Cố Tích Triều có nói qua một câu, Thích Thiếu Thương phi thường đồng ý: “Ngươi ta mỗi lần gặp mặt đều không dễ dàng, gặp mặt chính là quyết chiến sinh tử, thế nhưng… mỗi lần ta nhìn thấy ngươi, đều muốn nói với ngươi mấy câu, tất cả đều là vì ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng không thể không giết.”
Thế giới này, vì sao thứ gì tốt đẹp nhất nhưng hóa ra lại tàn nhẫn nhất.
Trong thời gian đào vong, có một dạo, Thích Thiếu Thương cứ muốn chọc mù mắt mình.
Tức Hồng Lệ sợ đến cả ban đêm cũng không dám ngủ, canh chừng Thích Thiếu Thương, kẻo hôm sau thức giấc lại thấy một Cửu Hiện Thần Long hai mắt hai hốc máu.
Hễ đến lúc này, Quyển ca lại âm trầm bay ngang qua sau lưng bọn họ, vân đạm phong khinh nói: “Hồng Lệ, muội yên tâm, hắn sẽ không làm vậy đâu.”
Quả nhiên màu mè được vài ngày, Thích Thiếu Thương từ bỏ ý định đó.
Cứ mỗi lần cùng Cố Tích Triều hội ngộ, Thích Thiếu Thương lại biết thêm nhiều điều về y.
Hắn đã biết thân thế của Cố Tích Triều, đã biết Cố phu nhân tên thật là Phó Vãn Tình, con gái của Phó thừa tướng, đã biết thái độ của Hoàng Kim Lân và Lãnh Tiên hai người đối với Cố Tích Triều, đã biết Cố Tích Triều thu dưỡng hai con dê đực mà hắn thất lạc ở Liên Vân Trại… Hắn hầu như đã biết tất cả về Cố Tích Triều.
Khi Thích Thiếu Thương gặp Phó Vãn Tình, ghen tuông nổi lên trong lòng không nhỏ chút nào. Cao quý thanh nhã ngoài mềm trong cứng y thuật tinh thông, sáu phần dung mạo mười phần khí chất, thảo nào Cố Tích Triều thần hồn điên đảo vì nàng.
Thích Thiếu Thương nhịn không được nói xấu Cố Tích Triều: “Lão Bát, lẽ nào ngươi đã quên, Cố Tích Triều kề đao lên cổ trại binh Liên Vân Trại buộc ta ra mặt, bây giờ ngươi làm như vậy, có khác gì hắn?”
Phó Vãn Tình nghe ra ẩn tình, nhìn chằm chằm đuôi tóc của Thích Thiếu Thương, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
Thích Thiếu Thương thấy Phó Vãn Tình thần sắc điềm nhiên xoay người định đi, nhịn không được lại mở miệng nói: “Ban đầu ta cũng như cô, cho rằng hắn là một hiệp sĩ, lòng mang chí lớn, ta tiến cử hắn vào Liên Vân Trại làm đại trại chủ, đinh ninh rằng hắn sẽ dẫn dắt Liên Vân Trại đi đúng đường, nhưng thật không ngờ, hắn cư nhiên độc ác hèn hạ, vô tình vô nghĩa!”
Phó Vãn Tình trong lòng bất mãn: “Ngươi có biết, người ngươi đang nói đến, là trượng phu của ta!”
Thích Thiếu Thương trong lòng rùng mình: không hổ là thiên kim của thừa tướng, tâm trí độ lượng, không phải nữ tử tầm thường có thể sánh được.
Sau đó hắn lại gặp Thiết Thủ, cũng biết được quá khứ giữa Thiết Thủ và Vãn Tình, nên có thể lý giải đại khái tình cảnh của Cố Tích Triều.
Với xuất thân có thể nói là chướng ngại vật của đời người, bỗng dưng vô cớ lấy được thiên kim tiểu thư tướng phủ, mọi người hẳn chấn kinh không nhỏ, mà vị thiên kim tiểu thư này, lại bởi vì thất tình đả kích quá lớn, mới đánh liều gả cho y. Bất quá không lâu trước khi bọn họ thành thân, thiên kim tiểu thư còn đi tìm tình lang của nàng nhờ ngăn sóng dữ…
Phải công nhận câu chuyện này vòng vo chết được! Có ai chịu bỏ qua tin tức lá cải béo bở thế này?
