Mù Tạt Vị Chocolate

Chương 3



Editor: Helena

Beta: Nhi Ngọc

Chương 3:

Thấy bọn họ cuối cùng cũng rời đi, Hạ Sở Sở lập tức thở phào nhẹ nhõm. 

“Thế nào bạn gái, biểu hiện của tôi tốt không?”

Hạ Sở Sở cạn lời liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Cố Thư Trạch: “Vâng vâng, anh xứng đáng nhận giải vàng. Còn nữa, tôi tên là Hạ Sở Sở.”

“Cô tính khi nào mới trả áo lại cho tôi đây? Nhiều ngày vậy rồi, hay cô lại có cái sở thích nhìn vật nhớ người.”

“……” Quả nhiên miệng chó không thể phun được ngà voi.

“Tôi không có gặp lại anh, cũng không có wechat của anh, sao trách tôi được.”

“Chậc chậc chậc, cô thật là hung dữ, người đàn ông kia sao lại mù quáng thích cô nhỉ?”

Cô thực sự rất rất muốn đánh hắn ta đó…

Cố Thư Trạch tâm trạng tốt nhìn cô rõ ràng là đang tức giận nhưng vẫn phải cố chịu đựng nói: “Tôi chịu thua, thêm Wechat đi.”

“A từ từ…anh sống ở đâu?”

“Cũng sắp không có chỗ ở.”

“……”

Hạ Sở Sở thấy quần áo hắn mặc trên người không hề rẻ, hơn nữa chiếc áo khoác nhìn thì bình thường ở nhà kia lúc giặt mới nhận ra là hàng hiệu cao cấp. Tại sao lại không trả nổi tiền thuê nhà?

Nhưng nghĩ đến căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách của mình, lại liếc nhìn người bạn cùng phòng tiềm năng của mình, trong lòng có chút tính toán, tốt bụng đề nghị với Cố Thư Trạch: “Anh có muốn đến nhà tôi không? Cách lối vào tàu điện ngầm XX chỉ 5 phút đi bộ. Ít phút có bến xe XX gần đó. Giao thông đi lại thuận tiện, chung cư 3 phòng ngủ 1 phòng khách tràn ngập ánh sáng. Thấy anh là bạn của tôi, cho anh miễn tiền đặt cọc, còn có thể để cho anh giá bạn bè, thế nào? ”

Cố Thư Trạch chỉ là thuận miệng nói, không ngờ rằng cô lại ra sức quảng cáo như vậy. Nhất thời cảm thấy mới lạ và thú vị.

Nhưng sống chung với cô ấy cũng có vẻ là một ý kiến hay. Ít nhất thì lần này, gia đình sẽ không làm phiền hắn nữa.

“Được rồi.”

Sáng sớm ngày chủ nhật, Hạ Sở Sở bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức. Nhìn thời gian, mới 9 giờ sáng, cô bực bội kéo chăn trùm kín đầu.

“Ring, ring, ring …” Giọng nói của cuộc gọi WeChat đột nhiên vang lên ầm ĩ bên tai, cùng tiếng chuông cửa vang lên chẳng khác nào trống chiêng cùng gõ.

Hạ Sở Sở vén chăn ra, nghe điện thoại, tức giận rời giường:

“Vui lòng không gọi điện vào các buổi sáng cuối tuần!”

Đầu dây bên kia có vẻ sững sờ một lúc mới nói: “Tính tình chủ nhà có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Tôi đây có nên đổi chủ thuê không?”

“Khoan đã Cố Thư Trạch! Tôi lập tức đến ngay đây!” Hạ Sở Sở nhanh chóng xuống giường, lao ra mở cửa.

Nhìn thấy Cố Thư Trạch một tay ấn chuông cửa, một tay cầm điện thoại đưa lên tai. Bên chân đặt một cái vali màu đen, trên lưng đeo một hộp đựng đàn.

“Haha, sớm như vậy sao.”

Cố Thư Trạch không khách khí nhìn Hạ Sở Sở một lượt từ trên xuống dưới. Nghĩ thầm cô gái này có phải thiếu phòng bị quá rồi không? Thực sự muốn cùng một nam nhân xa lạ sống chung nửa năm sao.

