Mù Màu

Chương 19



Cố Tích Triều buông đũa đi ra ngoài, Thích Thiếu Thương nóng nảy: “Ê! Ngươi ít nhất cũng phải đút ta ăn một miếng chứ, chưa gì đã!”

——

Nghỉ ngơi một ngày, Cố Tích Triều đến Lục Phiến Môn mượn xe ngựa, mang theo Thích Thiếu Thương đi khắp tam đường lục phố, vơ vét không chừa quyển dược thư nào, chất đống trên xe, mượn cả tàng kinh ở Lục Phiến Môn lẫn Thần Hầu phủ, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, thời gian còn lại đều dành để nghiên cứu chỗ dược thư này, tìm kiếm phương thuốc trị bệnh mắt.

Một hôm Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết đến thăm bọn họ, vào phòng, thấy Thích Thiếu Thương ngồi trên chiếc giường sát bên cửa sổ, trên đầu trên mặt cắm mấy chục cây ngân châm. Truy Mệnh nhịn không được cười vèo.

Thích Thiếu Thương bất mãn nói: “Ngươi cười cái gì?”

Truy Mệnh cười nói: “Ngươi trông giống tiên… Úi!” Quay đầu trừng Lãnh Huyết: “Sao ngươi đạp ta?”

Lãnh Huyết hắng giọng nói: “Thích huynh, mắt của ngươi khá hơn chút nào chưa?”

Thích Thiếu Thương trong lòng tuy lo ngại, vẫn thuận miệng nói: “Đỡ rồi.”

“Ngươi thấy được gì không?”

“Không thấy.”

Cố Tích Triều ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng gấp, đây không phải chuyện một sớm một chiều. Ta nghĩ cái này có liên quan đến lần trước mắt ngươi bị thương ở miếu sơn thần, ta giúp ngươi đả thông kinh lạc huyết mạch, không chừng sẽ có lợi cho mắt của ngươi.”

Thích Thiếu Thương gật đầu, mò lấy tay của Cố Tích Triều, cười ôn nhu.

Lãnh Huyết và Truy Mệnh thấy thế, trao đổi ánh mắt với nhau, Truy Mệnh từ trong lòng lấy ra hai gói giấy, đưa cho Cố Tích Triều: “Gói này là bạch ngọc tuyết liên ở Thiên Sơn, công dụng tán hàn trừ thấp, cường cân hoạt huyết; gói này là hỏa hạc hồng châm, sinh trưởng bên cạnh tuyết liên, nghe nói có thể trị ngoại thương, tan máu bầm, ngươi xem rồi dùng cho Thích đại ca.” Cố Tích Triều nói cảm tạ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết bèn cáo từ.

Vừa ra khỏi sân, Truy Mệnh liền nhịn không được phá lên cười.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi có thấy cây tiên nhân cầu nào biết gật đầu biết nói chuyện chưa? Ha ha ha ha ha ha…”

“Ngươi nói nhỏ thôi! Kẻo người ta nghe được!”

“Ta nói sự thật thôi mà!”

“Kỹ thuật phóng tiểu phủ của Cố Tích Triều đang ngày càng tinh tiến…”

Truy Mệnh vội quay đầu lại dáo dác nhìn, thấy sau lưng không người, mới yên lòng.

Bỗng nhiên từ trong nhà truyền ra tiếng hét thảm của Thích Thiếu Thương, ngay sau đó là tiếng xin lỗi của Cố Tích Triều: “Thiếu Thương, xin lỗi. Ngươi không sao chứ…”

Lãnh Huyết thở dài: “Ta thấy nên mời danh y tới trị mắt cho Thích Thiếu Thương, cứ chạy chữa lung tung như vậy không biết sẽ còn ra nông nỗi gì nữa.”

Truy Mệnh gật đầu: “Thụ đại phu trong cung y thuật cao minh, chỉ là ông ấy không dễ dàng nhận lời chữa bệnh cho người, đêm nay ta đột nhập Thái Y viện, bắt trói ông ta đem về.”

“Ngươi đừng làm bậy!”

“Ngươi yên tâm đi!”

Châm cứu xong, Cố Tích Triều lại kê đơn, bốc mười mấy vị thuốc, sắc hai canh giờ, rót ra một chén, bưng cho Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đang định tiếp nhận, Cố Tích Triều đột nhiên nói: “Ngươi chờ đã.”

“Sao thế?” Thích Thiếu Thương nghiêng tai nghe tiếng bước chân của Cố Tích Triều ngoài sân, một lát sau, lại nghe tiếng hai con dê giãy dụa thống thiết.

“Tích Triều! Ngươi đang làm gì vậy?”

“Be… be…”

Cố Tích Triều đi đến: “Thuốc này ta không dám chắc, nên cho chúng uống thử trước.”

Thích Thiếu Thương nhíu mày.



“Đắng quá!”

“Ngươi câm miệng! Ta cũng đắng nè!”

“Nếu không tại cái tên đại biến thái đó trở về, mỹ nhân làm gì đối đãi chúng ta tàn nhẫn như vậy!”