Có đôi khi Thích Thiếu Thương ngồi giữa đêm khuya gió mát, nhìn bầu trời không một ánh sao, nhớ tới mỗi lần Cố Tích Triều bị người của y bỏ mặc, chỉ chừa lại một mình y ứng phó toàn bộ đại cục, nhớ tới Cố Tích Triều bị những người đó chế nhạo đến không đáng một xu, Thích Thiếu Thương lại cười lạnh một tiếng, trong lòng hung hăng nói một câu: “Đáng đời!”
Sau đó không hiểu sao lại đỏ hết vành mắt.
Thế nhưng cho dù thân hãm khốn cục, Cố Tích Triều cũng nhiều lần suýt dồn hắn vào chỗ chết. Thích Thiếu Thương rốt cục tự cảm nhận được, Cố Tích Triều tài năng hơn hắn.
Bên cạnh mình có một đám người chán sống theo bảo vệ, còn Cố Tích Triều có cái gì?
À đúng rồi, y có một đám người bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đá xuống giếng hại chết y, còn có một lão bà cao quý nhân từ luôn dùng hết bổng lộc của y đi cứu mạng người khác, còn có một tình địch hùng mạnh đến bản thân y cũng đánh không lại.
Cố Tích Triều, đáng đời ngươi!
Thích Thiếu Thương dụi dụi mắt, vẻ mặt trầm trọng tang thương mà tiếp tục hành trình trốn chạy của mình.
Tại thanh điền trấn khi thấy lời nhắn trên thẻ trúc nhét trong bụng cá, Thích Thiếu Thương nhịn không được vẫn dấy lên một tia hy vọng mong manh trong lòng.
Tuy rằng hắn biết rõ chuyện này không phải do Cố Tích Triều làm, thế nhưng… Thế nhưng…
Thế nhưng nếu thật sự là y làm, hàng ngàn hàng vạn thẻ trúc báo tin, phương thức dùng thư tín truyền tin lừa tình lãng mạn như vậy, thì… đúng là một lời tỏ tỉnh thẳng thắn trực tiếp lại cuộn trào mãnh liệt cỡ nào a!
Đương nhiên sự thật luôn khiến người thất vọng, bất quá Thích Thiếu Thương cũng đã quen với thất vọng rồi. Tuy nhiên sau đó, Cố Tích Triều lại truy hỏi hắn có phải rất thất vọng hay không, để rồi khi chiếm được câu trả lời khẳng định từ hắn, còn không tự chủ được lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Có lẽ kiếp này, chúng ta chỉ có thể như vậy.
Lúc ở Tam Môn quan, Thích Thiếu Thương đích thực muốn giết Cố Tích Triều.
Hắn nợ Quyển ca bao nhiêu ân tình còn chưa trả, thế mà Cố Tích Triều hại chết Quyển ca.
Y tự vác lên lưng mình hết món nợ này đến món nợ khác.
Thích Thiếu Thương khoảnh khắc đó thực sự phẫn nộ: Cố Tích Triều, ngươi có từng quan tâm đến mối quan hệ giữa chúng ta không? Là ngươi tự tay đập nát hết mọi khả năng giữa chúng ta!
Sau trận quyết chiến ở hoàng thành, tất cả oan khuất đều được phơi bày ra ánh sáng của thái dương. Thích Thiếu Thương nhìn chân trái và bờ vai đẫm máu của Cố Tích Triều, nhìn lệ quang trong mắt Cố Tích Triều, trong đầu phút chốc một mảnh trắng xóa.
Cố Tích Triều khập khiễng bỏ đi đã lâu, Thích Thiếu Thương kinh ngạc phát hiện, thế giới cư nhiên vẫn bừng bừng sức sống muôn màu muôn vẻ.
Tiểu tử ngốc này, chẳng lẽ đang ẩn náu gần hoàng cung?
Thích Thiếu Thương xoay người chạy vội ra ngoài. Tức Hồng Lệ ở đằng sau gọi: “Thiếu Thương! Huynh đi đâu?”
“Ta đi nhặt Nghịch Thủy Hàn trở về!”
Tức Hồng Lệ lo lắng, chạy theo hắn.
Thích Thiếu Thương đã biến mất dạng. Tức Hồng Lệ nhặt Nghịch Thủy Hàn trơ trọi dưới đất, dùng tay áo lau lau, thẫn thờ nhìn xa xăm.
Thích Thiếu Thương hầu như lật tung cả kinh thành, nhưng vẫn không tìm được Cố Tích Triều.
