Cố Tích Triều dẫn theo Thích Thiếu Thương trở về nhà.
Hai con dê đực gần đây đã quen sống thảnh thơi, hôm nay đang vờn nhau dưới tàng cây táo, chợt thấy Cố Tích Triều nắm tay Thích Thiếu Thương vào phòng.
Dê Ất triệt để ngây dại: “A Giáp, ngươi có thấy gì không?”
Dê Giáp co chân dụi dụi mắt: “Nhất định là đêm qua chúng ta ngủ quá ít, nên bây giờ tinh thần không ổn định!”
Cố Tích Triều nấu một thùng nước nóng cho Thích Thiếu Thương tắm rửa, rồi giúp hắn thay một bộ đồ sạch sẽ.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, nắm tay nhau, thật lâu không nói chuyện.
Cố Tích Triều quay qua nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi khi không chạy đến Tuyệt Vân tự làm gì?”
Thích Thiếu Thương thở dài, cười khổ nói: “Ngự y trong cung đã xem qua cho ta, danh y ở kinh thành lẫn mấy châu phủ lân cận cũng xem qua luôn rồi, nợ nần chồng chất, hai mắt lại hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, ta cùng đường chỉ có thể thử mọi cơ hội. Nghe đồn Không Tướng đại sư của Tuyệt Vân tự vốn có phật duyên, thấu hiểu khổ nạn, trừ bệnh bất trị, lại không ai đến dâng hương đèn, nào ngờ ông ấy xem bệnh xong, cũng không hề có tiến triển.”
Cố Tích Triều có chút hối hận, vội lái sang chuyện khác: “Thiên hạ danh y vô số, chúng ta sẽ tìm được người khác.”
Thích Thiếu Thương trở mình, mò mẫm ôm lấy Cố Tích Triều, dùng đầu mình cọ lung tung trên người y, miễn cưỡng nói: “Ta thấy hay là bỏ đi, làm lớn chuyện mọi người đều biết, chưa kịp chữa khỏi mắt, ta đã bị kẻ thù ám toán rồi.”
“Có tìm Nam Tinh xem qua không?”
“Xem rồi.”
Cố Tích Triều ôm Thích Thiếu Thương, cặp chân dài đều quấn lấy người hắn: “Ta giúp ngươi trị.”
“Được.”
Cố Tích Triều sực nhớ tới một chuyện, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn thích Truy Mệnh không?”
Thích Thiếu Thương sửng sốt: “Ngươi biết rõ rồi còn gì.”
“Thích Thiếu Thương, ngươi đừng hòng gạt ta. Ta tận mắt thấy ngươi sờ mặt hắn, còn ôm ôm ấp ấp.”
“Ta chỉ là nhớ ngươi thôi.”
Cố Tích Triều đột nhiên nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương, đoạn xoay người ngồi cưỡi lên người hắn, không nói không rằng động thủ cởi trung y của hắn.
Thích Thiếu Thương cuống quít bắt lấy tay Cố Tích Triều: “Ngươi làm gì thế?”
“Ngươi không phải nói nhớ ta sao?”
Thích Thiếu Thương vô hạn ưu sầu: “Tích Triều, ta không nhìn thấy ngươi được nữa.”
Cố Tích Triều vươn tay phải, dùng ngón cái ra sức nhấn một cái lên ngực Thích Thiếu Thương: “Ngươi nhìn thấy được. Ta ở ngay đây.”
Thích Thiếu Thương đau đến hít hà, bỗng hiểu được nỗi đau trong lòng Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều hai tay vòng qua cổ Thích Thiếu Thương, bắt đầu tháo sợi dây da trâu buộc bím tóc hắn.
Thế nào lại quấn nhiều vòng như vậy, tháo mãi không dứt…
Thích Thiếu Thương cảm giác được sự biến hóa dưới thân Cố Tích Triều, thò tay, cách lớp quần nắm lấy y.
Cố Tích Triều tay run lên, càng tăng tốc tháo sợi dây.
Thích Thiếu Thương cũng thấy hạ thân trướng đau, không tự chủ được đính đính lên trên.
Cố Tích Triều tránh cũng không thể tránh, Thích Thiếu Thương một tay vừa nắn vừa xoa, chà lên xát xuống, phía sau lại có một vật cứng không an phận mà chuyển động.
