Dạ dày Lâm Tiêu quả nhiên không có vấn đề gì lớn, bác sĩ kê cho một ít thuốc dạ dày, dặn dò một số điều cần chú ý, sau đó hai người ngồi xe quay về trường.Bởi vì tính cách bình thường của Lâm Tiêu, theo lời Tô Bạch nhận xét thì chính là khá qua loa, vậy nên Tô Bạch không yên tâm dặn dò: bác sĩ đã nói, không thể uống rượu, ít uống cà phê, hạn chế ăn cay và lạnh gì đó, không cho phép giấu tớ lén lút ăn.
Lâm Tiêu vỗ vỗ lên đầu cậu, qua loa nói: ừ.
Cái khác thì không nói …
Không được ăn cay chẳng khác nào phải nói bye bye với một nửa mỹ thực trên thế giới…
Tô Bạch không buông tha: cậu trả lời đến một điểm thành ý cũng không có.
Lâm Tiêu vươn ngón trỏ đè lại bờ môi duyên dáng của Tô Bạch, chớp mắt một cái, lộ ra nụ cười bỉ: cậu còn tiếp tục lải nhải tôi liền hôn cậu.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẻ mặt đứng đắn tiếp tục lải nhải: ngược lại nếu cậu không nghe lời bác sĩ……ưm, đau dạ dày, đau rất khó chịu……tớ khẳng định sẽ lại muốn càu nhàu……
Tô Bạch như nguyện mỗi câu nói thu hoạch một cái hôn.