Thế giới vẫn rực rỡ như vậy, rực rỡ đến mức hắn kinh hồn táng đảm.
Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?
Mấy ngày nay, Thích Thiếu Thương đêm nào cũng gặp ác mộng, bằng không thì cả đêm mất ngủ.
Tức Hồng Lệ cũng ngủ không ngon.
Tiểu Yêu do đó cũng ngủ không ngon.
Một người, nếu thực sự muốn giết một người khác, thế nào truy sát lâu như vậy, còn có thể để đối phương bình yên vô sự?
Ai cũng không phải kẻ ngu si.
Ba ngày sau, Thiết Thủ hạ táng Phó Vãn Tình, Thích Thiếu Thương và Tức Hồng Lệ cũng tới.
Cố Tích Triều cũng tới.
Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy y, liền sững cả người.
Cố Tích Triều như một tấm ảnh trắng đen… ách… như một bức tranh thuỷ mặc, di chuyển trong thế giới lung linh đủ mọi màu sắc.
Toàn thân y từ trên xuống dưới, chỉ có hai màu trắng đen, đương nhiên, còn điểm xuyết một chút xám hoặc đậm hoặc nhạt.
Thích Thiếu Thương ngây ra như phỗng, mắt mở trừng trừng nhìn Cố Tích Triều ngực trúng một thương lưng chịu một kiếm, điên điên dại dại bước ra khỏi thế giới của hắn.
Tiễn đưa mọi người xong, Thích Thiếu Thương gia nhập Lục Phiến Môn.
Vừa đi vào, Thích Thiếu Thương liền cảm thấy có gì đó không đúng: vì sao diện mạo của tứ đại danh bộ khác hẳn so với lúc ở hoàng thành quyết chiến thế nhỉ?
Nhan sắc tăng theo luỹ thừa kiểu này có hơi nhanh quá không?
Thiết Thủ giải thích: “Người trong giang hồ, thuật dịch dung là kỹ năng phòng thân không thể thiếu.”
Thích Thiếu Thương gật đầu. Thiết Thủ do dự một lát, thấp giọng nói: “Cố Tích Triều đang trú ngụ trong một ngôi nhà tranh bị bỏ hoang ở ngoại thành.”
Thích Thiếu Thương trợn trắng: “Nói với ta cái này làm gì?”
“Hắn còn nuôi hai con dê.”
Thích Thiếu Thương đùng đùng nổi giận: “Đó là cặp dê của ta! Ta phải đi tìm hắn đòi lại!”
Thích Thiếu Thương nổi giận đùng đùng đi tìm Cố Tích Triều.
Đi tới nửa đường, bao nhiêu dũng khí bay sạch, đành quay về Lục Phiến Môn.
Ta mới không thèm gặp cái người nhìn như tấm hình trắng đen đó! Ta phải bắt đầu cuộc sống mới của ta! Lão tử hiện tại không có ngươi cũng có thể thấy rõ thế giới phồn hoa này!
Lục Phiến Môn gần đây sóng êm gió lặng, ngoại trừ Truy Mệnh rơi vào giai đoạn chỉ số thông minh của oa nhi ba tuổi, không có đại sự nào khác đáng bàn, mọi người mỗi ngày đều rảnh rỗi sinh nông nỗi, đều tự tìm hoa kiếm nguyệt, Lục Phiến Môn nhất thời tràn ngập không khí hương diễm.
Ngay cả người đi đứng bất tiện như Vô Tình, cũng thường xuyên không thấy bóng dáng.
Thích Thiếu Thương chỉ có thể ngày ngày xếp bàn xếp ghế, chống quai hàm nhìn Truy Mệnh đờ ra.
Thích Thiếu Thương mượn cớ chữa bệnh cho Truy Mệnh, lấy danh nghĩa Gia Cát thần hầu, mang y gặp một thái y trong triều.
Thái y dày dạn kinh nghiệm chẩn mạch cho Truy Mệnh, phán: “Trúng độc! Mau tìm người hạ độc hắn đòi thuốc giải!”
Thích Thiếu Thương dáo dác nhìn bốn phía, thấy không có ai khác, bèn thấp giọng kể lể bệnh mắt của mình.
Ngự y nhíu mày, lại bắt mạch cho Thích Thiếu Thương: “Thích bộ đầu, thứ lão phu nói thẳng, ngươi thân thể cường kiện, đang độ tráng niên, cũng không mắc bệnh nặng…”
“Vậy mắt của ta…”
“Chắc là trúng độc rồi…”
Xàm tấu! Nhảm nhí! Lang băm!