Hạ Sở Sở thấy ánh mắt Cố Thư Trạch đang dán chặt trên ngực mình, nghĩ đến bên trong áo ngủ trống không. Lập tức dùng hai tay che lại: “Mắt anh nhìn đi đâu vậy? Không được nhìn!”

“Là tại cô không mặc đàng hoàng, còn trách tôi.” 

Cố Thư Trạch không quan tâm đến cô, kéo vali bước vào, nhìn quanh một lượt. Tuy rằng nhỏ hơn nhiều so với nơi hắn ở nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Hạ Sở Sở đưa cho hắn một đôi dép lê: “Anh ngồi ở sofa đợi tôi chút, tôi đi đánh răng.”

Cố Thư Trạch nghe thấy cô còn chưa đánh răng, lập tức ghét bỏ lùi về phía sau một bước.

“……” Này cái tên cẩu nam nhân kia.

Cố Thư Trạch,người đang ngồi trên ghế sofa, nghĩ rằng chiếc sofa này quá xấu, còn rất nhỏ, nằm trên đó có khi còn không thể duỗi thẳng chân, lại bắt bẻ vỗ vỗ vào nó.

Hạ Sở Sở sửa soạn xong bước ra, thấy Cố Thư Trạch đang lặng lẽ xem điện thoại.

“Anh có muốn vào xem phòng của mình trước không?” 

Sau đó, cô bước đến phòng ngủ chính. Cô vẫn luôn ở phòng ngủ bên cạnh cửa, mặt khác phòng ngủ còn lại thật sự có hơi nhỏ nên khá ngượng ngùng nếu cho hắn ở đấy. 

Cố Thư Trạch liếc nhìn cô một cái, kéo vali theo vào. Bên trong có phòng tắm riêng, cũng khá ưng ý.

Lướt qua Hạ Sở Sở, hắn ngồi thử lên giường, bất mãn nhìn cô: “Này, giường không thoải mái.”

“……” Giường cũng đâu có gì khác nhau, trước nay chưa từng gặp qua người đàn ông nào bắt bẻ như vậy.

Hạ Sở Sở không để ý tới hắn, ném chìa khóa  cho hắn, giải thích qua nội quy nhà sau đó vui vẻ đi ra ngoài.

Thấy thời gian còn sớm, nghĩ trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu, cô định làm một bữa ngon để chiêu đãi bản thân, dựa theo nguyên tắc nhân hòa, yêu thương phát triển nên cũng tính luôn phần ăn của Cố Thư Trạch. 

Hạ Sở Sở, người đang vui vẻ làm đồ ăn, nhìn thấy Cố Thư Trạch đi ra cửa dẫn một loạt công nhân mang ghế sofa, nệm và đồ đạc khác vào, có chút không phản ứng kịp.

“Hạ Sở Sở, cái sofa này có thể dịch ra chỗ khác không, còn có nệm trong phòng tôi cũng muốn đổi.”

Nhìn thấy cả một đoàn người đều đang chờ cô quyết định, Hạ Sở Sở lập tức đi tới trước mặt Cố Thư Trạch, kéo hắn ra phía sau nhóm công nhân, thấp giọng bất mãn nói: “Anh muốn thay đổi đồ đạc sao không nói cho tôi trước một tiếng?”

Cố Thư Trạch thờ ơ nói: “Bây giờ tôi đang nói này.”

“……”

Đồ nội thất của XX rất có hiệu quả, chỉ trong vòng mười lăm phút phòng khách của cô đã rực rỡ hẳn lên. Từ tận đáy lòng, mắt thẩm mỹ của Cố Thư Trạch thực sự rất tốt. Phòng khách ban đầu là một dây chuyền sản xuất thiết kế thương nghiệp, bây giờ đã có khí chất bên trong, ách… có khí chất của địa chủ trang nhã.

Cố Thư Trạch từ nãy đến giờ đều bận rộn, bây giờ ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, đột nhiên rất đói bụng: “Hạ Sở Sở, cô nấu cơm xong đúng lúc tôi đang đói bụng.”

“……” Cô đột nhiên rất muốn nói, không có phần cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.