Sang ngày hôm sau, Cố Tích Triều thấy hai con dê không có triệu chứng gì đáng ngại, vì vậy bèn chiếu theo đơn thuốc sắc lại một lần nữa, đưa cho Thích Thiếu Thương uống, đắng đến nỗi cái mặt bánh bao của Thích Thiếu Thương cũng biến dạng.

Truy Mệnh ẩn náo trong Thái Y viện suốt ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng Thụ đại phu. Âm thầm hỏi thăm mới biết, ông ta đã bí mật rời kinh, lúc này đang ở Lạc Dương. Truy Mệnh cùng Lý Hoại bàn bạc xong xuôi, hai người thu thập hành trang, cấp tốc đi Lạc Dương.

Cố Tích Triều xin nghỉ phép với Gia Cát thần hầu, mượn bạc từ Vô Tình, ngày ngày ở nhà trị mắt cho Thích Thiếu Thương.

Trong nửa năm qua, Thích Thiếu Thương đã học được rất nhiều kỹ năng của người mù. Cố Tích Triều thấy hằng ngày hắn rửa chén trong bếp, xong lại ra sân giặt đồ, nghiêm mặt nói: “Sau này tự ăn đi, đừng để ta đút ngươi.”

Thích Thiếu Thương thầm kêu không ổn, mình nên dùng mánh lới để giở trò mới đúng, sao lại đi làm nhiều chuyện như vậy. Nghe thấy Cố Tích Triều bỏ đi, Thích Thiếu Thương lớn tiếng gọi: “Này! Cố tiểu quắn! Cơm nước đâu có mò được, ta làm sao ăn đây! Ngươi phải đút ta! Ngươi không đút ta ta sẽ không ăn luôn!”

Ban đầu Cố Tích Triều lo hắn uất ức trong lòng, thời thời khắc khắc lưu ý nhất cử nhất động của hắn, dần dần phát hiện hắn dường như vẫn bình thường và vô lại như trước, cũng thoáng yên tâm.

Ba tháng trôi đi, Thích Thiếu Thương phương thuốc cổ truyền nếm vô số, xông hơi xoa bóp bấm huyệt cũng thử qua. Mỗi lần Cố Tích Triều cho hắn thử liệu pháp mới, Thích Thiếu Thương đều nhân cơ hội đưa ra đủ loại yêu cầu. Cố Tích Triều vì muốn hắn ngoan ngoãn chữa trị, không thể làm gì khác hơn là nhất nhất đáp ứng.

Sáng sớm hôm nay Thích Thiếu Thương mở mắt, theo thói quen vươn tay mò sang bên cạnh, bỗng phát hiện trước mắt có bóng trắng nhàn nhạt.

Thích Thiếu Thương dụi dụi hai mắt, đưa tay sờ thử, là Cố Tích Triều.

Thích Thiếu Thương vô cùng mừng rỡ, la lên một tiếng ôm chầm lấy Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị Thích Thiếu Thương quấy tỉnh, cả kinh, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta nhìn thấy ngươi rồi ta nhìn thấy ngươi rồi!”

Cố Tích Triều khấp khởi trong bụng: “Ngươi thấy được rồi?” Nói xong lấy tay huơ huơ trước mắt hắn.

Thích Thiếu Thương một phát chụp trúng bàn tay đang lắc lắc của y, nói: “Ta thấy không rõ, nhưng thấy được một cái bóng trắng.”

Cố Tích Triều ôm cổ Thích Thiếu Thương, hai người từ trên giường lăn xuống đất.

Hy vọng tràn trề trị thêm ba tháng, cư nhiên không hề có tiến triển.

Cố Tích Triều phát hiện, ở trước mặt y, Thích Thiếu Thương luôn tỏ ra vui vẻ lạc quan, động viên y cũng cổ vũ chính mình. Thế nhưng chỉ cần y không ở trước mặt hắn, tinh thần hắn liền đi xuống rõ rệt.

Hôm nay bữa tối Cố Tích Triều làm đỗ quyên túy ngư, sườn xào chua ngọt, đậu hũ kim ngân, măng non hấp chay, Thích Thiếu Thương chun mũi ngửi ngửi, cười nói: “Toàn là món ta thích.”

Cố Tích Triều gắp một miếng cá bỏ vào trong chén hắn, lại giúp hắn gỡ xương: “Nếm thử đi.”

Thích Thiếu Thương bưng chén lên, dùng đũa gắp khối trắng trắng trong chén cho vào miệng: “Ngon thật… Nhưng mà nóng quá!”

Cố Tích Triều cười nói: “Còn nhiều thời gian, ngươi gấp cái gì.”

Thích Thiếu Thương nghe ra được ý tứ trong lời y, không khỏi buồn bã, buông chén đũa, thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ thời gian còn quá nhiều.”

Cố Tích Triều nắm tay hắn: “Cuộc sống như hiện tại, quá khứ ta chỉ có nằm mơ mới dám mơ tới.”

Thích Thiếu Thương nghe vậy, trong lòng hung hăng đau.