Thích Thiếu Thương kéo Truy Mệnh, thuận tiện bóc một nắm mứt sơn tra mà Truy Mệnh long lanh hai mắt trông mong nhìn nửa ngày, thở phì phì ra khỏi Thái Y viện.
Truy Mệnh một bên mút ngón tay một bên cười với hắn: “Lý Hoại, ngươi thật tốt…”
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy đời người quả là tối tăm thảm đạm.
Cũng may Lục Phiến Môn lại bắt đầu có chuyện để làm: án tàng bảo đồ, án mất tích bí ẩn trong mật thất, án đại thần trong triều cấu kết nước Kim, án hái hoa tặc chà đạp dân nam thiếu nữ, án thi thể mỹ nam xích lõa trúng cổ độc Miêu Cương thu hút hàng ngàn con bướm… Mọi người một lần nữa tề tụ tại Lục Phiến Môn cùng các nơi trong kinh thành, ngày ngày bận đến sứt đầu mẻ trán.
Một hôm Thích Thiếu Thương đang đơn thân độc mã chiến đấu với ba mươi tám quái nhân trong một ngôi miếu đổ nát, Thiết Thủ như mưa giải hạn đúng lúc chạy tới.
Phía sau còn có một tấm ảnh trắng đen.
Thích Thiếu Thương đột nhiên huyết áp dâng cao, huơ lên Nghịch Thủy Hàn đang lười biếng uể oải, ngôi miếu nhất thời tinh phong huyết vũ, khiến người đỡ không kịp.
Thiết Thủ cùng Cố Tích Triều từ ngoài miếu đánh tới trong miếu.
Cố Tích Triều rất liều mạng. Thế nhưng ba mươi tám quái nhân kia võ công cũng không thấp.
Thích Thiếu Thương chợt lóe lên một ý nghĩ: nếu Cố Tích Triều cứu hắn một mạng, hắn sẽ có lý do bỏ qua chuyện của quá khứ. Nói cách khác, ít nhất cũng cho hắn cơ hội tìm một lý do.
Cứ thế vừa phân tâm, tên quái nhân thứ tám liền một kiếm chọt trúng bụng Thích Thiếu Thương.
“Úi da úi da…” Thích Thiếu Thương lập tức té cái rầm xuống đất không dậy nổi.
Cố Tích Triều nóng nảy, thanh kiếm trong tay càng vũ động như gió, Thần Khốc tiểu phủ cũng bay tới bay lui như chong chóng.
Mắt thấy một ngọn thương sắp tiếp xúc với đầu mình, Thích Thiếu Thương cũng mạo hiểm đánh cược, nhắm hai mắt lại.
Sau một tiếng keng kỳ quái, ngọn thương rơi xuống đất.
Thích Thiếu Thương mở mắt.
Thiết Thủ đã dùng ‘thiết thủ’ của hắn đánh rớt mũi thương.
Thích Thiếu Thương buồn bực đến muốn hộc máu.
Cố Tích Triều và Thiết Thủ đánh lui ba mươi tám quái nhân, đỡ Thích Thiếu Thương ra khỏi ngôi miếu.
Chỉ có Thiết Thủ luôn mồm nói mấy lời vô thưởng vô phạt, Thích Thiếu Thương thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
Cố Tích Triều một đường im lặng.
Dìu Thích Thiếu Thương về tới Lục Phiến Môn, Cố Tích Triều liền xoay người bỏ đi.
Thích Thiếu Thương tìm người giúp hắn băng bó vết thương, tìm một chỗ trống, len lén hỏi Thiết Thủ: “Hắn… sao hắn lại đến?”
Thiết Thủ vẻ mặt chính nghĩa: “Hắn nói muốn báo ân đức ta đã tha hắn một con đường sống.”
Thích Thiếu Thương vuốt cánh tay phải của mình, nơi đó tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của Cố Tích Triều.
Kể từ đó, mỗi lần Thích Thiếu Thương gặp nạn, Cố Tích Triều lại như u linh lặng lẽ xuất hiện.
Chỉ là, y không có may mắn chính tay cứu Thích Thiếu Thương.
Không một lần nào.
Mỗi lần Cố Tích Triều diện vô biểu tình bỏ đi, Thích Thiếu Thương cũng làm mặt ngầu đi về hướng khác.
Giữa hai người họ, ngay cả một câu cảm ơn khách sáo cũng không tồn tại.