Cố Tích Triều toát cả mồ hôi, khổ nỗi sợi dây da trâu kia tựa hồ vô cùng vô tận, cởi một vòng lại thêm một vòng, không thấy đâu là tận cùng.
Thích Thiếu Thương cảm thấy Cố Tích Triều theo động tác trên tay mình mà khẽ nhích người, cười trộm một tiếng, cũng tăng tốc độ.
Cố Tích Triều mắt thấy sợi dây sắp tháo xong, trong lòng mừng rỡ, ai ngờ Thích Thiếu Thương đột nhiên siết tay, nhịn không được toàn thân run lên, không rảnh bận tâm đến sợi dây kia nữa, hai tay ghì chặt cánh tay Thích Thiếu Thương.
Sợi dây bị gỡ một cách thô bạo, hai hạt châu Thọ Sơn hai màu đỏ lam xỏ trên bím tóc Thích Thiếu Thương theo đuôi tóc trượt xuống, lách cách nảy tới mép giường, rồi nhảy xuống đất.
Mái tóc được giải phóng của Thích Thiếu Thương xõa tung, vừa hoang dã vừa gợi cảm, Cố Tích Triều trong đầu ầm một tiếng, cảm thấy phía trong quần mình ướt rồi.
Y ngượng chín cả mặt.
Thích Thiếu Thương lập tức áp đảo Cố Tích Triều, loát xoát vài cái liền lột sạch đồ y. Mò trúng băng vải quấn khắp người y, Thích Thiếu Thương nháy mắt đau lòng muốn khóc. Dừng một lát, đưa tay sờ vật giữa hai chân y, sau đó lần xuống phía dưới.
Cố Tích Triều cả người như nhũn ra, bỗng nhiên Thích Thiếu Thương dời tay khỏi người y, mò dọc theo giường, thẳng tới dưới gối nằm.
Cố Tích Triều thấp giọng nói: “Đừng tìm nữa, ta vứt rồi.” Dứt lời cầm lấy tay Thích Thiếu Thương, đưa vào miệng mình mút.
Thích Thiếu Thương tưởng tượng thần thái lúc này của Cố Tích Triều, càng không nhịn được, rút ngón tay, lại sờ soạng hạ thân y.
Không ngờ Cố Tích Triều đột ngột nghiêng người. Thích Thiếu Thương cảm thấy y dường như trở ngược trở xuôi trong lòng mình, hận đến nghiến răng sống chết ngăn y lại: “Ngươi đừng lộn xộn!”
Cố Tích Triều cầm kiện trung y trong tay, roạt một tiếng xé ra một mảnh vải, che đi hai mắt, hai tay vòng ra sau đầu buộc chặt.
Thích Thiếu Thương nghiêng tai lắng nghe, nghi hoặc nói: “Ngươi…”
Cố Tích Triều ôm lấy Thích Thiếu Thương: “Ta muốn giống như ngươi.”
Thích Thiếu Thương chóp mũi cay cay, hận không thể đem toàn bộ Cố Tích Triều nhét vào lòng mình cất giữ.
Cố Tích Triều cảm nhận Thích Thiếu Thương từng ngón tay một tiến vào trêu chọc, đưa tay vuốt mặt Thích Thiếu Thương, nói: “Ngươi… đừng chịu đựng nữa, lần nào cũng… cố nhịn, không sợ nhịn riết sinh bệnh sao…” (sao cứ cảm thấy câu này hài hài thế nào ấy =)))
Thích Thiếu Thương rút ngón tay ra, hạ thân dán sát Cố Tích Triều, từng chút từng chút một thấu tới.
Đúng là đáng chết mà! Rốt cuộc ở đâu a a a a a a!
Thích Thiếu Thương mồ hôi đầm đìa, vài lần động thân, rốt cục cũng tìm đúng chỗ, cố sức tiến vào Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều cũng toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể kịch liệt động mấy cái, một dòng ấm nóng rót vào.
Xúc cảm khô ráo bó chặt trong nháy mắt giảm đi rất nhiều, Cố Tích Triều thở phào một hơi, quàng tay ôm eo Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương úp mặt vào hõm vai Cố Tích Triều, chỉ biết mình chưa bao giờ muốn độn thổ như vậy.
