Tô Bạch tỉnh lại trong lòng Lâm Tiêu, dụi dụi hai mắt, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ cảm thấy mừng rỡ.
Thiên địa đều phủ một mảnh màu trắng dịu dàng.
Lâm Tiêu trượt tay xuống dưới eo Tô Bạch, ân cần nói: đau không? Có mỏi không?
Tô Bạch khẽ động, nhớ tới chuyện đêm hôm qua, trên má lập trức tràn ra một mảnh hồng hồng: cũng tàm tạm, chỉ là rất mỏi…bất quá không ảnh hưởng gì đến hành động.
Lâm Tiêu để Tô Bạch nằm xuống, nhẹ nhàng xoa eo cho cậu.
Hai người ăn sáng xong, kéo nhau xuống khoảng sân dưới lầu khách sạn ngắm tuyết.
Tuyết mới rơi nhẹ nhàng sạch sẽ, Lâm Tiêu nổi lên tính trẻ con, vói vào lớp tuyết dày chồng chất sau một đêm, lăn lại thành viên cầu lớn, cùng Tô Bạch đắp người tuyết.
Tô Bạch nghiêng đầu đáng giá người tuyết mới đắp, đột nhiên nghĩ ra: đúng rồi, cậu về phòng một chuyến, lấy khăn quàng cổ của tớ quấn lên.
Lâm Tiêu lập tức xoay người chạy lên lầu lấy khăn.
Khăn quàng cổ là quà lễ tình nhân Lâm Tiêu tặng cho Tô Bạch năm lớp 11, Tô Bạch yêu thích không rời tay, mỗi khi trời lạnh đều đeo lên.
Xúc cảm mềm mại của lông tơ chạm vào bàn tay, tựa hồ còn mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Lúc Lâm Tiêu chạy xuống lầu, nhìn thấy Tô Bạch đang sửa lại đầu người tuyết, muốn làm cho cái đầu tròn mịn một chút, một trận gió nhẹ thổi qua, tuyết vụn đọng lại trên nhánh cây phía đỉnh đầu Tô Bạch bị thổi tung, trong suốt bay lên, tựa như hoa lê tháng ba rơi xuống đầy đầu.
Tô Bạch bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay phủi đi tuyết trắng trên đỉnh đầu, nụ cười rực rỡ khiến Lâm Tiêu không rời nổi mắt.
Đã từng có lúc, trái tim rung động lại mờ mịt tựa như tuyết phương xa.
Bây giờ tuyết cũng đã rơi, tràn đầy thiên địa, chiếm lĩnh toàn bộ thế giới của họ.
Như vậy —
Lâm Tiêu nắm chặt khăn quàng cổ trong tay, nhanh chân chạy về phía Tô Bạch, để lại trên mặt tuyết những dấu chân dịu dàng.