Cố Tích Triều lại gắp cho hắn một miếng sườn: “Không có con đường nào dễ đi cả. Ta chỉ muốn ngươi tin tưởng ta, cũng tin tưởng bản thân ngươi.”

Thích Thiếu Thương vành mắt đỏ lên, ngửa mặt, cố nén lệ, thở dài nói: “Không biết ngươi gắp cái gì cho ta, ăn làm sao? Ngươi đút ta đi.”

Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương làm nũng, nhất thời cư nhiên quên cự tuyệt, gắp miếng sườn đưa đến tận miệng hắn.

Bỗng nhiên ngoài sân vang lên một tràng tiếng bước chân mất trật tự, giọng nói trong trẻo của Truy Mệnh từ xa xa truyền đến: “Tích Triều! Thích đại ca! Các ngươi xem ta đem ai tới này!”

Cố Tích Triều buông đũa đi ra ngoài, Thích Thiếu Thương nóng nảy: “Ê! Ngươi ít nhất cũng phải đút ta ăn một miếng chứ, chưa gì đã!”

Tứ đại danh bộ, Lý Hoại, Lục Tiểu Phụng, Lệ Nam Tinh đứng ngoài sân, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên phong trần mệt mỏi.

Cố Tích Triều nghiêng đầu nhìn một chút, cười nói: “Lẽ nào vị này chính là Thụ đại phu danh chấn thiên hạ?”

Truy Mệnh đẩy đẩy người nọ, cười hì hì nói: “Là ta với Lý Hoại tìm được đấy!”

Cố Tích Triều liền ôm quyền thi lẽ: “Đa tạ!” Quay sang nói với Thụ đại phu: “Nghe danh Thụ đại phu y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân, cho dù Biển Thước Hoa Đà tái sinh, cũng khó bề sánh vai với tiền bối, xin Thụ đại phu xem mắt cho Thích bộ đầu, Lục Phiến Môn vô cùng cảm kích.”

Thụ đại phu kia bị Truy Mệnh cùng Lý Hoại bên dụ dỗ bên uy hiếp cưỡng bức trở lại kinh thành, trong lòng đang bực tức, chợt thấy Cố Tích Triều tướng mạo nhã nhặn ngôn từ khẩn thiết, lại tâng bốc lên trời, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, chí cao khí ngang bước vào phòng: “Để ta xem hắn một hồi.”

Thích Thiếu Thương đang cầm đũa ngóng theo mùi mà mò gắp đồ ăn, chợt thấy một loạt trắng bóng xuất hiện, bất đắc dĩ thở dài, bèn ngồi ngay ngắn trở lại.

Thụ đại phu tiến lên vạch mí mắt Thích Thiếu Thương, lại bắt mạch, trầm ngâm nói: “Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là…”

Thích Thiếu Thương thúc giục: “Tiền bối cứ nói đừng ngại.”

Thụ đại phu thở dài: “Thích bộ đầu, thứ ta nói thẳng, ngươi nhất định từ nhỏ đã mắc bệnh mắt, xem mọi vật chỉ có một màu, vài năm trước không rõ chuyện gì đã kích phát tiềm năng, nhìn thấy các màu sắc. Hơn nữa hai mắt lại chịu ngoại thương, nên mới từ từ mù hẳn trong vòng nửa năm. Mấy tháng qua có lẽ đã có người châm cứu kê đơn cho ngươi, làm tan bớt máu bầm trong hai mắt, ta nghĩ hiện tại ngươi có thể thấy vài cái bóng mờ ảo. Bất quá, nếu muốn hai mắt hoàn toàn khôi phục thị lực, chỉ cần một vị thuốc…”

Cố Tích Triều vội hỏi: “Là cái gì?”

Thụ đại phu lại thở dài một tiếng: “Vị thuốc này thập phần hữu hiệu, chỉ là, trên đời e rằng không tìm được nữa…”

Cố Tích Triều sốt ruột, tiến tới một bước nói: “Nếu tiền bối đã biết vị thuốc này, nhất định sẽ tìm được biện pháp. Người mau nói đi.”

“Mấy trăm năm trước, Tồ Lai sơn có một giống dê bỏ túi tai cụp đuôi ngắn sừng xoắn, giống dê này tâm huyết tính ôn, ngoài tán ứ khử độc, còn có thể trị liệu bệnh mắt. Mắt của Thích bộ đầu, chỉ cần trích một chén máu ở ngực loài dê này uống vào, nhất thời tam khắc liền khỏi hẳn. Chỉ là, giống dê này đã tuyệt chủng từ lâu, e rằng…” Thụ đại phu nói đến đây, cáo từ đi ra.

Đi tới chỗ cây táo ngoài sân, Thụ đại phu bỗng nhiên nghe được “be be” hai tiếng. Bèn quay đầu nhìn.

Dưới tàng cây có hai con dê đang ngồi.

Tai cụp!

Đuôi ngắn!

Sừng xoắn!

Dê bỏ túi!

Thụ đại phu vạn phần kích động, vội quay về phòng, nói với mọi người trong phòng: “Ngoài sân… Ngoài sân…”

======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.