Hai người vẫn không nhúc nhích, giằng co một lát, Cố Tích Triều cảm thấy đùi mình tê dại, cử động một chút, bỗng nhiên vật trong cơ thể lại lớn dần.
Cố Tích Triều trong lòng run lên, theo động tác nhẹ nhàng cẩn thận của Thích Thiếu Thương, một trận trống rỗng cùng rung động trỗi dậy.
Thích Thiếu Thương phát giác y đang cạ cạ vào bụng mình, cười thoả mãn, cố ý thấp giọng nói: “Giờ mới thật sự bắt đầu.”
Mãi đến trời tờ mờ sáng, Cố Tích Triều vẫn còn cưỡi trên người Thích Thiếu Thương, chỉ là không có nửa phần khí lực, mặc cho Thích Thiếu Thương ghì chặt thắt lưng mình mà di động.
Mảnh vải che mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào, nhưng Cố Tích Triều vẫn không hề mở mắt.
Cho dù mở mắt, nhãn thần cũng đã tan rã từ lâu.
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy nơi mình sờ tới lẫn sờ không tới đều là một mảnh ướt át trơn trượt, suýt nữa không được nắm được eo của Cố Tích Triều, trên tay càng vận thêm hai phần lực.
Sắc trời dần dần sáng hẳn, mái tóc quăn đen nhánh của Cố Tích Triều đã ướt đẫm, theo động tác của Thích Thiếu Thương quét tới quét lui trên người hắn.
Thích Thiếu Thương hai tay ôm má Cố Tích Triều, đưa miệng mình ghé bên môi y: “Một lần nữa…”
Cố Tích Triều vốn đã sốt ruột, trong đầu cấp bách xoay chuyển, uy hiếp nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi còn không chịu chấm dứt, đừng trách ta đem chuyện quá khứ ngươi bị mù màu công bố trước thiên hạ.”
Thích Thiếu Thương thất kinh: “Ngươi nói cái gì?”
Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, đang định leo xuống khỏi người hắn, Thích Thiếu Thương dùng toàn thân khí lực tóm lấy y: “Chuyện này ngươi làm sao biết được? Ta chưa từng kể với ai…”
Cố Tích Triều nhìn sắc mặt xám ngoét của Thích Thiếu Thương, đắc ý nói: “Lúc ở Kỳ Đình tửu quán ta đã phát hiện rồi. Ngươi nói năng lung tung, màu hồng màu tím màu lam gì đều nhận sai hết. Ta chỉ là không muốn vạch trần ngươi thôi.”
Thích Thiếu Thương biểu tình cứng đờ, trong lòng có chút phiền muộn. Cố Tích Triều sợ hắn nghĩ nhiều, vội trấn an: “Ta không ngại.”
Thích Thiếu Thương thương cảm nói: “Mãi tới khi ta gặp ngươi, ta mới có thể nhìn thấy các màu sắc khác nhau. Những màu sắc đó, ta thấy rõ, chỉ là trước kia chưa từng thấy qua, nên mới nhận sai.”
Cố Tích Triều ngẩn người, hai tay ôm cổ Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương chu mỏ muốn hôn Cố Tích Triều, đáng tiếc trước mắt trắng xóa một màu, lần này chỉ hôn trúng tai trái của y.
Cố Tích Triều buồn cười nhìn Thích Thiếu Thương, không nói lời nào. Thích Thiếu Thương nghiền ngẫm một lát, hơi nghiêng đầu, lại hôn tới.
Lúc này hôn trúng chóp mũi.
Cố Tích Triều nhịn không được cười ra tiếng: “Ta ở đây mà, ngươi…”
Thích Thiếu Thương nghe tiếng liền cúi đầu, đem phần y chưa nói xong ngậm hết vào trong miệng.
Khi Thích Thiếu Thương một lần nữa xông vào, Cố Tích Triều chẳng chút nào thấy đau đớn, y thoải mái mà thở dài, mơ mơ hồ hồ nghĩ: cho dù Thích Thiếu Thương muốn hái trăng trên trời, y cũng sẽ leo lên đỉnh núi cao nhất, hái xuống cho hắn.
Thích Thiếu Thương, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi. Cái gì cũng tốt.