đây hỗ trợ chúng tôi…”
Thích Thiếu Thương hùng hổ đi tới Thần Hầu phủ, tìm Lục Tiểu Phụng hỏi tội.
“Lục Tiểu Phụng! Tại sao ngươi lại đem tranh vẽ Tích Triều đưa cho Lãnh Huyết, còn nói đó là chân dung liên hoàn sát thủ! Ngươi rốt cuộc rắp tâm gì?”
“Thích huynh, ta chỉ vẽ Nam Tinh rồi đưa cho Lãnh huynh xem thôi, ngươi hiểu lầm rồi!”
“Xảo biện! Nam Tinh tóc thẳng! Ngươi muốn gạt ai!”
“Bức tranh ta vẽ chính là Nam Tinh đứng trong gió, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”
Thích Thiếu Thương một bên trừng Lục Tiểu Phụng, một bên vói tay vào trong ngực, móc ra bức họa nhìn kỹ lại.
Quả nhiên người trong tranh tóc mây tung bay, tuy có hơi cong, nhưng không phải tóc quăn.
“Vậy ngươi mắc chứng gì đi nói với Lãnh Huyết đây là liên hoàn sát thủ?”
“Ta nói thế hồi nào! Ta chỉ là muốn cho mọi người chiêm ngưỡng tác phẩm mới của mình! Ta làm sao biết bọn họ sẽ hiểu lầm!”
Thích Thiếu Thương một phát xách cổ áo Lãnh Huyết đang len lén chuồn đi: “Ngươi nói! Chuyện gì xảy ra?”
Lãnh Huyết hiếm hoi mỉm cười nói: “Lúc đó bọn ta đang thảo luận vụ án, hắn bỗng nhiên kích động chui ra khoe bức tranh với bọn ta… Thích huynh, bản kiếm phổ kia ngươi không cần đưa cho ta nữa, chúng ta hòa nhau.”
“Ăn miếng trả miếng! Ngươi thân là bộ đầu, lại kết luận bừa bãi, vu oan cho người tốt, ngươi có biết tội gì không!”
Lãnh Huyết nhức đầu nói: “Được rồi, đều là lỗi của ta…”
“Ngươi biết pháp phạm pháp, lạm dụng chức quyền, thị phi bất phân…”
Lục Tiểu Phụng ho khan một tiếng: “Thích huynh… đâu đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ…”
“Râu kẽm ngươi câm miệng! Nếu không tại ngươi háo sắc đâm ra lú lẫn, không lo làm việc đàng hoàng, bày đặt vẽ vời này nọ, làm sao xảy ra chuyện như ngày hôm nay…”
Cố Tích Triều dắt tay Truy Mệnh đứng trước cửa, ngăn không được tiếu ý trên mặt.
Thiếu Thương…
Truy Mệnh cắn một miếng bánh đậu xanh trong tay: “Cha, con còn muốn ăn đùi gà nướng mật ong!”
Cố Tích Triều mắt thấy Lục Tiểu Phụng và Lãnh Huyết bị lửa giận bỏng người của Thích Thiếu Thương chèn ép tới vai khọm lưng còng, bước lên nói: “Bỏ đi Thiếu Thương, bọn họ cũng không phải cố ý.”
Thích Thiếu Thương vui vẻ nói: “Tích Triều sao ngươi lại ở đây?”
“Ta dẫn Truy Mệnh ra ngoài chơi cả ngày trời, giờ đưa hắn trở về.”
“Tích Triều vất vả cho ngươi rồi.”
“Ta không mệt. Còn ngươi?”
“Ta cũng không mệt. Tích Triều ngươi ăn cơm chưa?”
“Ta muốn chờ ngươi ăn cùng, nên chỉ mua đồ ăn cho Truy Mệnh.”
“Tích Triều ngươi tốt quá! Ta cũng chưa ăn, đói chết được, chúng ta đi ăn cơm thôi…”
…
Lục Tiểu Phụng cùng Lãnh Huyết lén lút chuồn êm. Lãnh Huyết tiện tay kéo theo Truy Mệnh, thấp giọng nói: “Ngươi đừng lên tiếng, ta mang ngươi đi ăn đùi gà nướng mật ong!”
Truy Mệnh quay đầu nhìn, do dự nói: “Người đó hình như là Lý Hoại…”
Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ nói: “Truy Mệnh, ta mới là Lý Hoại.”
Truy Mệnh nhìn hắn một lát, bỗng nhiên la lên: “Ngươi gạt ta! Lý Hoại không phải như ngươi! Người ban nãy mới là Lý Hoại!” Nói xong giằng ra quay trở lại.
Lãnh Huyết vội điểm huyệt Truy Mệnh, cùng Lục Tiểu Phụng vác Truy Mệnh lên, nhanh như chớp chạy ra khỏi Thần Hầu phủ.
Đêm xuống, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nằm trên giường, Thích Thiếu Thương đang âm thầm đưa tay mò qua, chợt nghe Cố Tích Triều nói: “Thiếu Thương, ngày mai ta đi với ngươi.”
Thích Thiếu Thương rụt tay về: “Chẳng qua chỉ là một tiên sinh dạy học, ngươi cần gì tự thân xuất mã, ta với Thiết Thủ là đủ rồi.”
Cố Tích Triều bỗng xoay người, chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi đừng quên, hắn là hung phạm sát nhân liên hoàn, kẻ chết dưới tay hắn cũng có không ít cao thủ, ngươi…”
Thích Thiếu Thương cười hì hì kề sát mặt Cố Tích Triều: “Ngươi lo lắng cho ta?”
Cố Tích Triều đẩy mặt Thích Thiếu Thương ra: “Ngủ đi.”
“Tích Triều…”
“Thu hồi cái tay thối của ngươi!”
“Ta không thu!”
“Thích Thiếu Thương! Ngày mai có thể sẽ có một trận ác chiến, đêm nay ngươi không được xằng bậy!”
“Ta chỉ biết là đêm nay sẽ có một hồi ác chiến… A!”
Cố Tích Triều cười nhạt, ôm lấy Thích Thiếu Thương, vỗ vai vuốt lưng hắn: “Điểm huyệt đạo này không mang đến cảm giác cả người tê dại, cũng có lợi cho ngươi nghỉ ngơi, ngươi ngủ sớm một chút đi.” Đoạn nhắm mắt lại.
Thích Thiếu Thương hận đến cắn răng, đang định mở miệng, chỉ thấy Cố Tích Triều hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi rung động, nhẹ giọng nói: “Đêm mai ta chờ ngươi.”
Thích Thiếu Thương mừng đến tâm hoa nộ phóng: “Được!” Ngắm khuôn mặt Cố Tích Triều, từ từ tiến vào mộng đẹp.